Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Ban đầu, Lan Chi còn muốn nói thêm.
Nhưng nhìn Cơ Ngọc bước vào, lực chú ý của hầu gia đều để trên người hắn.
Chỗ nào còn chuyện cho nàng đây?
Kết quả là, Lan Chi yên lặng lui ra.
Đóng cửa.
Cẩn thận nhìn, Cơ Ngọc đại nhận tựa hồ cũng rất thích hầu gia.
Lan Chi trong lòng thả lỏng.
Đối với Lan Chi mà nói, thực ra không có hy vọng gì nhiều.
Chỉ mong rằng Hầu gia có thể tìm thấy một người thực sự thích nàng.
Dù sao với thân phận này, chỉ sợ sẽ gặp nhiều khúc mắc.
......
Hàng ngày vẫn trôi qua như vậy.
Nếu có điều gì đó khác biệt, chính là Tô Yên thường trú ở trong viện của vị tiểu quan mới được chuộc thân kia.
Nhưng thật ra trong hầu phủ truyền ra một chút tin đồn nhảm nhí.
Từ ngày đánh giá một phen với Tô phụ.
Hầu như mỗi ngày sau đó, Tô Yên đều sẽ bị gọi đi giao thủ mấy hiệp.
Mỗi lần sau khi đánh xong, ánh mắt Tô phụ nhìn Tô Yên càng ngày càng sáng.
Ngoài một chữ tốt, người ít đọc văn chương như Tô phụ không tìm ra được từ nào khác để hình dung.
Tam điện hạ Âu Dương Thanh cũng ngẫu nhiên sẽ đến nơi này tìm Cơ Ngọc.
Mỗi lần tới cũng không ngồi được bao lâu liền rời đi.
Trước khi rời đi, nhân tiện còn u oán trách cứ một phen chuyện Cơ Ngọc vứt bỏ hắn.
Thời gian trôi qua, nhanh chóng đã nghênh đón mùa hạ.
Thời tiết nóng lên.
Một ngày nọ, Tô Yên cùng Tô phụ đánh nhau.
Rõ ràng là vào buổi trưa, sắc trời vừa phải.
Không khí ngày càng nặng nề.
Không biết khi nào mây đen đã che khuất mặt trời.
Ngay lập tức, vốn là thời tiết khô nóng, liền trở nên mát mẻ hơn.
Chờ đến khi Tô phụ và Tô Yên kết thúc một hiệp, ông ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười haha nói
"Trời sắp mưa."
Tô Yên cầm khăn tay, lau mồ hôi trên đầu.
Đôi mắt rủ xuống
"Phụ thân, hôm nay tỷ thí đến đây thôi."
Tô phụ cười ha hả gật đầu
"Được rồi, nghe con."
Khi nói chuyện, ngữ khí tràn đầy kiêu ngạo.
Tô Yên cất khăn tay vào trong ngực, quay đầu rời
đi.
Bầu trời mây đen dày đặc, ẩn ẩn có thể nghe được âm thanh sấm sét ầm ầm.
Thân ảnh Tô Yên biến mất ở chỗ ngoặt.
Một nơi khác.
Cơ Ngọc nhìn gió thổi bên ngoài, gió cuốn lá rụng trên mặt đất, xoay tròn.
Hắn ngồi trước bàn tròn, lẳng lặng chờ đợi.
Trên bàn che kín đồ ăn.
Lan Chi bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Vào giờ này, tiểu hầu gia đều trở về cùng Cơ Ngọc đại nhân dùng bữa trưa.
Không biết có phải do cùng lão gia đấu võ hay không, sắc trời đã như thế, mắt thấy sấp tầm tã mưa to, mà nàng vẫn chưa về tới.
Tí tách, tí tách.
Giọt mưa rơi trên mặt đất.
Cơ Ngọc đứng dậy, nhặt chiếc ô tre đã được chuẩn bị trước cửa.
"Ta đi xem."
Lan Chi vội vàng nói
"Cơ Ngọc đại nhân, hãy để Lan Chi đi tìm hầu gia đi, vạn nhất ngài mắc mưa bị thương thân thể, sợ là tiểu hầu gia sẽ trách phạt nô tỳ."
Cơ Ngọc lắc đầu
"Không sao đâu."
Nói xong, bung dù, bước vào trong mưa.
Ngay sau khi Cơ Ngọc rời đi, có một người hầu đến truyền lời
"Lan Chi cô nương, tiểu hầu gia nói, hôm nay ngài ấy không thể đến dùng cơm trưa, muốn ngài hậu hạ Cơ Ngọc đại nhân dùng cơm."
Lan Chi sửng sốt,
"Tiểu hầu gia dùng bữa với lão gia?"
Người hầu lắc đầu.
"Tiểu hầu gia trở về viện tử của ngài ấy."
Nói xong, người hầu kia do dự trong chốc lát lên tiếng
"Không biết tại sao, bộ dáng của tiểu hầu gia, tựa hồ tâm tình không tốt lắm."
Lan Chi gật đầu
"Được, ta biết rồi."
Người hầu gật đầu
"Lan Chi cô nương, tiểu nhân cáo từ."