Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Bạch liên nam sủng muốn làm yêu 51


trước sau

Edit: Tinh Niệm

Đồng chí Tiểu Hồng, một phần ba còn không có niệm xong.

Mỗi ngày, Cổ Vương niệm sách, nó ngủ.

Cổ Vương tu luyện, nó đang bắt con bướm.

Đến cuối cùng, đồng chí Tiểu Hồng một nửa 《 tinh mãng quyết 》 vẫn là Cổ Vương nhớ kỹ thay nó.

So sánh với việc đọc những cái bí quyết đó, Tiểu Hồng hiển nhiên càng muốn vẫy vẫy cái đuôi bắt con bướm chơi.

Cuối cùng, Cổ Vương nói

"Mắng mắng mắng mắng."

Mau chút vào nhà.

Nghe Cổ Vương nói, Tiểu Hồng không hề tiếp tục hỏi, bắt đầu thành thành thật thật chấp hành lời Tô Yên nói.

Cuốn khúc cái đuôi một bên bảo hộ, một bên đi vào trong phòng.

Lan Chi đỡ Tô phụ, dưới sự hộ tống làm người run sợ này, rốt cuộc an toàn vào nhà.

Mới vừa đi vào, bên ngoài liền nghe được lách cách lang cang, tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm trường đao tương giao cùng cung tiễn.

Ngay lúc Tiểu Hồng quay đầu đi xem.

Tô Yên đã dẫm lên chỗ cao ở vách tường, đánh thành một đoàn cùng những người đó.

Đang lúc chiến đấu kịch liệt.

Liền nghe không trung ầm vang một tiếng!

Một đạo sấm sét ầm ầm.

Tức khắc chiếu không trung vô cùng sáng ngời.

Tiểu Hồng nhìn bộ dáng Yên Yên chém giết.

Khẽ meo meo nói

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên thật là lợi hại.

Cổ Vương trầm mặc trong chốc lát

"Mắng mắng mắng mắng mắng"

Trời sắp mưa.

Không biết là giống loài khác biệt hay là thế nào.

Thực rõ ràng trọng điểm hai người chú ý không ở cùng một việc.

Trên tường, càng ngày càng nhiều người rơi xuống dưới.

Cổ Vương

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Đi tìm người tới đây.

Tiểu Hồng đang xem đến mê mẩn

"Tê tê tê tê tê?"

Ân? Ai? Tiếp người nào?

"Mắng mắng mắng mắng"

Ngu xuẩn đi hướng đông!

Nhận thấy Cổ Vương tức giận.

Tiểu Hồng lúc này mới lưu luyến không rời di chuyển mắt khỏi màn đánh nhau kia.

Sau đó, vặn vẹo thân thể đi về hướng đông.

Một nén nhang sau.

Tô Yên đứng ở phía trên mảnh đất trống trong viện.

Hắc y nhân dẫn đầu đứng ở đối diện nàng.

Tô Yên nắm trường đao dính máu.

Một cơn gió lạnh thổi tới.

Tô Yên trầm mặc, một câu đều không nói.

Mày khẽ nhíu một chút, có chút sốt ruột.

Kẻ cầm đầu thở hổn hển, trên mặt có một vết thương, từ trán uốn lượn đến khóe môi, máu chảy đầy mặt.

Thanh âm lạnh lẽo vang lên

"Dù cho là ngươi giết ta, ngươi hôm nay cũng
không có khả năng còn sống mà đi ra hầu phủ."

Giọng nói vừa dứt, phụt một tiếng.

Trường đao hoàn toàn đi vào ngực hắn.

Hắn thậm chí đều không kịp trốn tránh.

Tô Yên một câu đều không có, rút ra trường đao.

Phanh!

Trường đao dựng ở phía trên mặt đất.

Tí tách, tí tách.

Máu đỏ tươi tươi hỗn tạp, nhỏ giọt tới trên mặt đất.

Một cổ mùi tanh ở trong không khí, thổi quét tới mỗi một góc đất trống này.

Đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là từng khối thi thể nằm ngang dọc.

Có lẽ có người sống.

Chỉ là ngã trên mặt đất, không có năng lực hành động.

Lúc này, Tiểu Hồng xoắn thân thể lại lần nữa về tới trước mặt Tô Yên.

Tiểu Hồng phun đầu lưỡi

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, không có người.

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía mãng xà ở trước mặt mình

"Đều lục soát?"

"Tê tê tê tê tê"

Ân ân, một người đều không có.

Dứt lời, tí tách, tí tách.

Hỗn loạn trong gió lạnh.

Giọt mưa đầu tiên nhỏ giọt xuống dưới.

Tô Yên buông xuống hạ mặt mày.

Trong tay nàng nắm trường đao, vứt ở trên mặt đất.

Từng bước một đi tới chỗ Tô phụ.

Nàng vẫn chưa tiến vào trong phòng, chỉ là đứng ở ngoài cửa.

Thời gian một chút một chút đi qua.

Mưa càng rơi càng lớn.

Mặt đất bắt đầu trở nên dính nhớp.

Sấm sét đan xen, mưa to tầm tã.

Rất có tư thế muốn cọ rửa sạch sẽ tất cả mọi thứ.

Tiểu Hồng phát giác ra tâm tình Tô Yên giống như không tốt lắm.

Liền vặn quay người, đứng ở trước mặt nàng.

Cũng cùng nàng phòng thủ căn phòng này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện