Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Hồng Dạ đứng ở cửa.
Nhìn thấy Tô Yên, thoáng sửng sốt
"Tô Yên tiểu thư."
Tô Yên gật gật đầu.
"Tôi có thể đi vào không?"
Hồng Dạ lên tiếng
"Ngài chờ một lát."
Nói xong, Hồng Dạ đi vào trong phòng.
Vài giây sau, liền đi ra.
"Tô Yên tiểu thư, mời ngài."
Trong tay Tô Yên nắm ba đóa cẩm chướng đi vào phòng bệnh.
Cẩm chướng trong tay cô so với đống hoa vừa mới lục tục dọn ra kia, quả thực không đáng nhắc tới.
Phượng Dung ngồi ở trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt đen nhánh, như suy tư gì đó.
Sau đó, nói
"Mẹ kế nhỏ tới thăm tôi, cũng chỉ cầm có ba bông hoa này tới thôi sao?"
Tô Yên đi qua, cắm hoa vào chiếc bình ở bên cạnh.
Chậm rì rì nói
"Tất cả tiền em có chỉ đủ mua ba bông hoa này."
Đôi mắt Phượng Dung nâng lên, nhìn về phía Tô Yên
"Tất cả?"
Tô Yên gật đầu, lại nói tiếp
"Đói bụng."
Khóe môi Phượng Dung không nhịn được mà câu lên một chút
"Đói bụng? Sao tôi cứ cảm thấy mẹ kế trên danh nghĩa là đến thăm tôi, nhưng thật ra là tới để xin ăn xin uống nhỉ?"
Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc.
Lúc tới đây cô không nghĩ như vậy.
Nhưng giờ nghe Phượng Dung nói như vậy, cảm thấy, cũng hơi đúng.
Cho đến khi cô nhìn vào ánh mắt cười như không cười kia của Phượng Dung, cô mới giải thích
"Có thể cùng nhau ăn mà?"
Phượng Dung nhìn bộ dạng kia của Tô Yên, mặt mày buông xuống, suy nghĩ nửa ngày.
"Mẹ kế đã đưa ra yêu cầu, tôi còn có thể cự tuyệt?"
Vậy là..., hai mươi phút sau.
Ngay lúc Hồng Dạ đi vào, đập vào mắt là một màn như vậy.
Tô Yên ngồi ở mép giường, đang cầm một cái muỗng từng miếng từng miếng ăn phần cơm của Phượng Dung, vừa ăn vừa hỏi
"Cái này là cái gì?"
"Ăn ngon không?"
"Ừ, ăn ngon."
Nói xong, Tô Yên lại ăn thêm một muỗng nữa.
Không biết có phải bởi vì quá đói bụng hay không mà Tô Yên cảm thấy ăn cơm ở chỗ này thật ngon.
Hồng Dạ đi đến mép giường, lấy một phần cơm khác khẩu phần y như của cô, đặt lên bàn nhỏ trên giường.
"Thiếu gia."
Phượng Dung nhận lấy, mở hộp cơm ra.
Thật ra hắn đã truyền nước biển nhiều ngày nên cũng không đói lắm.
Ăn rất ít.
Nhưng nhìn thấy Tô Yên ăn cơm.
Bỗng nhiên cảm thấy thèm.
Cầm chiếc đũa lên, ung dung thong thả ăn.
So thường ngày ăn nhiều hơn không ít.
Chờ Tô Yên ăn xong, rất nhanh, Phượng Dung cũng ngừng lại.
Hồng Dạ đi vào dọn dẹp cho hai người.
Tô Yên ăn no, đang định đứng dậy, tay chợt bị người trên giường nắm lấy.
Cô ngẩn người.
Phượng Dung nhướng mày lên một chút
"Dùng ba bông hoa nát không biết lấy đâu ra, đổi lấy một bữa cơm, mẹ kế nhỏ tính toán cũng thật hay."
Tô Yên dừng một chút, nói
"Em không có tiền cho anh."
Nếu hắn muốn tính sổ, cô cái gì cũng không có để cho hắn.
Phượng Dung câu môi cười ra tiếng
"Thế nào? Còn chưa đi ra khỏi phòng bệnh này, đã tính toán muốn trở mặt không quen biết?"
Tô Yên nhìn thoáng qua phần cơm bị mình ăn sạch sẽ.
Nhỏ giọng nói
"Vậy anh muốn như thế nào?"
Yêu cầu bồi thường?
Cô không có tiền.
Muốn cô làm lại một phần giống như đúc?
Cô không biết nấu cơm.
Tiểu Hoa tặc lưỡi
"Ký chủ, chị học hư rồi."
Trước kia ký chủ của mình làm việc rất có nề nếp, ngoan thật sự.
Hiện tại thế nhưng còn biết tay không bộ bạch lang*?
*空手套白狼
: Tay không bắt sói trắng- lừa dối người khác mà không cần bỏ ra cái gì. A, không đúng.
Dùng hoa bộ cơm nam chủ đại nhân.
Phượng Dung đánh giá Tô Yên trên dưới một lượt
"Đã không có tiền, vậy thì dùng cái khác bồi thường."
"Thứ gì?"
"Dùng thịt."
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên đã bị một lực mạnh mẽ lôi kéo, trực tiếp đã ngã luôn vào trong lòng hắn.