Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Ngoài đời (12 - Tiếp)


trước sau

Edit: luoicon27

(Đây thực ra là phần tiếp của chương trước nhưng không cùng một thế giới nên mình làm riêng một phần, khá ngắn hihi)

Từ thế giới khác trở lại trong hiện thực, lúc Ôn Noãn mở to mắt cũng là lúc cô rời giường vào mỗi ngày, 7 giờ đúng, đến lúc làm việc còn một tiếng rưỡi nữa. Tuy rằng ở thế giới khác đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng tinh thần của cô không mỏi mệt chút nào, thật giống như cô đã ngủ ngon một đêm, xuyên qua rồi chấp hành nhiệm vụ gì đó đều là một giấc mộng.

Ôn Noãn tay chân nhanh nhẹn thu thập mình thật tốt, làm một ít bữa sáng đơn giản rồi ra cửa. Phòng khám tâm lý của cô ở một cao ốc cách đây không xa, đi bộ hai mươi phút liền đến, đi thang máy trực tiếp lên tầng hai mươi, Ôn Noãn vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy hai người trước cửa phòng khám của mình. Người trung niên ăn mặc như một quản gia, hắn đứng thẳng tắp bảo vệ một vị thiếu niên gầy yếu bên người, một bộ dáng bảo vệ mười phần. Mà thiếu niên gầy yếu đang cúi đầu ngồi ở ghế nghỉ chân, lưng hắn thẳng tắp, hai chân khép lại, đôi tay đặt trên đầu gối trông rất giống bộ dáng của học sinh tiểu học.

"Ôn tiểu thư, lầm đầu gặp mặt, chào buổi sáng." Quản gia đầu tiên phát hiện thân ảnh màu trắng từ trong thang máy đi ra, trên mặt hắn mang theo mỉm cười tiêu chuẩn cung kính hành lễ.

Nghe được quản gia nói, thân mình thiếu niên run rẩy, đôi tay đặt trên đầu gối chậm rãi nắm thành nắm tay.

"Chào buổi sáng." Ôn Noãn lễ phép đáp lễ.: "Không nghĩ tới sớm như vậy các ngươi đã tới rồi, để các ngươi đứng ngoài cửa chờ lâu như vậy thật là ngượng ngùng."

Quản gia nhẹ nhàng nhìn thiếu gia nhà mình liếc mắt một cái, cười nói: "Gia chủ tương đối nóng vội, chỉ mong không nhiễu loạn hành trình của Ôn tiểu thư."

"Đương nhiên không có, ta hiểu được tâm tình lo lắng của cha mẹ, mau vào đi." Ôn Noãn ôn hoà cười, nhanh chóng mở cửa mời bọn họ tiến vào.

Thiếu niên trước mắt này so với ấn tượng đầu tiên càng thêm tinh tế, tuy rằng hắn rất cao, nhưng trên người lại không có mấy lượng thịt, sơ mi trắng mặc lỏng lẻo giống như lúc nào cũng có thể biến thành trang phục lộ vai. Một đầu tóc đen quăn xoã tung rũ trên mặt, làm cho gương mặt tuấn tú soái khí càng thêm trắng nõn, rõ ràng hai mắt hắn mang theo thâm quầng, càng làm cho gương mặt đẹp của hắn gia tăng một ít suy sút mỹ cảm.

"Ngươi hảo, ta kêu Ôn Noãn, ngươi trực tiếp kêu tên của ta là được rồi." Quản gia rời đi rõ ràng làm thiếu niên khẩn trương rất nhiều, vì muốn không cho hắn càng nhiều cảm giác áp bách, Ôn Noãn ngồi trên sofa đối diện hắn, mở miệng nhìn vào hai mắt hắn chào hỏi.

"Ngươi hảo, ta kêu Ôn Bạch." Ôn Bạch lộ ra một cái tươi cười nhợt nhạt: "Ta....Ta có thể kêu ngươi Tiểu Noãn sao?"

"Đương nhiên có thể." Ngay từ đầu cô còn sợ thiếu niên tính cách không ổn định này sẽ khó chịu, không nghĩ tới ngoài ý muốn hắn lại chủ động: "Ta đây cũng có thể kêu ngươi Tiểu Bạch sao?" Cô mỉm cười hỏi.

Ngón tay không biết làm sao giật giật, Ôn Bạch qua mọt lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Có thể, tuỳ Tiểu Noãn thích."

"Hiện tại
ngươi đang là chủ nhân cách?" Khí tràng của hắn biến hoá quá rõ ràng, Ôn Noãn nháy mắt liền hiểu rõ tình huống.

Dựa theo trên ca bệnh viết, trong cơ thể Ôn Bạch có ba nhân cách. Chủ nhân cách ôn hoà có lễ, rất có phong thái của con em đại gia hàm dưỡng cùng ưu nhã. Nhân cách thứ hai là khi Ôn Bạch mười tám tuổi bởi vì biến cố ở gia tộc mà phân liệt ra nhân cách mới, tính tình hắn táo bạo dễ gần, am hiểu đấu đá, ở trong ba nhân cách đảm nhiệm vai trò bảo vệ. Nhân cách thứ ba không rõ nguyên nhân hình thành, chính là vào sáng sớm một ngày, nhân cách hàm súc nhược khí này liền xuất hiện, mang theo khiếp đảm cùng ngượng ngùng, làm cho người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra.

"Đúng vậy." Ôn Bạch cười nhạt gật đầu: "Xin cho phép ta tự giới thiệu lại lần nữa, ta là Ôn Bạch. Tiểu Noãn, ngươi vẫn có thể gọi ta là Tiểu Bạch, ta không ngại."

Nhưng ta lại để ý... Ôn Noãn ở trong lòng yên lặng phun tào.

Cái xưng hô Tiểu Bạch này đặt trên người thiếu niên ngượng ngùng vừa rồi kia rất thích hợp, nhưng dùng trên người có khí tràng cường đại mà ưu nhã thân sĩ này cảm giác chẳng ra cái gì cả.

"Có lẽ, ngươi kêu ta a Ôn cũng có thể." Ôn Bạch tựa hồ lý giải cảm giác không khoẻ của Ôn Noãn, hắn tự giác mở miệng giúp cô tiêu trừ cảm giác này.

"Hảo, a Ôn." Ôn Noãn cười gật đầu.

Ôn Bạch là một nhân cách chủ hiếm thấy, cảm xúc hắn ổn định, ý nghĩ rõ ràng, chứng bệnh của mình cũng nói rất rõ ràng đĩnh đạc, hoàn toàn không một chút kiêng dè. Ôn Noãn cảm thấy như vậy thật thuận lợi, nhưng cũng có chút cảm giác quái quái.

"Năm mười tám tuổi ấy, nhà ta gặp phải biến cố lớn, người đòi nợ mỗi ngày tới cửa quấy rối, cha ta sợ ta chịu thương tổn liền bảo lão quản gia mang ta tránh né tới phân gia." Ôn Bạch bình tĩnh nói thảm ngộ khi thiếu niên.

"Cho nên cái nhân cách giá trị vũ lực cao mới xuất hiện đúng không?" Người đòi nợ mỗi ngày tới quấy rối, thiếu niên gầy yếu chịu khi dễ đã kích thích phân liệt ra một cái nhân cách cường đại tới bảo hộ chính mình.

Ôn Bạch cười lắc đầu, hắn ý vị thâm thường nhìn Ôn Noãn, tiếng nói ôn nhu từ tính ở trong phòng an tĩnh chậm rãi vang lên: "Vũ lực không phải vì bảo vệ mà là vì đoạt lấy."

Editor: Bổn chuyện xưa đã kết thúc hoàn toàn, chương sau lại là một chuyện xưa mới, thanh xuân vườn trường. Đáng yêu khỏi nói.????????????

Đọc xong cái đoạn này ta hoang mang quá mấy mem.????????????

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện