Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Hắn vẫn chỉ là cái hài tử (8)


trước sau

Edit: luoicon27

Beta: Mì

Quý Hải là một người có lực khống chế rất kém, tính tình y như thuốc nổ động một chút liền phát hoả, chính vì vậy, hắn luôn để một người bình tĩnh lý trí như Tiểu Lý theo bên người. Tuy rằng tiểu tử kia không thể bình ổn cảm xúc táo bạo của hắn, nhưng có thể thu dọn hoàn mỹ các loại cụ diện rối rắm mà hắn tạo ra. Cho nên hắn mặc kệ tính tình của mình, trước nay vẫn chưa bao giờ khống chế qua. Nhưng mọi chuyện liền thay đổi kể từ khi nữ nhân kia xuất hiện....

Hắn bởi vì cùng người ta đánh nhau nên mới thương tổn đến xương sườn không thể nhúc nhích, chỉ có thể vô lực ngã xuống dưới trời mưa to, nước mưa lạnh như băng hoàn toàn dội trôi độ ấm trên người hắn, hàn khí hỗn loạn đau đớn làm hắn mệt mỏi bất lực. Sau đó cô liền xuất hiện, cầm ô che tinh xảo xinh đẹp, dùng thanh âm phi thường ôn nhu quan tâm người xa lại như hắn, đối mặt với ác ý uy hiếp của hắn cũng không lộ ra nhút nhát chút nào, cô không hề phòng bị lại gần một người nguy hiểm như hắn, dùng ô hoa vì hắn che mưa chắn gió, cuối cùng đưa hắn lên xe cứu thương, đến tên cũng không lưu lại liền rời đi.

Làm chuyện tốt không thích lưu danh? Thích giúp đỡ mọi người không cần hồi báo?

Hừ, hắn mặc kệ nguyên tắc làm người gì đó của nữ nhân ngu ngốc kia, hắn chỉ không muốn thiếu người nhân tình.

Quý Hải nằm trên giường dưỡng bệnh nửa tháng cũng không ngừng tra, nhưng nữ nhân kia không có đặc điểm gì, chính là lớn lên xinh đẹp. Nhưng là trên đời này nữ nhân xinh đẹp rất nhiều, trong lúc nhất thời thám tử không thể xác định mục tiêu chính xác.

Cuối cùng vẫn là nữ nhân kia chạy đến trước mặt hắn, hắn mới có thể nhìn mặt cô lần thứ hai, cô vẫn là bộ dáng kia, bị hắn lôi kéo đi cũng không phản kháng, hắn lộ ra hung tàn cùng nguy hiểm cũng không chút nào phản ứng, cuối cùng còn cười tủm tỉm dùng thanh âm ôn nhu đứng bên người hắn nói bọn họ là bằng hữu.

Từ đó về sau Quý Hải liền phát hiện mình đối với Ôn Noãn có điểm không thích hợp, hắn đối với cô có thể dung nhẫn* không thể tưởng tượng được, ở bên cô liền không thể phát tính tình, cô tuỳ hứng hắn liền kêu la, bị cô đùa giỡn cũng chỉ khô cằn phản bác. Nếu là hắn trước kia... nếu là hắn trước kia hắn sẽ làm gì Ôn Noãn? Hắn không tưởng tượng được. Quý Hải cảm thấy mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì cũng sẽ không có những hành vi thương tổn đến cô, bởi vì chỉ cần cô đối với hắn lộ ra một chút tươi cười và chuyên chú, hắn sẽ bị trầm mê trong cảm giác được coi trọng tốt đẹp đó.

(*dung nhẫn: dung túng, ẩn nhẫn)

Chính là, hết thảy cho tới nay liền kết thúc. Xe máy một đường nổ vang trên đường cái, đầu Quý Hải đội nón bảo hiểm chỉ để lộ ra con ngươi âm trầm. Nữ nhân kia phản bội hắn, tuy rằng đổi chỗ mà nói chỉ là việc nhỏ, nhưng đối với Quý Hải mà nói việc cô nghe lời chủ nhiệm lựa chọn rời xa hắn, chính là một loại phản bội!

Tay phải chậm rãi vặn ga, tốc độ xe máy cũng dần dần nhanh hơn, tức giận trong lòng cũng mau áp chế không được, việc cần nhất Quý Hải cần làm bây giờ là mau đem cỗ cảm xúc táo bạo này phát tiết ra ngoài.

Bánh xe cùng mặt đường ma sát vang lên thanh âm chói tai, Quý Hải xuống xe, trực tiếp vọt vào nhà Bi-a ngay cạnh đường.

Xuyên qua đại sảnh lầu một, Quý Hải lên lầu hai, dọc theo hành lang đi tới hàng ghế lô cuối cùng.

Phanh!

Tiếng phá cửa vang lên làm người trong phòng sửng sốt một chút, sau đó là một nam sinh có vóc dáng cao tựa hồ là người đứng đầu đứng lên.

"Quý Hải, ngươi tới nơi này làm gì?" Trương Tử Hiên cảnh giác nhìn Quý Hải lúc này rõ ràng có gì đó không đúng.

Những tiểu đệ khác cũng chậm rãi đứng lên, đồ vật bên người có thể làm vũ khí đều có thể bị họ nắm chặt trong tay.

Quý Hải kéo kéo khoé miệng: "Ăn miếng trả miếng."

Lần trước Trương Tử Hiên gây sự chỗ Quý Hải, thù này khẳng định là muốn báo.

Hoàng Mao cách Quý Hải gần nhất cầm chai bia trong tay hướng tới đầu Quý Hải ném, này giống như một tín hiệu, những người khác cũng sôi nổi cầm vũ khí vọt lên.

Quý Hải bẻ bẻ ngón tay, khoé miệng chậm rãi dơ lên, lộ ra một nụ cười nhạt tràn đầy ác ý.

--------

Từ ngày Quý Hải giận giữ chạy ra khỏi phòng học đã qua hai ngày, hắn vẫn chưa tới trường học lần nào, tuy rằng hắn trốn học là chuyện rất thường xuyên, nhưng Ôn Noãn vẫn không khỏi lo lắng cho tình huống của Quý Hải. Cái thiếu niên táo bạo dễ giận kia, không biết có phải lại ở nơi nào gây chuyện thị phi làm cả người đầy thương tích.

"Kỳ thật, lão đại của chúng ta hai ngày nay vẫn luôn ở bệnh viện." Tiểu Lý bi thống nói với Ôn Noãn.

Ngày đó lão đại giận dữ rời đi hắn liền biết sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên, mấy giờ sau hắn liền nhận được điện thoại của bệnh viện. Tiểu Lý vội vàng chạy tới bệnh viện, sau đó bị người băng vải bọc như xác ướp ở trên giường làm cho sợ ngây người.

"Biểu tình đó của ngươi là ý gì!" Quý Hải ghét bỏ nhìn Tiểu Lý.

"Lão đại, ngươi sao lại bị thương nặng như vậy!" Tiểu Lý bước nhanh đến mép giường.

Trên đầu Quý Hải, eo bụng, cánh tay trái cùng chân phải đều quấn đầy băng vải, khoé miệng có một mảng xanh tím lớn. Có thể tưởng tượng trên khuôn mặt soái khí kia đã chịu một quyền lớn như thế nào.

"Này tính là cái gì." Quý Hải hừ một tiếng, đám người kia so với hắn còn thương nặng hơn. Tuy trận đánh này có hơi thảm thiết, nhưng đối với Quý Hải mà nói lại dị thường vui vẻ, quả nhiên chỉ có đánh nhau mới làm giảm tâm tình táo bạo của hắn!

"Đúng rồi lão đại, Ôn Noãn cô ấy không có nghe lời chủ nhiệm lớp nói, lựa chọn ngồi bên cạnh ngươi." Tiểu Lý mau chóng đem tin tức này nói cho Quý Hải biết: "Ngày đó cô ấy hướng chủ nhiệm lớp nói lời cảm tạ hoàn toàn là xuất phát từ lễ phép."

Yên tĩnh một lúc lâu, Quý Hải mới chẳng hề để ý mở miệng: "Hừ, phải không."

Lão đại ngươi còn làm như không để bụng cái gì, rõ ràng là cao hứng đến khoé miệng đều giơ lên, khoé miệng Tiểu Lý giật giật: "Không bằng lát nữa ta đem đại tẩu đến đây? Cũng tiện bồi đại gia ngươi."

"Đại cái gì tẩu! Ngươi gọi lung tung cái gì!" Quý Hải phản ứng nhanh chóng, âm điệu đề cao không ít: "Kêu cô ấy làm gì, nữ nhân kia chỉ biết gây thêm phiền phức."

"Lão đại...."

"Quản tốt miệng của ngươi."

"Vâng...."

Từ trong ký ức ngày đó hồi phục lại tinh thần, Tiểu Lý
nhìn Ôn Noãn vẻ mặt lo lắng, tiếp tục duy trì vẻ mặt bi thống: " Đúng vậy, lão đại nhà ta bị thương rất nặng, nếu ngươi có thể đi xem hắn, ta nghĩ nhất định hắn rất cao hứng, vết thương cũng mau khỏi hơn." Ở cùng lão đại từ nhỏ đến lớn, hắn sao có thể không biết lão đại nhà mình muốn gì, đừng nhìn hắn bên ngoài nghiêm túc cự tuyệt Ôn Noãn tới thăm, trong lòng còn không biết cỡ nào mong Ôn Noãn dốc lòng chiếu cố bên người đâu.

"Được." Ôn Noãn gật gật đâu.

Tiểu Lý vốn tưởng rằng tan học Ôn Noãn mới đi bệnh viện, không nghĩ tới xong tiết này đã không thấy Ôn Noãn đâu, mấu chốt nhất chính là chủ nhiệm lớp cũng không biết cô ấy đi đâu, này chứng tỏ Ôn Noãn không xin nghỉ mà trực tiếp trốn học.

Rất tốt, đại tẩu thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn không nghĩ tới cũng có căn cơ làm phản, cùng lão đại thật đúng là rất xứng đôi.

Ôn Noãn từ phía tường thấp sau trường nhảy ra, không có giá trị vũ lực cô muốn nhảy sang đúng là lao lực, từ bờ tường nhảy xuống còn muốn bị trật chân một chút, tay lại bị trầy da.

Đúng là thảm a, Ôn Noãn ngồi trên xe buýt hướng bệnh viện đi đến, một bên dùng khăn tay lau chỗ bị trầy da dính cát, một bên cảm thán trong lòng, đây là kết cục của việc trêu ghẹo thiếu niên ngạo kiều đi.

......

Tạm thời mất đi năng lực hành động, Quý Hải nhàm chán nằm trên giường bệnh phát ngốc, không biết nữ nhân kia đang làm gì, có nhớ hắn hay không.... khẳng định không có! Nữ nhân vô tâm vô phổi kia, mua cho nàng cặp sách, nàng còn nhớ phải trả tiền hắn, căn bản không xem hắn là người một nhà! Hừ!

"Sao vẻ mặt lại dữ tợn như vậy? Nhe răng là đang muốn cắn ai sao?" Thanh âm thiếu nữ mềm nhẹ dễ nghe ở trong phòng bệnh vang lên.

"Quản ngươi chuyện gì!" Quý Hải theo bản năng trả lời, tiếp đó liền ý thức được âm thanh này không nên vang lên ở đây, hắn nghiêng nghiêng đầu theo tiếng nhìn lại: "Sao ngươi lại tới đây!"

"Nghe Tiểu Lý nói ngươi bị thương, cho nên tới đây xem ngươi thế nào." Ôn Noãn cất bước lại gần bên người Quý Hải, mắt dừng tại chỗ băng gạc trên người hắn: "Thoạt nhìn ngươi thật không tốt."

Thật là, Tiểu Lý người này miệng càng lúc càng nhanh! Quý Hải nghĩ thầm trong lòng nói.

"Hiện tại vẫn đang là thời gian đi học đi." Quý Hải nhìn đồng hồ trên trường nói.

"Ta trộm ra." Ôn Noãn nhấp miệng cười cười.

"Ngươi trốn học!?" Quý Hải kinh ngạc nhìn Ôn Noãn, nữ nhân ngoan ngoãn này cư nhiên dám từ trường học trốn ra.

"Đúng vậy. Vốn dĩ ta định xin nghỉ, nhưng chủ nhiệm lớp lại không có ở văn phòng. " Ôn Noãn vén lại tóc: "Thời gian tương đối gấp, cho nên liền trèo tường ra."

"Hừ." Quý Hải không khống chế được kéo kéo khoé miệng, mặt không biểu tình nói: "Ngươi nữ nhân này thật đúng là tuỳ hứng."

Ôn Noãn duỗi tay chạm chạm khoé miệng xanh tím của Quý Hải nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại thương nặng như vậy?"

"Đối phương người nhiều." Quý Hải bị Ôn Noãn cọ cọ trên mặt có điểm nóng, hắn không được tự nhiên bắt lấy tay Ôn Noãn.

"Tê." Lòng bàn tay trầy da truyền đến một trận đau đớn, Ôn Noãn theo bản năng rút tay về.

Quý Hải một lần nữa bắt lấy tay Ôn Noãn kéo đến trước mặt nhìn: "Sao lại thế này?" Lòng bàn tay trắng nõn cọ ra một mảnh trầy da, máu tươi nhè nhẹ đỏ đang chậm rãi chảy ra.

"Trèo tường cọ, qua hai ngày liền được rồi." Ôn Noãn giật giật tay, lại phát hiện Quý Hải như cũ nắm chặt tay không thả lỏng: "Này thương so với ngươi còn kém xa, ngươi vẫn là lo lắng cho vết thương của ngươi nhiều hơn đi."

Bọn họ có thể giống nhau sao!

Quý Hải hung tợn trừng Ôn Noãn liếc mắt một cái, giơ tay ấn chuông đỏ khẩn cấp trên đầu giường.

Hiệu suất của bác sĩ phi thường mau, rung chuông không bao lâu liền có một vị nam bác sĩ mang theo hộ sĩ tới phòng bệnh.

"Quý thiếu gia, là có chỗ nào không thoải mái sao?" Bác sĩ khẩn trương hỏi, nếu hài tử Quý gia ở trong trị liệu của hắn xảy ra vấn đề, kia hắn liền không cần lăn lộn.

"Không phải ta." Quý Hải chỉ chỉ Ôn Noãn: "Là cô ấy."

"A." Bác sĩ ngẩn người.

"Đem tay cô ấy băng bó cho tốt." Quý Hải lạnh giọng mệnh lệnh.

Cho nên ngươi ấn chuông khẩn cấp chính là vì băng bó cho muội tử bị trầy da đến máu cũng chưa lưu lại đúng không! Bác sĩ đau khổ che ngực.

Thành thật để bác sĩ băng bó cho mình, chờ bọn hắn đi lúc sau Ôn Noãn lại bồi cùng Quý Hải một hồi, cùng hắn ăn cơm trưa liền chuẩn bị rời đi bệnh viện.

Rốt cuộc là do cô trộm ra, cũng nên trở về cùng chủ nhiệm lớp giải thích một chút.

Tạm biệt Quý Hải, Ôn Noãn chậm rãi đi tới bến xe công cộng, từ xa nhìn thấy một chiếc xe buýt trường học chạy tới, Ôn Noãn từ trong túi lấy tiền lẻ ra, đang chuẩn bị vẫy vẫy tay, một chiếc xe hơi điệu thấp màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô.

"Ôn Noãn tiểu thư, lão gia nhà ta muốn gặp cô, nhân tiện theo chúng ta một chuyến sao?"

Lão quản gia ăn mặc sạch sẽ cung kính đứng cạnh cửa xe, lời nói tuy là câu hỏi, nhưng động tác mở cửa xe mời cô lên lại cường ngạnh không cho cự tuyệt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện