Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Lớp trưởng của ta là si hán (7)


trước sau

Edit: Louis Thương Nghiêu, luoi27

Lương Hiểu Huy cảm thấy hôm nay số mình đen như chó. Đầu tiên là trốn học đi net chơi game thì nổi lên tranh chấp với người ta, sau đó trèo tường vào trường thì vô tình bị trầy da ở cánh tay. Đến phòng y tế để băng bó thì gặp một người đẹp, còn chưa kịp trêu chọc người ta thì đã bị túi trút giận Hạ Tử Ngang cắt ngang. Nghe Hạ Tử Ngang truyền lời, Lương Hiểu Huy cảm xúc thấp thỏm đi vào văn phòng của thầy giáo. Ai ngờ thầy giáo làm vẻ mặt khó hiểu, nói cơ bản là không có gọi hắn nhưng vẫn nhân cơ hội mắng hắn một tràng dài...

Rất nghẹn khuất. Sau khi bị mắng một trận, Lương Hiểu Huy đen mặt từ văn phòng đi ra. Cái túi trút giận đáng chết kia dám lừa hắn! Quả thật là chán sống! Mang theo tâm tình phẫn nộ, Lương Hiểu Huy trực tiếp đi thẳng ra phòng y tế.

"Túi trút giận, mày lăn ra đây cho tao!" Lương Hiểu Huy dùng một chân đá văng của phòng ý tế.

"Tiểu gia hỏa, có chuyện gì mà giận dữ vậy?" Ông Trương vuốt vuốt chòm râu, cười hỏi.

"Hai người trong phòng nghỉ lúc nãy đâu?" Lương Hiểu Huy đẩy cửa phòng nghỉ ra, thấy bên trong không bóng người, giọng điệu liền không tốt chất vấn.

"Cô bé kia đã về nhà nghỉ ngơi, còn cậu nhóc thì quay trở lại lớp rồi." Đối với hành vi không lễ phép của Lương Hiểu Huy, ông Trương cũng không để bụng, như cũ cười trả lời.

Có được đáp án mình muốn, Lương Hiểu Huy xoay người đi ra khỏi phòng ý tế.

...

Rầm! Lương Hiểu Huy dùng tay đẩy Hạ Tử Ngang xuống đất: "Hạ Tử Ngang, lá gan của mày thật lớn! Cự nhiên dám lừa tao!"

Ở một góc vắng người sau vườn trường, thiếu niên một một đầu tóc vàng, trên thắt lưng đeo đầy phụ kiện dây xích linh tinh hung hăng đạp ngã thiếu niên gầy yếu xuống mặt đất.

"Không... Không phải ta." Hạ Tử Ngang co chân, ôm lấy bản thân: "Không phải ta."

"Không phải mày thì là ai? Vừa nãy ở phòng y tế người bảo tao đi gặp thầy giáo chẳng lẽ lại không phải là mày! Mày cho tao là ngu à!" Lương Hiểu Huy cảm thấy chỉ số thông minh của hắn bị xúc phạm. Chuyện rõ ràng như vậy mà nó còn chối.

"Ta... Ta không thể nói." Hạ Tử Ngang kinh hoàng thất thố dịch vào góc tường.

Lương Hiểu Huy cau mày nhìn biểu cảm của Hạ Tử Ngang, có vẻ như là muốn nói nhưng lại sợ hãi không dám nói nữa. Hạ Tử Ngang ở trường nổi tiếng là nhát gan, yếu đuối. Lần này này nó dám lừa hắn quả thật làm hắn có chút giật mình. Bây giờ thấy biểu cảm uỷ khuất của hắn (HTN), chuyện này có phải hắn tự chủ trương hay không còn phải điều tra.

" Ăn ngay nói thật! Vì sao lại lừa tao?" Lương Hiểu Huy ngồi xổm xuống, tóm lấy tóc Hạ Tử Ngang, kéo đầu hắn lên.

" Đau... Ta... Ta thật sự không thể nói." Sắc mặt Hạ Tử Ngang tái nhợt, thống khổ: " Bọn họ sẽ đánh ta."

" Nếu mày không nói, tao sẽ đánh mày ngay bây giờ! Mau nói cho tao!" Lương Hiểu Huy dùng sức giật tóc Hạ Tử Ngang.

"A!" Da đầu truyền đến cảm giác đau đớn khiến Hạ Tử Ngang thảm thiết kêu ra tiếng: " Là Hạ Chí, là Hạ Chí nói muốn chơi ngươi!"

" Quả nhiên là nó!" Lương Hiểu Huy nắm thật chặt tóc Hạ Tử Ngang: " Nó hiện đang ở đâu?"

" Ở khu dạy học đằng sau nhà kho." Hạ Tử Ngang khóc lóc trả lời.

Lương Hiểu Huy thả Hạ Tử Ngang ra, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Hạ Từ Ngang đang quỳ rạp trên mặt đất trở mình, nằm ngửa. Không còn mắt kính và tóc mái che lấp, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra dưới ánh nắng. Hắn chậm rãi vươn tay, ánh mặt trời không chút chiếu vào tay hắn, ấm áp dạt dào, ánh mắt hắn chuyên chú mà nghiêm túc nhìn sợi tóc đang quấn quanh ngón trỏ, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

" Noãn Noãn..." Ngón trỏ đặt trên môi, nhẹ nhàng hôn. Hạ Tử Ngang hơi nhắm mắt lại, cảm thụ sự mượt mà của sợi tóc.

...

Cửa nhà kho vang lên âm thanh mở ra, Lương Hiểu Huy đi vào nhà kho tối đen, ánh mắt cảnh giác nhìn vào chỗ âm u bên trong.

" Hà Chí, tao biết mày đang ở đây, mau lăn ra đây cho tao!" Lương Hiểu Huy lớn tiếng chửi bậy: " Mày cmn ăn gan hùm! Dám lấy tao ra làm trò đùa!"

Nhà kho trống rỗng truyền đến một ít tiếng vang, Lương Hiểu Huy đợi một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời mình, bóng người thì càng không thấy được một cái.

Chẳng lẽ thằng nhóc Hạ Chí sợ mình tới tìm hắn nên đã chạy trước? Lương Hiểu Huy nhíu mày, khinh thường hừ một tiếng, dù sao thì hoà thượng chạy được miếu đứng yên, hắn sớm hay muộn cũng sẽ tìm được hắn! Nghĩ vậy, Lương Hiểu Huy chuẩn bị xoay người rời đi.

Cùm cụp, một tiếng ấn nút vang lên, ánh sáng làm mù mắt người khác chiểu thẳng đến chỗ Lương Hiểu Huy.

"Đậu móe!" Lương Hiểu Huy theo bản năng nhắm mắt lại.

Bụp! Bụng bị hung hăng đấm một phát, Lương Hiểu Huy theo phản xạ ôm bụng cong lưng. Bụp! Cằm bị đối phương dùng đầu gối đánh, va chạm mang đến chấn động làm não hắn có chút mơ hồ, chờ Lương Hiểu Huy phản ứng lại thì hắn đã bị ấn ngồi trên một cái ghế, quanh người bị trói một vòng lại một vòng dây thừng.

" Mày thằng khốn nạn này! Mày cmn muốn làm gì!" Lương Hiểu Huy bị chói chặt trên ghế, hắn vừa chửi người đứng ngược sáng, vừa liều mạng giãy giụa.

"Hử? Ta không muốn làm gì cả." Người nọ quay lưng về phía Lương Hiểu Huy, đóng cửa nhà kho lại, sau đó dùng đèn pin chiếu vào mặt hắn, rồi đi đến trước mặt hắn.

Giọng nói cố tình bị điều chỉnh nên nghe rất giả, Lương Hiểu Huy cười lạnh một cái, mắng to: "Hà Chí mày giả vờ cái gì, tao cmn biết là mày! Mày mau thả bố mày ra, bằng không tao sẽ trả đủ!"

"Ba năm, tao nhịn mày đủ rồi."

"Ta TM còn nhẫn đủ ngươi đâu! Có bản lĩnh chúng ta một chọi một, ngấm ngầm giở trò thì anh hùng cái con khỉ!"

Lương Hiểu Huy cùng Hà Chí kết thù rất lâu, từ lúc bắt đầu nhập học hai người không đối phó nhau, nhưng cố tình hai người lại có một loại nghiệt duyên, từ cấp một đến cấp ba, mỗi lần chia lớp bọn họ lại bị chia vào cùng một lớp. Cái gọi là một núi không thể có hai hổ, một lớp chỉ được có một lão đại! Lương Hiểu Huy cùng Hà Chí hai người từ cấp một đấu đến cấp 3,đánh một mình hay đánh quần ẩu không biết bao nhiêu lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai phục ai.

Người nọ phát ra một tiếng cười quái dị, sau đó không nói chuyện nữa.

...

" Tiểu thư, sau hôm nay cô về sớm vậy?" Vẻ mặt của
lão quản gia đầy bất đắc dĩ nhìn tiểu thư nhà mình đi từ trong xe ra. Mấy ngày hôm trước tiểu thư vẫn đúng giờ đi học, đúng giờ về, ông còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình đổi tính, cuối cùng cũng đã nỗ lực học tập, nhưng bây giờ xem ra, là ông đã suy nghĩ nhiều...

"Cái gì mà lại, từ lúc ta chuyển trường đến nay đây là lần đầu tiên ta về nhà sớm!" Ôn Noãn bị vẻ mặt "sao tiểu thư vẫn là cái đức hạnh này" của lão quản gia kích thích rồi, cô không cao hứng trừng mắt nhìn ông một cái.

"Kể cả chuyển trường thì cũng không nên quên hành vi lúc trước chứ." Lão quản gia cầm lấy ba lô trên tay Ôn Noãn: "Tiểu thư, người cũng nên học tập thật tốt, không cần để cho lão gia và phu nhân lo lắng."

"Được rồi, đã biết." Ôn Noãn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Gần đây ta coi trọng một thanh niên, lớn rất lên đẹp, lại rất tốt bụng, là một đại học bá, cho nên ta tính toán đem hắn bắt về."

"Bắt... Bắt về?" Lão quản gia bị cách dùng từ của Ôn Noãn dọa cho rồi: "Tiểu thư, bắt cóc là phạm pháp."

"Ông nghĩ cái gì vậy!" Ôn Noãn cạn ngôn trợn trắng mắt: "Ta là nói, biến hắn làm bạn trai của ta."

"Tiểu thư, gieo họa cho người ta như vậy không tốt lắm đâu."

..."Lý bá, ông muốn về hưu hay sao."

Ôn Noãn tính toán đầu tiên là vạch trần thân phận của Hạ Tử Ngang, nếu cứ để hắn sinh hoạt trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, thiếu niên như hắn sẽ càng ngày càng xuống dốc, chi bằng bây giờ cho hắn sinh sống trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn, cũng có lợi cho việc hắn thành lập sự tự tin. Hiện tại, hắn tự ti như vậy thật sự là làm cho Ôn Noãn chua xót, thiếu niên xinh đẹp như thế, hẳn làn phải cố gắng hết mình, bày ra ưu điểm, tận hưởng thanh xuân mới đúng.

Tuy rằng trong nhà lão quản gia vẫn luôn đi theo bên người Ôn Noãn, nhưng chủ nhân thật sự của lão quản gia là cha mẹ cô, trong nhà chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ truyền tới tai cha me Ôn gia ở nước Mỹ. Ôn Noãn lần này lộ ra chuyện của Hạ Tử Ngang, chính là muốn cho cha mẹ cô nhúng tay vào, tuy rằng cha mẹ cô rất hiền hòa cởi mở, như người mà khuê nữ nhà mình thích thì nhất định phải cẩn thận lưu ý, có trưởng bối quan tâm và điều tra, thân thế của Hạ Tử Ngang nhất định sẽ bị đào ra.

"Đúng rồi, Lý bá, ông hỏi một chút xem có phải cha mẹ đang cùng công ty thực phẩm Tần thị hợp tác không, nếu đúng thì bảo bọn họ không cần hợp tác nữa, ta không thích Tần gia." Ôn Noãn mở miệng nói.

Nói đến Tần Cương, vốn dĩ còn muốn cho hắn nhảy nhót thêm mấy ngày nữa, nhờ hắn làm trợ lực mà xúc tiến quan hệ của hai người, không nghĩ tới vận khí của hắn kém như vậy, ngày hôm sau liền vào bệnh viện. Nếu trong khoản thời gian ngắn hắn không ra được bệnh viện thì cũng không có gì dùng cho nên Ôn Noãn dứt khoát thu thập hắn.

"Vâng, ta đã biết." Lão quản gia gật đầu.

Ôn Noãn thoải mái dễ chịu ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau sáng sớm liền lên xe đi đến trường. Mới vừa đến cổng trường liền nhìn thấy tốp năm tốp ba học sinh túm tụm lại thảo luận rất kịch liệt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười lớn.

Trường học lại có bát quái mới? Ôn Noãn tò mò nhướng mày.

"Ôn Noãn, ngày hôm qua ngươi xin nghỉ thật đáng tiếc, bỏ lỡ trò hay ở buổi chiều!" Nghe được Ôn Nõan hỏi chuyện, nữ sinh trong lớp mặt mày hớn hở kể lại chuyện buổi chiều hôm qua: "Chiều qua ở đằng sau kho hàng đã xảy ra một chuyện siêu cấp khủng bố!"

"Siêu cấp khủng bố?" Ôn Noãn hứng thú cười rộ lên: "Nói nhanh lên, trong trường êm đẹp như vậy sẽ phát sinh chuyện khủng bố cỡ nào."

"Hắc hắc hắc, ngươi biết Lương Hiểu Huy lớp năm không?" Nữ sinh cười đáng khinh.

"Có biết." Hôm qua hắn còn đùa giờ cô nữa,

"Chiều qua lớp ta có tiết thể dục, thầy giáo cho nam sinh ra nhà kho lấy bóng rổ với bóng chuyền. Khi bọn họ đến kho hàng thì phát hiện cửa nhà kho mở ra, không khóa."

"Rất bình thường không phải sao, cửa nhà kho tất nhiên là sẽ thường xuyên bị người ta quên khóa." Nhà kho sau trường là dùng để để đồ thể dục, chì khóa vẫn luôn để ở phòng trực, lớp nào cần dùng thì tự giác đi lấy. Không có quản lý nghiêm ngặt cho nên cửa nhà kho luôn bị quên khóa.

"Trọng điểm là ở phía sau!" Nữ sinh ý bảo Ôn Nõan không cần ngắt lời cô: "Mấy nam sinh cũng không thấy có gì kỳ quái liền đi vào, kết quả ngươi nói xem bọn họ nhìn thấy gì!?"

"Thấy gì?" Ôn Noãn phối hợp lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn biết.

"Toàn thân Lương Hiểu Huy trần trụi bị dây thừng trói lại, phương pháp trói kia chính là...hắc hắc hắc." Nữ sinh ám chỉ chớp chớp mắt với Ôn Noãn.

"??" Ôn Noãn suy nghĩ một lúc, sau đó khiếp sợ nhìn nữ sinh: "Ngươi là nói..." trói S.M? Ôn Nõan không tiếng động làm khẩu hình.

"Đúng đúng đúng!" Nữ sinh cười đầy ý vị thâm thường: "Không nghĩ tới Lương Hiểu Huy sẽ chơi như vậy."

Trùng hợp như vậy? Tần mới vừa đùa giỡn cô liền có chuyện, hiện tại Lương Hiểu Huy cũng đi vào vết xe đổ của Tần...

Ôn Noãn nhíu mày, quay đầu nhìn Hạ Tử Ngang đang ngồi cạnh đống rác.

Cảm nhận được tầm mắt của Ôn Noãn, Hạ Tử Ngang ngẩng đầu, sắc mặt đỏ ửng ngượng ngùng cười với cô.

Không thể nào...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện