Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Lớp trưởng của ta là Si hán (13)


trước sau

Gió đông hiu quạnh, một nữ sinh mặc áo lông vũ màu đỏ đứng ở cổng trường đi qua đi lại, hai tay cô nhét trong túi, mũ len màu trắng chụp qua tai, khăn quàng cổ cùng màu kéo lên tận mũi chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn linh hoạt.

Đột nhiên, mắt cô sáng rực lên, bước nhanh đến bên chiếc xe hơi dừng bên cạnh cổng trường.

"Sao bây giờ cậu mới đến, nhanh lên nhanh lên, trận đấu sắp bắt đầu rồi!" Nữ sinh nhìn thiếu niên xuống xe vội vàng mở miệng nói.

"Xin lỗi đã để cậu đợi lâu, phi cơ hơi muộn, bây giờ còn kịp không?" Hạ Tử Ngang ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi.

"Ở sân thể dục nhỏ, bây giờ cậu chạy nhanh lên thì may ra còn kịp, mau đi đi." Tiểu Dĩnh vỗ vỗ vai Hạ Tử Ngang: "Cố lên nha."

"Cám ơn cậu, cái này cho cậu." Hạ Tử Ngang móc ra hai tờ Mao gia gia đưa cho Tiểu Dĩnh.

"Ai nha không cần đâu, đều là bạn học với nhau không cần khách khí như vậy." Tiểu Dĩnh cười vẫy tay từ chối: "Đến lúc các cậu định công khai, nhớ rõ phải nói cho tớ đầu tiên để tớ làm người tung tin nóng là được ha ha ha"

Hạ Tử Ngang cười nhạt nói: "Được, nếu tớ với Ôn Noãn công khai quan hệ nhất định sẽ nói cho cậu đầu tiên."

"Được rồi, mau đi đi, Ôn Noãn nhà cậu đang đợi đấy."

Hạ Tử Ngang gật đầu, xoay người hướng sân trường chạy đi.

Tiểu Dĩnh nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Hạ Tử Ngang nhanh chóng đi xa, trong lòng không kìm được thở dài. Ngay cả người hàm súc hướng nội như lớp trưởng cũng yêu đương rồi không biết bạch mã hoàng tử của mình ở nơi nào đây...

Buổi chiều thứ hai Hạ Tử Ngang đột nhiên tìm đến Tiểu Dĩnh nói muốn cô giúp một việc nhỏ, lớp trưởng này ngày thường hận không thể làm một người câm có thể không nói liền không nói, lần này đột nhiên chủ động đến tìm cô giúp đúng là làm cô cực kì tò mò vì vậy Tiểu Dĩnh liền gật đầu đáp ứng nếu ở trong phạm vi cho phép sẽ cố gắng giúp.

Làm Tiểu Dĩnh không ngờ chính là, một người hướng nội như lớp trưởng cư nhiên bảo cô quan tâm đến bạn gái hắn một chút, mà cô nàng bạn gái này lại là hoa khôi của lớp Ôn Noãn! Hai người bọn họ ở bên nhau khi nào? Tại sao trong lớp một chút tiếng gió cũng không có! Mấu chốt nhất chính là một Hạ Tử Ngang hàm súc nội hướng cư nhiên lại có bạn gái là đại mỹ nữ được mọi người công nhận! Phong cách của hai người này hoàn toàn bất đồng a, một người thì tóc mái che nửa mặt tối tăm ít lời, một người thì xinh đẹp hoạt bát rạng rỡ, hai người này ở bên nhau quả thực rất không khoa học!

Mấy ngày tớ không học ở trường cậu có thể chiếu cố Noãn Noãn một chút không... Vẻ mặt khi Hạ Tử Ngang nhắc tới Ôn Noãn đến bây giờ cô còn nhỡ rõ, bên trong sự ngượng ngùng ngoài mặt là niềm ái mộ sâu sắc, đúng là ngọt chết ruồi.

Hy vọng cậu có thể cùng Ôn Noãn tham gia trận đấu hai người ba chân, tớ không thích cậu ấy cùng nam sinh khác cột chân với nhau...Tớ sẽ cố gắng trở về trước lúc đại hội thể thao bắt đầu, đến lúc đó cậu làm bộ không có việc gì tham gia, tớ sẽ lên thay cậu thi đấu gây ngạc nhiên cho Noãn Noãn... Hạ Tử Ngang nghiêm túc nói kế hoạch gây ngạc nhiên của mình.

Ai nói Hạ Tử Ngang chỉ là con mọt sách, rõ ràng nhân gia người ta tán gái còn cao tay hơn bọn học tra chỉ biết chơi đùa kia nhiều không phải sao! Học tập so ra thì kém với người ta đến bây giờ cả yêu đương cũng kém người ta một bước, Tiểu Dĩnh cảm thấy tâm thật đau... Người so người đúng là tức chết người mà.

- ----------

"Nhanh như vậy cậu đã làm xong việc của mình rồi sao?" Ôn Noãn có chút ngốc lăng nhìn người đáng nhẽ bây giờ phải ở thành phố A nhận thân bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình Hạ Tử Ngang.

Trong suy nghĩ của Ôn Noãn, việc lớn như nhận tổ quy tông kể cả làm nhanh thì cũng phải mất một thời gian, đặc biệt là gia tộc lớn như Hạ gia, ứng phó với họ hàng thân thích xung quanh cũng cần phải nửa tháng là ít, cô đã làm xong việc xin nghỉ để đến thành phố A tìm hắn chơi, không nghĩ tới mới có ba bốn ngày mà hắn đã trở lại.

"Đúng vậy, làm xong rồi." Hạ Tử Ngang cười cầm lấy mảnh vải trong tay Ôn Noãn, khom người buộc hai chân vào nhau.

Hạ Tử Ngang sau khi đi hạ gia đúng là có một vài thân thích không có ý tốt đến khiêu khích nhưng hắn còn chưa phản ứng gì thì Hạ lão gia tử vốn sót ruột cháu trai đã đem những người đó giáo huấn tốt. Dù sao cũng là cháu trai bảo bối nhiều năm mới tìm được, vừa đến nhà ngay lập tức cử hành nghi thức nhập gia phả dòng họ, đến khi tên của Hạ Tử Ngang được viết vào gia phả cùng hộ tịch, Hạ lão gia tử mới nhẹ nhàng thở ra. Đứa nhỏ này, rốt cục đã nhận được trở lại.

Sau khi hai người làm xong việc nhập tịch, Hạ Tử Ngang nói với Hạ lão gia tử là muốn về thành phố B, sau khi hai người nói chuyện, Hạ Tử Ngang lấy lời hứa sẽ thi đỗ vào đại học có tiếng ở thành phố A để được quay lại thành phố B.

"Ở Hạ gia cảm giác thế nào? Có người bắt nạt cậu không?" Đùi phải và chân trái được cột chặt với nhau, người Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang dính sát nhau.

Cảm nhận được độ ấm của người bên cạnh, tim Hạ Tử Ngang bắt đầu không khống chế được đập nhanh hơn: "Cũng... cũng tốt, không ai bắt nạt tớ cả." Người muốn khi dễ hắn còn chưa biết ra tay thế nào đã bị Hạ lão gia tử bóp chết từ trong trứng nước, chuyến đi sang thành phố A lần này vẫn còn rất thuận lợi.

"Thật sự?" Ôn Noãn quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Nếu có người bắt nạt cậu thì phải nói cho tớ biết, tớ nhất định giáo huấn hắn thật tốt!"

Hạ Tử Ngang có chút vui vẻ cười rộ lên: "Được."

"Trận đấu hai người ba chân hiện tại bắt đầu, các tiểu đội dự thi chuẩn bị sẵn sàng." Trọng tài đứng ở vạch biên giơ loa lên nói: "Mỗi người vào vị trí của mình..."

Nghe được khẩu hiệu của trọng tài, Ôn Noãn cầm cánh tay của Hạ Tử Ngang vòng sang bên hông của mình, còn tay mình thì vươn sang ôm lấy bờ vai của hắn: "Lát nữa tớ sẽ hô khẩu hiệu, một là chân bị cột, hai là chân còn lại." Cô nhỏ giọng nói với hắn.

Eo cô ấy thật nhỏ, chỉ cần một cánh tay cũng có thể ôm hết, hương thơm trên người vẫn dễ ngửi như vậy... Hạ Tử Ngang cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm Ôn Noãn phát ngốc.

"Hạ Tử Ngang, ngẩn người làm gì vậy?" Ôn Noãn nghi hặc duỗi tay chọc chọc Hạ Tử Ngang.

"Không... Thực xin lỗi!" Hạ Tử Ngang cuống quýt dời mắt, mở miệng xin lỗi.

Bang! Đúng lúc này súng báo hiệu đột nhiên vang lên, các tiểu tổ ôm vai nhau nhanh chóng đi về phía trước. Vẫn chưa bàn bạc kế hoạch tốt nên trong lòng Ôn Noãn hoảng hốt đồng thời bước chân phải lên.

"Ai!"

"Tê!"

"A a a a a"

Hạ Tử Ngang ôm Ôn Noãn cố gắng xoay người, ôm cô ngã xuống mặt đất, hai cái chân bị cột chồng lên nhau, nửa người trên hoàn toàn làm đệm cho Ôn Noãn. Phần lưng bị nện xuống mặt đất đau đớn làm Hạ Tử Ngang hít một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn mình là người nhận đau đớn.

Đám học sinh vây xem còn sợ thiên hạ không loạn lớn tiếng ồn ào, nhưng còn may trong những đội thi không chỉ có mỗi đội của Ôn Noãn là nam nữ, sau bọn họ là một đôi khác cũng vừa té ngã, lại có thêm mấy nhóm bước loạng choạng, nhất thời trên đường thi tất cả đều ngã, ngược lại hai người Ôn Noãn lại không gây chú ý.

"Ai ai chậm một chút!"

"Đau chết tớ!"

"Ai u, cậu sắp đè tớ dẹp lép rồi!"

Độ ăn ý biến mất hoàn toàn, các nhóm bắt đầu xuất hiện tiểu nhân.

Mục thi đấu này là chạy tới chạy lui, ai về đích trước là thắng, chọn ba nhóm nhanh nhất vào chung kết cuối cùng chọn ra nhóm thắng cuộc.

"Có sao không?" Ôn Noãn ngồi dậy liếc mắt một cái thấy tình huống của những đội khác, thấy tình trạng bọn họ cũng không tốt liền vội vàng đứng lên.

"Tớ không sao, cậu có bị thương ở đâu không?" Hạ Tử Ngang khẩn trương rũ mắt đánh giá Ôn Noãn trên người.

"Không sao, cũng may là cậu bảo vệ tớ." Ôn Noãn nhếch môi, cười sáng lạn với hắn.

Thành công bảo hộ người mình thích, lại còn được cô ấy khen ngợi, Hạ Tử Ngang cong cong khóe miệng hồi lâu cũng không hạ xuống được.

"Ôn Noãn, Hạ Tử Ngang các em có sao không?" Cách đó không xa truyền đến tiếng hét lớn, chủ nhiệm lớp ba hướng về phía hai người chạy như điên.

Ông biết ngay mà, hai người này mà ở cạnh nhau thì không có khả năng không làm chuyện xấu kể cả là giữ thanh thiên bạch nhật trước con mắt của bao nhiêu người đi nữa! Chủ nhiệm lớp một bên nghiến răng nghiến lợi, một bên cất bước hướng về phía hai người chạy như điên.

Hôm nay vốn chủ nhiệm lớp làm trọng tài của phần thi chạy tiếp sức, nhưng sau khi uống hai ngụm trà lạnh thì ông cảm thấy bụng bắt đầu đau liền nói một tiếng với cộng sự rồi vội vội vàng vàng đi WC. Giải quyết xong, ông liền nghĩ dù thế nào cũng là rời đi ghế trọng tài chio bằng đi xem những môn ḱhác xém lớp mình thi đấu thế nào. Kết quả không xem còn tốt, vừa đi xem liền dọa ông thiếu chút nữa bị bệnh tim, hai người này có biết là bọn họ đang làm gì không!

Ôn Noãn nén cười nhìn sắc mặt đen xì của chủ nhiệm lớp: "Không sao, bọn em vẫn rất tốt."

Tốt cái rắm! Chủ nhiệm lớp mắt trợn trắng: "Mau đứng lên đi." Ông nhanh chóng cởi dây buộc chân của hai người ra sau đó kéo bọn họ lên. Nhìn kỹ vẻ mặt của mọi người xung quanh, phát hiện bọn họ cũng không có để ý hành vi thân mật vừa rồi của hai người Ôn Noãn, đại khái là mấy nhóm
bên cạnh cũng như vậy đi. May mắn may mắn, chủ nhiêm lớp ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này những nhóm khác cũng lục tục đứg lên để thi đấu tiếp, Ôn Noãn vội vàng cong lưng cột chắc chân hai người lại: "Thầy nhất định phải xem kỹ, bọn em nhất định giành được quán quân, nhất định sẽ dành được bút máy tặng ngài để đền đáp ơn dạy dỗ!"Cô hi hi ha ha nói với chủ nhiệm lớp.

"Thầy không cần! Chỉ cần hai người bọn em cho thầy nghỉ ngơi chút cũng là báo đáp rồi!" Chủ nhiệm lớp nhỏ giọng gầm nhẹ.

Nói chuyện một lúc như vậy đội của Ôn Noãn đã bị các đội khác bỏ xa, bọn họ nhỏ giọng kêu khẩu hiệu, cơ hồ là chạy chậm tiến liên phía trước.

"Cố lên cố lên!"

"Ôn Noãn, lớp trưởng cố lên!"

Lúc nãy nói phần thưởng giải nhất giành tặng chủ nhiệm cũng chỉ là lời ngoài miệng dụ ngọt ông ấy mà thôi, kỳ thật chậm trễ thời gian lâu như vậy, trong lòng Ôn Noãn đã chuẩn bị tốt tinh thần thua cuộc nhưng sự thật chứng minh, cô vẫn còn quá trẻ tuổi, một người liền lúc triệu hồi ra năm SSR thì sao có thể nhắc đến vận khí kém được!

Ôn Noãn cùng Hạ Tử Ngang ra sức đuổi theo cũng chỉ đuổi được hạng ba, mắt thấy hai đội phía trước sắp đến vạch đích, đột nhiên, đội đang chạy thứ nhất bị vướng chân vào nhau trong đó có một nam sinh không biết do cố ý hay vô tình duỗi tay bắt được tay của đội thứ hai theo đó đội thứ hai cũng bị kéo ngã, ba nam một nữ cùng lúc hét lên rồi ngã xuống đất, đầu người này đè mông người kia, tay người kia bắt lấy chân người khác.

"Ha ha ha!" Chúng học sinh vây xem cười vang.

Thừa dịp hai đội ngã phía trước đang dãy dụa, Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang không hẹn mà cũng đẩy nhanh tốc độ, trong t́iếng reo hò của các bạn học mà giành vị trí thứ nhất.

"Hoan hô!" Mọi người chạy đến vậy quanh hai người Ôn Noãn kích động chúc mừng.

Trận chung kết hai người ba chân sẽ được tiến hành vào buổi chiều vì vậy sau khi thi đấu xong Ôn Noãn cùng Hạ Tử Ngang liền kiếm cớ rời đi.

Tầng cao nhất, phòng truyền thông, bởi vì mọi người đều đi tham dự đại hội thể thao nên không một bóng người, Ôn Noãn cùng Hạ Tử Ngnag cầm chìa khóa mượn được của chủ nhiệm lớp đi vào.

Cùm cụp, thanh âm khóa cửa vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Hạ Tử Ngang ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cửa bị khóa lại: "Tại... tại sao lại khóa cửa?" Hai má bắt đầu nóng lên, Hạ Tử Ngang phát hiện chính mình căn bản không thể ngừng miên man suy nghĩ.

Ôn Nãn đột nhiên thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hạ Tử Ngang thì sửng sốt, sau đó biết hắn đang nghĩ gì thì tà ác cười rộ lên: "Cậu nói xem~" cô ái muội chớp chớp mắt với Hạ Tử Ngang.

"Tớ... tớ..." Hạ Tử Ngang ngượng ngùng, đỏ mặt trốn tránh ánh mắt của Ôn Noãn.

Ôn Noãn chậm rãi đến trước mặt Hạ Tử Ngang, lôi kéo hắn xoay người liền đè hắn ở trên cửa: "Thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không ngắn sao cậu còn thẹn thùng như vậy, hử?" Cô ghé sát vào mặt hắn, cọ cọ chóp mũi hắn.

Mũi bị cọ sát nhẹ, khoảng cách hai người gần đến nỗi hơi thở hòa quyện vào nhau, hương khí quen thuộc nào đó vờn quanh cái mũi mãi không tan, Hạ Tử Ngang thất thần nhìn khuôn mặt đẹp trong gang tấc, hương khí kia giống như đang cuốn hắn vào hoàn cảnh đặc biệt, mọi vaajtg xung quanh tất cả đều bị hư hóa, chỉ có người trước mặt là rự rỡ lóa mắt.

Đứa nhỏ này sao lại thất thần rồi... Ôn Noãn yên lặng chửi thề trong lòng một câu, động tác trên tay lại một khắc một khắc không ngừng. Một tay cô chống ở ván cửa cạnh Hạ Tử Ngang, một tay khác cầm lấy mắt kính của Hạ Tử Nagng đưa lên mặt mình: "Đẹp không?" Cô vén tóc mái dày cộm của hắn lên cười nói.

"Đẹp... rất đẹp." Hạ Tử Ngang đỏ mặt dùng sức gật đầu.

"Không đẹp bằng cậu." Ôn Noãn cúi đầu hôn nhẹ Hạ Tử Ngang.

Hạ Tử Ngang đột nhiên bị tập kích làm cho ngây ngốc, ngay sau đó phản ứng lại mới biết vừa rồi là chuyện gì xảy ra, cả mặt nháy mắt đỏ bừng cả lên.

Mắt thấy mặt Hạ Tử Ngang đỏ bừng như sắp bị nấu chín, Ôn Noãn biết điều không đùa giỡn nữa, lôi kéo hắn ngồi xuống ghế.

"Lần này cậu trở lại Hạ gia, sao lại không nghe nói Hạ lão gia tử tổ chức yến hội cho cậu?" Ôn Noãn có chút nghi hoặc hỏi.

Hạ gia tìm được tôn thiếu gia thất lạc nhiều năm, tin tức này thật ra những người trong vòng luẩn quẩn này đều biết, hơn nữa con trai độc nhất của Hạ lão gia tử đã qua đời, Hạ Tử Ngang được tìm về này chính là người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Hạ Thị, tất cả mọi người đều đang chờ Hạ lão gia tử tổ chức yến hội để chính thức giới thiệu đứa cháu có tầm ảnh hưởng lớn đến địa vị gia tộc này.

Nếu chuyện nhập tộc, ghi tên vào gia phả đã được làm thỏa đáng, kế tiếp hẳn là phải chiếu cáo thiên hạ mới đúng, sao lại cho Hạ Tử Ngang thu thập hành lí quay về thành phố B được?

"Ông ấy đã an bài, yến hội thì để mấy ngày sau." Hạ Tử Ngang trả lời nói.

"Ông ấy?" Ôn Noãn nhướng mày: "Cậu còn chưa gọi là gia gia sao?"

"Tớ.. tớ còn chưa muốn kêu." Hắn cùng Hạ lão gia tử chỉ là người xa lạ, tuy rằng mấy ngày ở chung lão gia gia kia đúng là đối với hắn rất tốt nhưng bảo hắn lập tức nhận một người mới quen là gia gia, hắn xác thật không làm được.

"Kỳ thật là cậu cũng không ghét ông ấy phải không." Ôn Noãn chống cằm cười nhìn hắn. Cô đoán chừng Hạ Tử Ngang đã biết người vứt bỏ hắn là cha mẹ thân sinh của hắn rồi, vị lão gia tử này không có liền quan nhiều lắm nên hắn mới từ từ mở lòng với ông ấy.

Hạ Tử Ngang nhợt nhạt cười, chậm rãi gật đầu: "Ông ấy là người tốt."

Đúng vậy, trong tiểu thuyết vị lão gia tử kia có thể nói là người đối tốt với Hạ Tử Ngang nhất, sau khi đưa hắn về Hạ gia, cơ hồ là coi hắn như trân bảo mà che chở, Ôn Noãn cảm thấy nếu Hạ Tử Ngang muốn ngôi sao trên trời, vị lão gia tử kia cũng sẽ tự mình bắc thang để hái xuosng cho hắn.

Ôn Noãn đồng ý gật đầu: "Đúng rồi, nếu cuối tuần cậu tham gia yến họi thì sao lại phải về một chuyến? Rẩ phiền toái nha."

Đương nhiên là vì phòng ngừa nam sinh khác tiếp cận cậu... Hạ Tử Ngang đỏ mặt cúi đầu không nói.

"A~" Ôn Noãn nhìn Hạ Tử Ngang mặt đỏ, vẻ mặt hài hước "ta hiểu được" nói: "Cậu sợ tớ cydng nam sinh khác tổ đội dự thi co nên mới trở về có phải không?"

Noãn Noãn vẫn luôn thông minh như vậy, chuyện gì cũng không thể dấu cô ấy, trong lòng Hạ Tử Ngang vừa khen ngợi Ôn Noãn thông minh vừa oán trách vì sao cô ấy lại thông minh như vậy.

"Tiểu Dĩnh cũng là cậu an bài phải không?" Ôn Noãn cười tủm tỉm nhìn hắn: "Tớ đã nói mà, vì sao ngay từ đầu cậu ấy lại nhất quyết bỏ rơi bạn tốt của mình mà tích cực tham gia dự thi cùng tớ, rõ ràng hai người chúng tớ cũng không phải quá thân quen."

"Không...không phải do tớ cố ý gạt cậu, chỉ là tớ sợ cậu không vui thôi." Hạ Tử Ngang có chút sợ khi nghe được Ôn Noãn nói mình xen vào việc người khác, rốt cuộc hắn làm những chuyện này đúng là đã chen vào tự do chọn đồng đội của cô ấy.

"Không có a, tớ rất vui vẻ." Ôn Noãn không chút nào để ý nhe răng cười: "Cậu đối với tớ dụng tâm như vậy chứng minh cậu rất thích tớ."

"Đúng vậy!" Hạ Tử Ngang quyết đoán dùng sức gật đầu, đầy mặt đỏ bừng nhưng ngữ khí lại kiên định nói: " Tớ rất thích Noãn Noãn!"

"Tớ cũng rất thích Hạ Tử Ngang!" Ôn Noãn cũng nhiệt tình nói.

"Vậy.. tớ có thể tuyên bố cậu là bạn gái tớ trong yến hội không?"

"Hả?"

- ---------Tác giả thuận tiện báo trước một chút thế giới tiếp theo, thánh tăng Thiếu Lâm với yêu nữ Ma giáo (Mau sung sướng đi >>>)-----

Ôn Noãn: Tiểu sư phó, sao ngươi cứ nhìn chằm chằm chân nhân gia vậy~

Không Trầm yên lặng dời mắt...

Ôn Noãn: Ta là một người rất tốt bụng, nếu ngươi thật sự thích, ta có thể cho người sờ sờ nha~

Ngón tay giật giật, Không Trầm mặc niệm, sắc tức là không...

Ôn Noãn: Tới nha, ta không giận đâu ~

Không Trầm cúi đầu nhìn bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn đạp lên ngực mình, con ngươi ám ám...

__________

Ối trời ơi, lười cực thích thể loại hòa thượng như này thì̀ làm sao đây huhuhuhu

Mà thể loại hòa thượng này ít quá đi huhuhu

Đọc cứ bị kích thích í ><

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện