Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Tới đây, sung sướng nha (4) ~


trước sau

edit: lười

Ôn Noãn nhếch nhếch khóe miệng, tay dần dần tiến về phía cái đầu sáng bóng của Không Trầm, đến khi chỉ còn một chút nữa là chạm đến, một cánh tay khác đột nhiên vươn ra nắm chặt tay Ôn Noãn đang ở trên đỉnh đầu mình.

Vẻ mặt Ôn Noãn không đổi, bàn tay vốn dĩ định sờ đầu hắn lại đổi sang bắt lấy cánh tay hắn: "Tay ngươi đẹp thật nha." Nàng không chút cố kỵ sờ sờ nắn nắn cánh tay hắn.

Trừ sư phụ ra thì chưa từng bị ai khác đụng chạm, Không Trầm đột nhiên bị Ôn Noãn sờ sờ cánh tay thân mình cứng đờ, hắn không được tự nhiên nhấp nhấp miệng, chuẩn bị đứng dậy né tránh nữ nhân bên cạnh.

Ôn Noãn thấy động tác nhỏ của Không Trầm liền biết hắn định làm gì, nàng vươn hai tay gắt gao ôm lấy tay hắn nghiêng đầu dựa vào vai hắn: "Ta mệt, muốn ngủ."

"Buông ra." Không Trầm giật giật cánh tay, đổi lại chính là Ôn Noãn dùng sức ôm chặt.

"Ngươi không cần đẩy ta, nếu ta ngủ không được liền đánh thức mọi người cùng ta thức đêm." Ôn Noãn mở miệng.

Không Trầm rũ rũ mắt, hơi giật giật ngón tay.

"Cũng không cần nghĩ điểm huyệt đạo của ta, bằng không chỉ cần có cơ hội ta liền nói cho người trong thiên hạ biết ngươi phi lễ ta."Ôn Noan liếc nhìn ngón tay Không Trầm. Muốn điểm á huyệt của nàng cũng vô dụng, bởi vì chờ tới kinh thành, nàng còn bị đám chính phái võ lâm hội thẩm, đến lúc đó không thể không mở miệng nói chuyện.

Tuy rằng rất nhiều người sùng bái thánh tăng Thiếu Lâm, nhưng người ghen ghét hắn tuổi còn nhỏ mà đã nổi danh cũng không ít, bọn họ ước Không Trầm xảy ra chuyện, cũng ước Thiếu Lâm xảy ra chuyện. Nếu Ôn Noãn thật sự nói những lời này ra ngoài, mặc kệ có phải sự thật hay không, người có tâm chắc chắn sẽ đi nói lung tung.

"Ta cũng không ăn ngươi, chỉ là mượn vai ngươi làm gối đầu mà thôi." Vì tỏ vẻ mình hoàn toàn không có ý nghĩ không an phận, Ôn Noãn thu tay, buông cánh tay Không Trầm ra: "Ta thật sự cảm thấy hơi mệt mỏi, Không Trầm thánh tăng, cho ta dựa một chút thôi, có được không?" Vẻ mặt nàng mệt mỏi nhìn hắn, trong mắt đều là buồn ngủ.

Thân mình ấm áp dựa vào mình đột nhiên rời đi, khí lạnh nháy mắt xâm nhập cơ thể, Không Trầm nhắm mắt, ánh mắt dời về đống cỏ khô ở phía đối diện.

Đống cỏ khô có hơi mỏng, lúc trước Ôn Noãn vẫn luôn ngồi trên đó.

"Chỗ đó ta không ngủ được, vừa lạnh vừa cứng." Ôn Noãn ủy khuất chu miệng: "Thánh tăng, người xuất gia từ bi làm viện thiện, ngài sẽ không nhẫn tâm để một nữ tử nhu nhược như ta ngủ ở cái chỗ vừa lạnh vừa cứng đó chứ."

Từ bi không phải như thế này.... Không Trầm nhàn nhạt liếc nhìn Ôn Noãn một cái, không nói gì.

"Ta đảm bảo không hề động tay động chân, chỉ đơn thuần ngủ thôi, ta thề." Ôn Noãn dựng thẳng ba ngón tay thề thốt.

Không Trầm một lần nữa nhắm mắt lại, hành động này giống như cam chịu thỉnh cầu của Ôn Noãn.

"Cảm ơn." Ôn Noãn cười nói, một lần nữa nghiêng đầu vào vai Không Trầm cọ cọ, tìm một góc độ thoải mái yên tâm nhắm mắt lại. Bàn tay thành thật bên người Không Trầm giật giật, từ từ cọ đến bên người hắn, trộm niết cà sa trong tay.

Lông mi đen dài run rẩy, Không Trầm rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm cà sa hắn. Ngón tay trắng nõn gắt gao nắm mảnh vải màu đỏ, hai màu sắc tương phản với nhau, hồng càng thêm diễm lệ, trắng lại càng tinh tế.

Nàng giống như đã quên mất thân phận tù nhân của mình, đối với địch nhân như hắn gần như là không có cảnh giác, luôn lộ ra một bộ dáng cực kỳ tin cậy. Lúc đầu Không Trầm còn hoài nghi Ôn Noãn tiếp cận hắn có phải là có mục đích khác hay không, nhưng thời gian ngắn ngủi ở chung vừa qua, hắn phát hiện hình như nữ nhân này hoàn toàn không có tâm tư bỏ trốn, giống như chỉ muốn vui đùa. Nàng cảm thấy hắn rất thú vị cho nên luôn thân cận hắn, nếu bây giờ mà xuất hiện người càng có ý tứ thì Không Trầm tin tưởng nàng lập tức sẽ vứt bỏ hắn, chạy về phía người đó.

Nàng xác thật rất hợp với thân phận yêu nữ Ma giáo, tự do, vui vẻ, tất cả đều tùy tâm, muốn làm cái gì liền làm cái đó. Không quan tâm thân phận của mình, không quan tâm tình cảnh trước mắt, thậm chí càng không quan tâm sống chết của mình.

Giống như có chút hâm mộ... Vẻ mặt Không Trầm bình đạm rũ rũ con ngươi ngón tay thon dài sờ sờ lọn tóc chạm vào cà sa của hắn.

........

Liễu Tĩnh Hàm lăn qua lộn lại trên giường giống như lật bánh, thế nào cũng không yên tâm được, trong đầu hình ảnh Không Trầm cùng Ôn Noãn lăn lộn giống như phim ảnh không ngừng hiện lên, dần dần hình ảnh càng ngày càng nóng bỏng.

Một nam một nữ đều một thân màu đỏ, gắn bó xương thịt thân mật khăng khít, hai gương mặt xinh đẹp càng ngày càng gần nhau cho đến khi môi lưỡi tương dán.

Không được! Liễu Tĩnh Hàm từ trên giường đột nhiên nhảy dựng lên, không thể để hai người họ đơn độc ở chung! Yêu nữ kia rõ ràng là có mưu đồ gây rối với Không Trầm, không chừng còn làm ra thủ đoạn hạ lưu câu dẫn người gì đó! Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Tĩnh Hàm càng thêm sốt ruột, nàng vội vàng mặc quần áo, đến phòng ngủ Lưu Trường Thanh lấy chìa khóa sau đó hoảng hốt chạy tới phòng củi.

"Người nào!" Cảm giác được có người đến, đệ tử Thiếu Lâm cảnh giác nhìn bóng người màu hồng cách đó không xa, dưới màn đêm bao phủ, tướng mạo của người đến có chút mơ hồ không rõ.

"Là ta." Liễu Tĩnh Hàm bước nhanh đến gần.

"Liễu thí chủ, sao ngươi lại đến đây?" Sau khi người đến gần, đệ tử Thiếu Lâm mới nhìn rõ là ai, bọn họ lễ phép hơi hơi gật đầu hành lễ, nghi hoặc hỏi.

"Về kế hoạch lộ trình ngày mai, ta có một chút việc muốn cùng Không Trầm thánh tăng thương nghị một chút." Liễu Tĩnh Hàm lấy chìa khóa ra quơ quơ, tỏ vẻ mình đã được Lưu Trường Thanh đồng ý.

Nghe Liễu Tĩnh Hàm nói, vài vị đệ tử hai mặt nhìn nhau sau đó tránh ra một con đường: "Đại sư huynh vẫn ở bên trong."

"Được, mấy vị tiểu sư phó vất vả rồi." Liễu Tĩnh Hàm cười gật đầu, bước nhanh tới mở khóa.

Không Trầm trong phòng đã sớm cảm giác được sự xuất hiện của Liễu Tĩnh Hàm, vì phòng ngừa người khác hiểu lầm, hắn giật giật thân mình, tính toán muốn rút cánh tay từ trong ngực Ôn Noãn ra.

"Ưm ~" Cánh tay trong lồng ngực đột nhiên giật giật, Ôn Noãn vốn dĩ chỉ giả bộ ngủ liền làm bộ mơ mơ màng màng mở mắt: " Làm sao vậy?" Giọng nói của nàng mỏng manh, thanh âm nghe vào còn có cảm giác mềm như bông.

"Có người tới, buông ra đi." Không Trầm thấy nàng đã tỉnh liền mở miệng.

"Người? Người nào?" Ôn Noãn nhìn phòng chất củi trống rỗng: "Làm gì có người đâu, ngươi muốn lừa ta đúng không? Đã nói là để ta dựa một lúc rồi, đại trương phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!" Nàng dùng sức ôm cánh tay Không Trầm, chết sống cũng không chịu buông tay.

Không Trầm nhìn nhìn cửa, mày nhẹ nhàng nhăn lại: " Thật sự có người."

"Ta không nghe ra có người." Ôn Noãn lại lần nữa dựa vào bả vai Không Trầm, toàn thân thả lỏng dựa vào người hắn. Ai bảo Không Trầm phong bế toàn bộ nội lực của nàng, nàng không cảm giác được hơi thở xung quanh cũng là bình thường, Ôn Noãn chôn ở cổ Không Trầm cười trộm.

Không Trầm cảm giác người bên ngoài đã tới cửa, giống như giây tiếp theo liền có thể đẩy cửa đi vào, hắn cúi đầu nhìn nhìn Ôn Noãn còn không có ý muốn buông ra, giơ tay muốn mạnh mẽ đem nàng đẩy ra.

"Đừng nhúc nhích!" Ôn Noãn thấp giọng mở miệng: " Ta bây giờ không chịu nổi cái đẩy này của ngươi."

Mất đi nội lực thâm hậu, tố chất thân thể của Ôn Noãn cũng chỉ tốt hơn cô nương nữ nhi gia bình thường một chút. Lúc này nàng đang dùng lực ôm Không Trầm, nếu Không Trầm muốn đẩy nàng ra còn phải dùng một ít sức lực, hơn nữa lực lớn bao nhiêu ai ũng không biết, lỡ như hắn mất không chế lực đạo làm thương nàng...

Bởi vì Không Trầm bị lời nói của Ôn Noãn làm trì hoãn mất mấy giây, Liễu Tĩnh hàm đã nhanh chóng mở của khóa. đẩy cửa đi vào.

"Các ngươi đang làm gì!" Liễu Tĩnh Hàm kinh giận chỉ vào hai người đang ái muội sán vào nhau.

Ôn Nõan bị dọa một trận run run, theo bản năng liền dịch càng gần vào người Không Trầm.

"Yêu nữ! Xem kiếm!" Liễu Tĩnh Hàm tức giận dựng ngược lông mày, bị lửa giận hun nóng đầu óc nàng không chút do dự rút trường kiếm hướng Ôn Noãn đâm tới.

Ôn Noãn sợ hãi ôm cổ Không Trầm kêu to: "Tiểu hòa thượng cứu ta!"

Tăng bào màu trắng to rộng nhẹ nhàng vung lên đem của phòng củi đóng lại, Không Trầm vươn một tay khác ôm eo nàng nhảy lên, mang người trong lồng ngực rời khỏi chỗ cũ.

Liễu Tích Hàm một kích vào hư không, lập tức thi triển chiêu thứ hai, hai mắt tràn ngập lửa giận gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Noãn đang nằm trong lồng ngực Không Trầm.

Không Trầm cầm cổ tay Ôn Noãn, nội lực lập tức tụ tập trên tay, tăng bào run lên, cuốn nàng đến đống cỏ khô không xa.

Ôn Noãn thuận theo động tác của Không Trầm, chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, giây tiếp theo
liền không đau không ngứa dừng trên đống cỏ.

Hai mắt Liễu Tĩnh Hàm di chuyển theo thân ảnh Ôn Noãn, thấy nàng ngồi trên cỏ khô liền xoay người nắm kiếm mà lên.

Hàn quang lợi kiếm lẫm lẫm lóe lên thẳng hướng mình đi đến, Ôn Noãn chớp chớp mắt, đột nhiên không sợ chết nhìn Liễu Tĩnh Hàm khiêu khích cười, giây tiếp theo, một màu đỏ tươi phiêu đãng trong không trung, màu trắng tăng bào đĩnh bạt hòa lẫn bên trong, thân hình cao lớn thong dong chắn trước người Ôn Noãn.

"Thánh tăng ngươi ----" Liễu Tĩnh Hàm miễn cưỡng dừng kiếm thế, trên mặt có chút kinh ngạc nhìn Không Trầm.

"Liễu thí chủ, thỉnh bình tĩnh." Không Trầm nhàn nhạt nói.

Bị người ngăn cản, lúc này Liễu Tĩnh Hàm cũng tìm được lý trí, bây giờ xác thật không phải thời điểm động Ôn Noãn, chính phái võ lâm còn cần lời chứng của Ôn Noãn rửa sạch tội danh, nếu nàng chết, bọn họ cũng phải đi theo chôn cùng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Liễu Tĩnh Hàm hít sâu nhắm mắt lại: "Ta..."

Đầu ngón tay hồng hồng cùng bàn tay trắng nhẹ nhàng đặt lên vai Không Trầm, Ôn Noãn một đầu tóc dài xõa tung chậm rãi nhô ra khỏi đầu vai hắn, con ngươi ẩn ẩn nét cười chứa đầy khiêu khích đối với Liễu Tĩnh Hàm, môi hồng gợi lên một nụ cười đắc ý.

"Ngươi!" Vốn dĩ đã bình tĩnh lại Liễu Tĩnh Hàm một lần nữa bị Ôn Noãn kích ra một bụng hỏa, ánh mắt hung tợn trừng nàng, giống như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.

Không Trầm có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại, quay đầu nhìn Ôn Noãn: "Đừng náo loạn."

"Hả?" Ôn Noãn chớp chớp mắt, vô tội nhìn hắn.

Không Trầm không hề để ý tới Ôn Noãn làm bộ làm tịch, hắn quay đầu lại, nhìn Liễu Tĩnh Hàm hai mắt bốc hỏa đang muốn rút kiếm ra lần nữa: "Còn nửa canh giờ nữa thì trời sáng, Liễu thí chủ mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Không cần." Liễu Tĩnh Hàm tìm một chỗ sạch sẽ trong phòng chất củi ngồi xuống: "Dù sao một lúc nữa trời cũng sẽ sáng, ta với ngài cùng nhau trông chừng nàng ta." Tuyệt đối không thể để bọn họ ở chung, tuyệt đối!

Có người ngoài ở đây, Không Trầm khẳng định sẽ không để nàng đến gần rồi, Ôn Noãn nhìn nhìn Liễu Tĩnh Hàm đang ngồi dựa vào góc tường, lại nhìn nhìn Không Trầm ngồi một bên nhắm mắt tĩnh tọa, trong lòng đối với cái bóng đèn vừa mới xuất hiện này có chút bất đắc dĩ. Thật vất vả mới tiến triển được một chút, kết quả không vui vẻ được bao lâu liền bị người khác chặt đứt, ai...

Ôn Noãn duỗi tay chọc chọc cánh tay Không Trầm: "Tiểu hòa thượng..."

Không Trầm không dao động, hai mắt nhắm lại, đến cả lông mi cũng chưa từng rung động.

"Thánh tăng..." Ôn Noãn thay đổi xưng hô, tiếp tục chọc cánh tay hắn.

"Thánh tăng đang tĩnh tọa, không rảnh quan tâm ngươi, ngươi thành thật chút." Liễu Tĩnh Hàm lạnh giọng quát.

Ôn Noãn giống như không nghe thấy tiếng quát của Liễu Tĩnh Hàm, nàng nắm tay áo hắn hơi dùng sức kéo: "Không Trầm Không Trầm..."

Vẫn luôn bị quấy rầu rốt cuộc Không Trầm mở mắt ra: "Làm sao vậy?"

"Ta hơi lạnh." Từ khi bị bắt đến bây giờ, Ôn Noãn chưa từng thay y phục, trừ bỏ ngoại bào màu đỏ cũng không mặc cái gì khác, bên trong trống không, ngay cả chân cũng là trần trụi: "Ngươi cho ta mặc cà sa của ngươi đi."

"Cà sa của thánh tăng há có thể để loại yêu nữ như ngươi mặc." Liễu Tĩnh Hàm lập tức mở miệng.

"Ta thật sự có chút lạnh, không lừa ngươi." Ôn Noãn duỗi tay chạm chạm tay Không Trầm.

Đầu ngón tay mềm mại chạm vào liền lập tức buông ra, khí lạnh vẫn còn lưu lại, Không Trầm nhìn nhìn khuôn mặt hơi tái, lại liếc mắt nhìn bàn chân hơi hồng hồng của nàng.

"Thánh tăng không cần phiền toái, chỗ ta có thừa y phục để cho nàng ta mặc!" Mắt thấy Không Trầm giống như đang định cởi cà sa trên người cho Ôn Noãn, Liễu Tĩnh Hàm vội vàng mở miệng ngăn cản.

"Ta không mặc y phục của ngươi." Ôn Noãn nhìn thẳng vào Liễu Tĩnh Hàm nói.

"Vậy ngươi chịu chết cóng đi!"

"Tiểu hòa thượng..." Ôn Noãn kéo tay áo Không Trầm, đầy mặt ủy khuất nhìn hắn.

"Liễu thí chủ có dư y phục." Không Trầm nhàn nhạt mở miệng.

"Ta không mặc y phục của nàng ấy, ta không thích nàng ấy!" Ôn Noãn không che dấu chút nào ghét bỏ của mình đối với Liễu Tĩnh Hàm.

"Ta còn không thích ngươi đâu." Liễu Tĩnh Hàm tức giận cãi lại.

"Không Trầm, ta sắp lạnh cóng rồi." Ôn Noãn nước mắt lưng tròng nhìn Không Trầm.

Không Trầm bất đắc dĩ đứng dậy, cởi cà sa trên người đưa cho Ôn Noãn.

"Đa tạ." Ôn Noãn mặt mày hớn hở khoác cà sa lên người: " Y phục của tiểu hòa thượng so với người nào đó còn đẹp hơn nhiều." Nàng cười khẽ liếc mắt nhìn Liễu Tĩnh Hàm đang đen mặt một cái.

"Ngươi!" Liễu Tĩnh Hàm nhìn Ôn Noãn khiêu khích càng thêm tức giận, lại muốn đứng lên cãi nhau một trận, nàng nhìn nhìn Không Trầm, khẽ cắn môi, lại cố gắng nhịn xuống.

Hừ, dù sao yêu nữ này cũng không sống được bao lâu nữa, chờ tới kinh thành rồi còn xem nàng ta còn dám khoe khoang như vậy hay không! Nghĩ như vậy, lửa giận của Liễu Tĩnh Hàm liền tan đi phân nửa, nàng trào phúng liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, không hề để ý khiêu khích của nàng.

Còn không đến một canh giờ nữa trời sẽ sáng, đến lúc dó dọn dẹp một chút liền phải đến Bắc Kinh chịu truy hỏi, Ôn Noãn được đến cà sa của Không Trầm liền không hề ầm ĩ nữa, nàng nằm trên đống cỏ khô thay đổi một tư thế thoải mái liền nhắm mắt dưỡng thần.

Dựa theo cuộc điều tra lúc trước của nguyên thân, đội ngũ đi thảo phạt Ma giáo lần này không nhiều lắm nhưng người tham sống sợ chết thật ra lại không ít. Lần này mang nàng trở lại kinh thành, đám đồ đệ tham sống sợ chết kia khẳng định sẽ sợ hãi bị đám Ma giáo tàn dư vây khốn, vì vậy nhất định sẽ tìm cơ hội rời đi, mất đi một bộ phận chiến đấu, số người còn lại nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp tốt nhất để "hộ tống" nàng đến kinh thành, ví như xé chẵn ra lẻ...

So sánh lên, đối với một đám nhân sĩ võ lâm mênh mông cuồn cuộn lên đường, tách đội ngủ ra đi lẻ khẳng định sẽ càng dễ ẩn nấp hơn, nếu kế hoạch lại chu đáo hơn một chút, bọn họ có thể tìm một ít người có bộ dáng tương tự với nàng tới giả dạng. Mỗi nhóm một người mang đi, hư hư thật thật, làm đám Ma giáo tàn dư không phân biệt được thật giả. Một khi sức chiến đấu của giáo súc phân tán, sự an toàn của bọn họ cũng cao hơn không ít.

Nếu thực sự có người đưa ra biện pháp này, khả năng cao nàng sẽ bị phân đến nhóm người Không Trầm, bởi vì nhóm của hắn có võ công tương đối cao, ý chí lại kiên định hơn người, sẽ không dễ dàng bị giáo đồ Ma giáo đánh bại, cũng không dễ dàng bị câu dẫn, nếu hắn mà hộ tống thì tất cả mọi người đều yên tâm.

Từ nơi này đến kinh thành nhanh nhất cũng phải một tháng rưỡi, trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, tuy rằng không có cả năng một lần liền bắt được cả thể xác lẫn tinh thần của Không Trầm nhưng quan hệ ái muội đơn giản thì vẫn có.

Rốt cuộc có nên dùng một màn xuân dược cẩu huyết đến bá vương ngạnh thượng cung hay không... Ôn Noãn nhắm mắt nghiêm túc tự hỏi.

===================

Thưa quý dzị, học online còn nhiều deadline hơn học offline.

:< khóc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện