Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Tới đây, sung sướng nha (14)


trước sau

Edit: lười

Bờ vai đơn bạc mảnh khảnh, dọc sống lưng là đường cong duyên dáng, tuy ánh mặt trời đã bị chặn ngoài cửa sổ một ít nhưng vẫn không ảnh hưởng đến màu trắng trên da nàng. Cạnh vết thương là xương cánh bướm như ẩn như hiện, giống như con bướm dẫn dụ người chạm vào. Không Trầm nhắm chặt mắt nghiêng đầu sang một bên, cố gắng ổn định hô hấp run rẩy.

"Tiểu hòa thượng? Sao không có động tĩnh gì thế?" Ôn Noãn nghi hoặc chớp mắt, muốn duỗi tay lật người ngồi dậy quay đầu nhìn tình huống đằng sau.

Vừa mới chuẩn bị tốt tâm lý, Không Trầm đang định đổi thuốc mới quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Ôn Noãn chống cánh tay muốn bò dậy, cho dù hắn đứng ở đằng sau cũng có thể nhìn thấy yếm đỏ cùng hoa văn được thêu lên ở đằng trước: "Đừng nhúc nhích!" Không Trầm đột nhiên quay lưng lại: "Miệng vết thương vẫn chưa tốt, ngươi thành thật chút." Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

"Ồ..."Ôn Noãn thành thật nằm xuống giường: "Vậy ngươi mau đổi thuốc đi, ta như vậy rất lạnh." 

Miệng vết thương trên lưng Ôn Noãn không lớn, tầm hai ngón tay, lúc Triệu Bá Thiên ném chủy thủ không nhiều sức lực bởi vậy chiều sâu cũng không gây nguy hiểm đến khí quan trong cơ thể. Vải bố quấn trên người đã bị Ôn Noãn tự mình cởi bỏ, Không Trầm dùng kéo cắt đi vải còn dính trên vết thương, rửa sạch thảo dược lúc trước được đắp lên, sau đó từ từ gỡ vải bố trên vết thương ra, Không Trầm khống chế bản thân không chạm vào thân thể Ôn Noãn.

"Tê!" Miệng vết thương chưa khép lại thỉnh thoảng lại rỉ máu, lúc máu khô luôn làm dược dính vào vết thương, Ôn Noãn một lần lại một lần phải chịu loại đau đớn khi da thịt xé rách này.

Nghe tiếng Ôn Noãn hút khí, động tác trên tay Không Trầm càng thêm thật cẩn thận, cho đến khi chỗ vải dính trên miệng vết thương hoàn toàn bị gỡ ra mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

"Miệng vết thương đã có dấu hiệu khép lại, trong khỏang thời gian này nhớ lấy không được lộn xộn." Không Trầm vừa lắc nhẹ bình thuốc rải bột thuốc xuống miệng vết thương vừa nghiêm túc dặn dò.

Ôn Noãn kể cả khi bị thương cũng cực kỳ không thành thật, có nhiều lần vết thương vừa khép lại liền bởi vì nàng không chịu ngồi yên mà nứt toạc ra. Không Trầm trong lòng tức giận, nề hà đối mặt với vẻ mặt ủy khuất của Ôn Noãn, lời răn dạy đến bên miệng không Trầm như thế nào cũng không nói ra lời.

"Vâng vâng, ta biết rồi." Ôn Noãn nghe lời gật đầu. Thuốc bột này hình như có tác dụng sát trùng, mỗi lần bôi đều hơi nóng, Ôn Noãn nhẹ nhàng nhíu mày.

"Không được chỉ nói ngoài miệng." Mỗi lần đều đồng ý tốt, kết quả vẫn là không nghe lời... Không Trầm cũng không quá tin tưởng Ôn Noãn sẽ thành thật ngốc.

Rắc tốt thuốc bột, Không Trầm đem gói thuốc mới đắp lên vết thương, sau đó cầm chỗ vải mới lên chuẩn bị buộc lại.

Đắp gói thuốc lên liền trở thành lành lạnh, chỗ nóng khi rắc thuốc bột cũng giảm đi rất nhiều, Ôn  Noãn từ từ ngồi dậy, để nửa người trên tạo ra một ít khoảng cách với giường đệm.

Không Trầm bị động tác của Ôn Noãn làm cho sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày nghiêng đầu sang một bên: "Ngươi lại làm gì."

"Không phải ngươi cần buộc lại sao? Ta nằm sấp thì ngươi buộc kiểu gì. Ôn Noãn qua đầu nhìn về phía Không Trầm, trong con ngươi tràn đầy ý cười: "Tiểu hòa thượng mau nha ~ cởi bỏ dây tơ hồng thôi." Lúc gỡ băng vải cực kỳ dễ dàng, chỉ cần cởi dây yếm, sau đó rút  vải trắng từ trong yếm ra là được. Nhưng nếu muốn quấn băng vải lại thì không thể bó cả yếm lại, bởi vậy mỗi lần đổi thuốc đều cần phải cởi yếm mới có thể quấn vải trắng.

Không Trầm cầm vải bố trong tay ném lên mặt bàn, hắn đột nhiên đứng lên đi ra ngoài: "Ta đi gọi bà chủ tới."

"Bà ấy tới ta liền không đổi." 

Không Trầm dừng bước: "Không được tùy hứng." Hắn nhíu mày nói.

"Tiểu hòa thượng, ta là nữ nhân cũng không ngại thì ngươi rối rắm cái gì?" Ôn Noãn vừa cười tủm tỉm nói với Không Trầm vừa cố sức cởi dây yếm sau lưng: "Ngươi đã đồng ý đổi thuốc cho ta, không thể đổi ý, bằng không ta mãi mãi cũng không đổi thuốc nữa, để vết thương cứ như thế đi."

Trên phương diện cưỡng bức hắn như thế này, Ôn Noãn chưa bao giờ nói dối, Không Trầm hiểu rõ, bởi vậy chỉ có thể đồng ý. Hắn đưa lưng về phía Ôn Noãn không tiếng động thở dài, sau đó xoay người trở về mép giường.

Vải trắng mềm mại từ từ dán lên làn da, Không Trầm mắt nhìn chằm chằm vải trắng trước mặt, toàn thân căng chặt vươn cánh tay ra trước người Ôn Noãn tìm hai đoạn giao nhau của vải bố ở dưới thân, vì tránh để chạm vào làn da dưới thân, Không Trầm khẩn trương đến bắt đầu đổ mồ hôi.

Bàn tay sau lưng với bàn tay đằn trước dần dần thong thả, Ôn Noãn cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn vụng về sờ soạng dưới thân, rất nhiều lần đều tìm sai thành vải vụn, nhịn không được phụt một tiếng cười rộ lên.

Bàn tay ở sau lưng dừng một chút, Không Trầm nhìn thoáng qua cả người Ôn Noãn cười run rẩy,  nhấp nhấp miệng tiếp tục động tác trên tay.

"Ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta sẽ không nhân cơ hội muốn ngươi phụ trách đâu." Ôn Noãn vừa cười vừa nói: "Tiểu hòa thượng tốt như vậy, sao ta có thể để ngươi cưới một người sắp chết làm thê tử chứ."

Phanh! Không Trầm trực tiếp đạp cửa đi ra.

______________

Cây cối tươi tốt bao quanh ngọn núi tạo thành một mảnh xanh lục, phiến đá xanh từng miếng liền kề, dọc theo triền núi tạo thành một cái cầu thang thật dài. Tiếng chuông xa xưa truyền từ kiến trúc gạch đỏ ngói xanh bên trên Thanh Sơn xuống, người đi trên thềm đá ngẩng đầu, ánh mắt thành kính nhìn về phía trước.

Một hòa thượng thân mặc tăng bào xanh lá cầm một phong thư bước nhanh về phía nội viện Thiếu Lâm tự: "Ngộ đạo sư thúc, Không Trầm sư huynh gửi thư đến!" Hòa thượng gõ gõ cửa thiện phòng.

Trong gian phòng ánh sáng tối tăm, đàn hương dâng lên làn khói lượn lờ, tăng nhân một thân tăng bào vàng, khóac áo cà sa màu đỏ ngồi ngay ngắn trước bàn thấp, ông khép hờ hai mắt, trong miệng nhẹ nhàng đóng mở, thiền tự viết hoa sau lưng càng làm căn phòng thêm ý cảnh nhàn nhạt.

Đột nhiên, tăng nhân tuổi già động người, hắn mở miệng niệm một tiếng "A di đà phật", sau đó từ trong tay áo to rộng móc ra một gói giấy bao vàng tươi.

"May vẫn còn nóng ha ha ha!"Lão tăng nhân tay chân lanh lẹ mở giấy bao ra, một con gà nướng thơm nức ánh vàng vinh quang xuất hiện.

"Sư thúc, sư thúc, Không Trầm sư huynh gửi thư!"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa làm Ngộ Đạo cả kinh suýt thì bị nghẹn chết, ông vội vàng bưng vò rượu trên bàn lên tu mấy hớp, sau đó luống cuống tay chân cất gà với rượu vào trong ngăn tủ, cuối cùng ngồi ngay ngắn trước bàn lùn, dùng tăng bào lung tung xoa dầu mỡ trên miệng sau đó mới nghiêm trang nói: "Vào đi."

Hòa thượng thanh bào đẩy cửa đi vào: "Sư thúc, tin của ngài."

"Ừ, chỗ này không còn chuyện của ngươi, ngươi đi xuống đi." Ngộ Đạo nhận thư, vẫy vẫy tay ý bảo hòa thượng thanh bào rời đi.

Trên phong thư màu vàng ghi rõ bốn chữ "thân gửi sư phụ", Ngộ Đạo rút giấy bên trong mở ra, nội dung mở đầu làm ông kinh ngạc há to miệng.

Sư phụ, con phạm giới...

____________ 

"Bà chủ à, quần áo bà chọn đẹp quá đi mất!" Ôn Noãn một thân váy đỏ xuất hiện trước mặt bà chủ, nàng dang hai tay, vui vẻ xoay hai vòng trước mặt bà chủ.

"Vết thương vừa mới tốt một chút ngươi liền không ngốc được nữa có phải hay không? Cẩn thận một lúc nữa  đại sư lại mắng ngươi." Bà chủ vội vàng giữ chặt Ôn Noãn xoay vòng vòng, ấn nàng lên ghế: "Thành thật ngồi đi." Đại sư đi theo tướng công đến dược điền hái thuốc, bà nhất định phải trông coi cô nương không chịu ngồi yên này mới được, nếu đại sư trở về mà phát hiện Ôn Noãn có chuyện gì... Nghĩ đến thôi, bà chủ đã run cầm cập.

Năng lực khôi phục của Ôn Noãn vẫn không tồi, dưới sự giám thị nghiêm khắc của Không Trầm, nàng cần đổi thuốc ít hoạt động, an an tĩnh tĩnh nằm trên giường gần một tháng, miệng vết thương đã khép lại không sai biệt lắm.

Rốt cuộc không cần nằm trên giường như sâu gạo không xương, Ôn Noãn sao có thể thành thật ngồi, chỉ chốc lát nàng liền như dưới mông có đinh mà đứng dậy: "Tiểu Táo, chúng
ta cùng nhau chơi đi!" Tiểu Táo là nhi tử của ông bà chủ y quán, mới có năm tuổi, cực kỳ bụ bẫm đáng yêu.

Cô nương hồng y vẻ mặt tươi cười rực rỡ ôm tiểu oa oa bụ bẫm chơi đùa, góc váy theo động tác nàng khởi vũ tung bay giống như một con bướm xinh đẹp, thương nhân Từ lão gia ở Giang Tây thành đi vào y quán liền nhìn thấy được hình ảnh tốt đẹp như vậy.

"Nha, Từ lão gia sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy." Bà chủ nhìn thấy ánh mắt nhìn Ôn Noãn  của Từ lão gia, vội vàng đứng lên chắn phía trước Ôn Noãn.

"Ta đến bắt mạch, nhưng mà..." Từ lão gia quay đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Ôn Noãn phía sau bà chủ: "Bây giờ ta không muốn bắt, vị cô nương này là?"

"Đây là bệnh nhân của y quán chúng tôi, nàng cùng phu quân nàng tới xem bệnh." Bà chủ ám chỉ nói.

"Ha ha ha Bà chủ à, trò đùa này còn rất có ý tứ. Vị cô nương này vừa thấy chính là nữ tử chưa gả!" Từ lã gia khác không dám nói, nhưng ánh mắt nhìn nữ nhân lại rất chuẩn xác, trước nay chưa từng sai: "Ta là phú thương của Giang Tây thành Từ Bách Vạn, xin hỏi phương danh cô nương." Từ lão gia trực tiếp vòng qua bà chủ, đi về phía Ôn Noãn.

"Ta là Ôn Noãn." Ôn Noãn buông Tiểu Táo trong lòng ra, không có vẻ mặt gì nói.

"Ôn Noãn, tên hay, tên hay!" Từ Bách Vạn phất tay để một đám gia đinh xông vào y quán, trong mắt đã ánh lên ý nghĩ nhất định phải có được: "Y quán này sao có thể là chỗ để dưỡng bệnh tốt được, Ôn cô nương không bằng đến phủ ta tĩnh dưỡng, Từ Bách Vạn ta nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt."

"Từ lão gia, ngươi ----" Bà chủ thấy tình thế không ổn, muốn nói gì đó lại bị Từ Bách Vạn trực tiếp cắt đứt.

"Được thôi." Ôn Noãn nhẹ nhàng cười, sảng khoái mở miệng đồng ý.

"Ôn cô nương?!" Bà chủ lo lắng nhìn Ôn Noãn.  

"Từ lão gia thịnh tình mời như vậy, sao ta có thể không đi chứ." Ôn Noãn cho bà chủ ánh mắt yên tâm: "Bà chủ không cần lo lắng, Từ lão gia có tiền như vậy, trong phủ ông ta tĩnh dưỡng không chừng có thể càng nhanh khỏi nha."

Bà chủ tay trói gà không chặt sao có thể đấu lại một đám gia đinh phía sau Từ lão gia, phản kháng chỉ biết tự chuốc lấy khổ, chi bằng trước thuận ý ông ta, hơn nữa, trợ công như vậy, sao nàng có thể buông tha.

Ôn Noãn dưới cái nhìn chăm chú sốt ruột của bà chủ đi theo Từ Bách Vạn rời y quán, nàng quay đầu nhìn về phía phụ nhân đứng ngoài cửa, không tiếng động truyền tin tức.

Bà chủ phó thác nhi tử cho hàng xóm cách vách trông nom, tự mình vội vàng chạy đến dược điền, may mắn dược điền trong nhà cũng không xa, ra khỏi thành không bao lâu liền đến.

"Đại sư! Không Trầm đại sư! Ôn cô nương bị phú thương Từ Bách Vạn bắt đến Từ phủ, ngài mau đi cứu nàng ấy!" Bà chủ cách thật xa liền hô to với người ở dược điền.

Sắc mặt Không Trầm biến đổi, thân ảnh nhoáng lên tựa phong quang thoáng cái đã biến mất tại chỗ.

(Truyện được đăng duy nhất tại wattap, những chỗ khác đều là ăn cắp)

_____________

Ôn Noãn trong sự vây quanh của gia đinh đi vào Từ phủ, lọt vào mắt là núi giả nước biếc, đình đài lầu các đẹp không sao tả xiết, nhìn không ra một thân tục khí của Từ Bách Vạn lại có thể trang hoàng trong nhà tốt như vậy, Ôn Noãn vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh vừa tán thưởng gật đầu.

"Ôn cô nương cảm thấy Từ phủ ta thế nào?" Từ Bác Vạn đắc ý nhướng mày.

"Không tồi không tồi." Ôn Noãn cười gật đầu.

"Ôn cô nướng cứ an tâm ở  chỗ này, ta bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho nàng." Từ Bách Vạn nhìn gương mặt xinh đẹp của Ôn Noãn, trong miệng rớt ra chất lỏng không rõ.

"Rồi nói sau." Ôn Noãn thuận miệng đáp.

"Ôn cô nương vẫn chưa dùng cơm trưa đúng không, ta đã phân phó cho nhà bếp chuẩn bị, bây giờ hẳn là có thể ăn."  Từ Bách Vạn may mắn bản thân lúc ra cửa đã phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm trưa phong phú, bằng không chậm trễ mỹ nhân chắc chắn sẽ đau lòng.

"Đúng vậy, ta đúng là có chút đói bụng." Ôn Noãn gật đầu.

Từ Bách Vạn dẫn Ôn Noãn vào nhà ăn, ông ta vẫy tay ý bảo nha hoàn mang đồ ăn lên. Chỉ chốc lát, một đám tiểu nha hoàn liền bưng đủ loại mỹ vị nước chảy mây trôi đến.

Ôn Noãn nhìn nhìn mỹ thực trên bàn, trong lòng vừa lòng gật đầu. Tuy Từ Bách Vạn làm người chán ghét nhưng tốt xấu còn có mỹ thực làm bạn, một  chuyến đến Từ phủ này cũng không phải công cốc, Ôn Noãn gấp không  chờ nổi cầm đũa lên gắp thức ăn.

"Ôn cô nương nếm thử cái này, cái này cũng ăn rất ngon." Từ Bách Vạn sai sử nha hoàn gắp thức ăn.

"Đồ ăn của Từ lão gia gia không tồi, ăn ngon." Ôn Noãn cười tủm tỉm khích lệ nói.

Từ Bách Vạn cười hắc hắc, nhịn không được lại gần Ôn Noãn.

"Ngươi làm gì"

Bang!

Trên bàn cơm, Từ Bách Vạn nhịn không được duỗi tay sờ Ôn Noãn, ai biết nàng phản ứng kịch liệt như vậy, cư nhiên giơ tay cho ông một cái tát! Vốn dĩ ông ta tính toán ở chung mấy ngày mới làm, bây giờ xem ra không cần, đối với người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Từ Bách Vạn có rất nhiều chiêu đối phó.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, người tới! Trói lại đưa người đến phòng ngủ cho ta!" Từ Bách Vạn nổi giận đùng đùng quát.

Một đám gia đinh đi đến, ba chân bốn cẳng trói Ôn Noãn.

"Đám trứng thối các ngươi! Buông ta ra!" Ôn Noãn giãy giụa chửi bậy.

"Được lắm, cái miệng nhỏ này đúng là lợi hại!" Từ Bách Vạn hừ lạnh một tiếng: "Giữ miệng nàng cho ta!"

Ôn Noãn chỉ thấy một trận đau nhức, miệng mạnh mẽ bị giữ chặt, sau đó có một vật cực kỳ ngọt bị nhét vào, theo yết hầu trôi xuống dạ dày.

"Ngươi cho ta ăn cái gì!" Ôn Noãn phẫn nộ trừng mắt nhìn Từ Bách Vạn.

"Đồ vật làm ngươi nổi điên muốn cầu ta ha ha ha!" Từ Bách Vạn ngửa mặt lên trời cười to: "Nâng xuống đi!"

Bảy tám gia đinh giữ chặt Ôn Noãn chửi bậy, sung sướng cười rộ lên.

Nơi nào là trợ công, quả thực chính là thần trợ công, nàng nhặt được đại tiện nghi rồi! Ôn Noãn chớp chớp con ngươi tràn ngập ý cười, khóe miệng nhếch lên như thế nào cũng không hạ xuống được.

_________________

tác giả có lời muốn nói: Tình tiết cẩu huyết kích động nhân tâm rốt cuộc đã tới! (Nhóm tiểu khả ái khả năng sẽ hỏi năm người Thiếu lâm đệ tử đi đâu, Cúc Hoa sẽ nói một chút, bọn họ có việc rời đi, chuẩn bị một số việc)

- ------

Thì ra xuân dược có vị ngọt:)))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện