edit: lười
Vì hắn mà tình nguyện không cần cứu viện... Trái tim Không Trầm đập thình thịch, kịch liệt giống như muốn nhảy ra ngoài.
Nghĩ cẩn thận, Ôn Noãn quả thật vừa gặp nàng đã có biểu hiện hứng thú rất lớn với hắn, ngày đầu tiên nàng đã biểu lộ tâm ý với mình, những ngày sau càng là treo chữ thích ở trên miệng, chỉ là lúc ấy mình bị bộ dáng bất cần đời của Ôn Noãn mê hoặc, cho rằng nàng đang đùa giỡn nên cũng không để ý, bây giờ xem ra, ngay từ đầu quả thật nàng đã không che dấu tình cảm của mình. Không Trầm nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Noãn đang dựa vào bả vai của mình, khóe miệng gợi lên nụ cười không dễ phát hiện.
"Hừ, thì ra ngay từ đầu ngươi đã bụng dạ khó lường!" Ngộ Đạo hừ lạnh một tiếng, tuy Ôn Noãn giống lão hữu của hắn đều là dùng mạng để kiếm tiền, nhưng lão hữu chỉ thu nhận sinh ý của người tốt, điểm này so ra nàng đã kém xa lão hữu của ông.
"Không Trầm được Ngộ Đạo đại sư bồi dưỡng ưu tú như vậy, ai cũng sẽ thích chàng." Ôn Noãn cười nói.
"Tất nhiên!" Trên mặt Ngộ Đạo hiện lên một tia đắc ý, ngay sau đó lập tức đứng đắn lên: "Khụ khụ, đừng tưởng rằng ngươi nói hai câu là ta sẽ tán thành ngươi, kiếm được tiền tài bất nghĩa cũng là một loại tội!"
"Đúng vậy, đại sư nói không sai." Ôn Noãn gật đầu thừa nhận.
"Thuê các nàng giết Từ gia gia chủ cùng con trai của Lĩnh Nam Mạc Mạc gia là ai?" Đề tài chạy vòng vòng cuối cùng cũng được Không Trầm lôi về chủ đề chính.
"Bọn họ chết, ai có lợi ích nhất, đấy chính là người thuê lâu ta." Ôn Noãn không thèm để ý nghịch bím tóc.
"Ôn Noãn, trả lời nghiêm túc." Đối mặt với chuyện sống còn như vậy còn cà lơ phất phơ, Không Trầm nhịn không được trầm giọng nói.
"Chính là thiếu gia Từ gia cùng Lĩnh Bắc Thành gia, như vậy cũng không đoán được, ngu ngốc." Ôn Noãn cười hì hì dùng đuôi tóc quét Không Trầm.
Sau khi Từ gia gia chủ đời trước bị Ma giáo giết hại, con hắn liền thuận lý thành chương kế vị, còn có Lĩnh Sơn Mạc gia cùng Thành gia đã trở mặt nhiều thế hệ, người nhà hai bên còn thường xuyên vì chuyện cỏn con mà vung tay đánh nhau, Mạc Lão gia tử mất đi ái tử còn yên lặng rất lâu, Thành gia nhân cơ hội khuếch trương phạm vi thế lực.
"Thiếu gia Từ gia?" Đầu sỏ gây tội Lĩnh Nam Mạc gia Không Trầm đã có suy đoán, dù sao chuyện Mạc gia trên giang hồ ai ai cũng biết, nhưng Từ gia này hắn đúng là không nghĩ tới.... Thế mà là thân tử giết cha.
"Này có gì đáng kinh ngạc." Từ lúc Cực Nhạc Lâu thu nhận nhiệm vụ sát thủ tới nay không phải một ngàn thì cũng là tám trăm, trong đó thân nhân tương tàn nhiều không kể xiết, hơn nữa rất nhiều nhà bên ngoài nhìn thì tương thân tương ái, sau lưng lại là mưu hoa chước ám lấy đi tính mạng thân nhân.
Tiền tài và quyền lực luôn là hai thứ tốt nhất dùng để khảo nghiệm nhân tính con người...
"Lần bao vây tiễn trừ Ma giáo này Từ gia cùng Thành gia cực kỳ tích cực." Không Trầm nhìn về phía sư phụ của mình, trong lời nói bao hàm nghĩa mà ai nghe cũng biết.
Vốn dĩ Ma giáo và chính phái võ lâm vẫn luôn bình bình an an, tuy rằng ngẫu nhiên vẫn có người chết trong tay Ma giáo, nhưng nói thật, căn bản sẽ chẳng có ai để ý, giang hồ mà không chết người thì còn gọi là giang hồ sao. Lần này không phải Từ gia cùng Thành gia chạy đến trước mặt võ lâm minh chủ sống chết đòi thảo phạt Ma giáo, loại chuyện bao vây tiễn trừ Ma giáo này không chừng sẽ bị minh chủ bác bỏ.
"Ta đã nói rồi mà." Ôn Noãn ý vị thâm thường cười. Từ gia và Thành gia phỏng chừng đã đoán được quan hệ của Ma giáo và Cực Nhạc lâu cho nên mới muốn giệt khẩu, tuy rằng lúc bọn họ đến đều dịch dung, nhưng vì để phòng ngừa có họa ập đến, giết người giệt khẩu mới là phương pháp tốt nhất.
"Lão nạp tạm thời tin lời ngươi nói, nhưng tội lạm sát kẻ vô tội này ngươi trốn không thoát đâu." Ngộ Đạo nghe Ôn Noãn nói xong liền ghé mắt nhìn Không Trầm, sau đó thở dài nhắm mắt lại: "Không Trầm, Thiếu Lâm tuyệt đối sẽ không giúp con cứu ác nhân, con tự nghĩ cách đi."
Không Trầm một lần nữa đi đến trước mặt Ngộ Đạo, quỳ hai gối xuống mặt đất: "Sư phụ, đồ nhi bất hiếu." Hắn trịnh trọng khom lưng dập đầu ba cái.
Ôn Noãn quỳ gối bên người Không Trầm, học bộ dáng của hắn cũng dập đầu ba cái: "Rất xin lỗi." Đoạt đồ đệ bảo bối của ông, còn dạy hư hắn. Câu nói kế tiếp hình như quá khoe khoang, Ôn Noãn cơ trí nuốt trở về.
"Đi thôi." Ngộ Đạo nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
Không Trầm nâng Ôn Noãn dậy, gật đầu với Ngộ Đạo liền xoay người đi ra ngoài.
"Đúng rồi sư phụ, ăn thịt xong nhớ lau sạch miệng, trên râu người vẫn còn dính vụn thịt." Thanh âm từ tính dễ nghe lại hùng hậu nội lực của Không Trầm truyền vào thiện phòng, Ngộ Đạo vội vàng giơ tay lau râu nhỏ giọng mắng: "Tiểu tử thối."
(truyện được up duy nhất tại wattad Luoi27, mọi nơi khác đều là ăn cắp)
____________
Không Trầm mang Ôn Noãn đến một căn nhà nhỏ trong rừng trúc sau núi. Nơi này vị trí hẻo lánh, lúc trước vẫn luôn là nơi để hắn bế quan đả tọa, bởi vậy cũng sẽ không có ai tùy tiện đi vào chỗ này.
"Nhà này trống rỗng thế." Ôn Noãn đứng trong nhà gỗ nhỏ nhìn trái nhìn phải. Nhà này có hai gian phòng, gian ngoài chỉ có một bộ bàn ghế đơn giản, gian trong cũng chỉ có một cái giường.
"Nàng muốn gì có thể nói với ta." Căn nhà gỗ này đúng là đối với Ôn Noãn thì có chút đơn xơ, Không Trầm nhìn thân ảnh đi tới đi lui của Ôn Noãn nói.
"Ta muốn gì chàng cũng cho ta sao?" Ôn Noãn cười đi đến trước
mặt Không Trầm.
"Ta sẽ cố gắng." Không Trầm mở miệng.
"Ta muốn một người làm ấm giường, giới tính tốt nhất là nam, mặt phải đẹp, đương nhiên, là một tiểu hòa thượng thì càng tốt." Ôn Noãn nói, hai mắt lại không chớp nhìn người trước mặt.
Không Trầm có chút không được tự nhiên nghiêng đầu đi nơi khác: "Không được!" Nơi này là Thiếu Lâm tự, chốn Phật môn thanh tịnh như vậy sao có thể...
Ôn Noãn cười khẽ nâng tay lên ôm cổ Không trầm, một tay khác chỉ chỉ tim hắn: "Ta nói là đơn thuần ngủ mà thôi, tiểu hòa thượng nghĩ đi đâu vậy?"
Hai tai hơi đỏ lên, Không Trầm duy trì vẻ mặt đứng đắn dơ tay cầm bàn tay đang chọc loạn ở ngực mình: "Không cần náo."
"Vậy chàng không bồi ta sao ~" Ôn Noãn làm nũng.
"Ta sẽ canh giữ ở gian ngoài." Không Trầm nói.
"Không được, không được, chàng phải canh giữ bên cạnh ta." Ôn Noãn không vui gục đầu vào lòng ngực Không Trầm: "Chàng không ở cạnh ta ta liền không ngủ được!"
Người trong lòng ngực không thành thật cọ tới cọ lui, Không Trầm không thể không duỗi tay không chế thân mình Ôn Noãn, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Ta biết rồi, không cần náo."
Được Không Trầm đồng ý, Ôn Noãn lập tức dừng lại, nàng ngẩng đầu, cười hì hì nhìn hắn: "Tiểu hòa thượng là tốt nhất." Ỷ vào Không Trầm thích bản thân mà tùy ý lăn lộn, Ôn Noãn tự cảm thấy bản thân thật đáng giận, nhưng mà... cảm giác này rất không tồi, Ôn Noãn cười hắc hắc.
Gió đêm ngoài cửa sổ thổi lá trúc xôn xao, Không Trầm và Ôn Noãn hai người nằm thẳng tắp trong phòng phát ngốc.
Một đôi tình nhân trẻ nằm trên giường mà không làm chuyện gì thật sự là không thể nói nổi, Ôn Noãn lặng lẽ nhìn thoáng qua sường mặt Không Trầm, chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ bất phàm lúc này đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mà... Ôn Noãn liếc lỗ tai đã đỏ lên của hắn, khóe miệng liền cười tà ác.
"TIểu hòa thượng, ta không ngủ được..."Ôn Noãn nhẹ nhàng trở mình, chân dài trực tiếp đặt lên người Không Trầm.
Không Trầm nhắm mắt không chút rung động, giống như thật sự đã ngủ rồi.
"Chàng ngủ rồi?" Ôn Noãn tiến đến bên tai Không Trầm: "Thật sự là ngủ rồi nha." Nàng tiếc nuối nói, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm vành tai Không Trầm.
Không Trầm:!!!
Bàn tay nhẹ nhàng dán lên ngực hắn, lòng bàn tay truyền đến từng tiếng tim đập có lực nhanh chóng. Nàng cười nâng chân, chân trần trần trụi thẳng đến cẳng chân hắn cọ xát, ngón tay theo khe hở cổ áo chui vào trong áo.
Ngón tay Không Trầm không chịu khống chế giật giật, cắn chặt răng chịu đựng sự quấy rầy của Ôn Noãn.
Làn da dưới tay vừa nóng vừa trơn mềm, dưới sự vuốt ve có thể cảm nhận rõ ràng thân mình hắn đang run nhè nhẹ. Ngón cái và ngón trỏ tìm được hạt đậu đỏ mẫn cảm của hắn, nhẹ nhàng nhéo, người dưới thân rõ ràng run lên, Ôn Nõan giống như là không thấy được, tùy ý tàn sát bừa bãi ở ngực hắn, nơi này chọc chọc, nơi kia bóp bóp, động tác cọ xát dưới chân cũng không ngừng, cho đến khi chân nàng vô tình chạm vào nơi nào đó đang cương lên dưới hạ thân hắn...
Ôn Noãn ngồi dậy, cách quần áo, nàng vươn chân nhẹ nhàng đạp lên hạ thân hắn.
"Ngô ~" Ý thức được hạ thân cứng lên, Không Trầm không khống chế nổi rên lên một tiếng, trong đại não tràn ngập hình ảnh Ôn Noãn dùng chân nhỏ đạp lên người mình.
"Tiểu hòa thượng, vẫn không mở mắt sao?" Ôn Noãn vừa cười vừa hoạt động chân đạp lên bộ vị mấu chốt của hắn.
"Ân hô!" Không Trầm mở choàng mắt, hàm trên cắn chặt môi dưới tạm thời ngăn tiếng thở dốc muốn toát ra khỏi miệng, hắn thở hổn hển, hai mắt không tự chủ được nhìn về phía hạ thân của mình đang bị dẫm lên.
Dưới chân khi nặng khi nhẹ cọ xát đè ép, Ôn Noãn vừa dùng ngón chân linh hoạt khảy hắn vừa tràn đầy ý cười nhìn Không Trầm: "Đẹp không?"
Đẹp, Không Trầm dứt khoát trả lời trong lòng vấn đề của Ôn Noãn, tự mình ngồi dậy, nắm lấy bàn chân không thành thật của Ôn Noãn.
"Ư ~ Chàng niết đau ta." Ôn Noãn xoay xoay bàn chân bị bắt lấy, trong miệng tràn đầy oán giận nhưng trên mặt lại cười tủm tỉm, hoàn toàn không có vẻ mặt khi bị niết đau
Không Trầm nâng chân nàng lên, nhẹ đặt lên đó một nụ hôn liền buông tay, hắn bắt lấy tay nàng, thân mình vừa xoay liền đổi vị trí với nàng.
"Tiểu hòa thượng, Phật môn thanh tịnh, chàng muốn làm gì?" Ôn Noãn cười nhướng mày.
Không Trầm hít sâu nhắm mắt lại, cúi đầu hôn hai mắt Ôn Noãn: "Đi ngủ." Nói xong, hắn xoay người xuống giường, thân mình chợt lóe liền biến mất tại chỗ.