Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Tần Nguyệt Nhi không nghĩ tới, lúc ấy bà cũng chỉ thuận miệng nói ra, lại không nghĩ rằng hắn nghiêm túc ghi nhớ như vậy, cư nhiên hắn thật sự nghĩ ra được biện pháp!
Bảy con Thị Huyết tằm hoàn toàn ăn no đủ để đánh rớt hơn phân nửa cái mạng của một người. Theo đạo lý, ba con Thị Huyết tằm cũng đủ để cho Nhiễm Thất có thể tỉnh lại rồi, nhưng hiện tại cô vẫn như vậy, trừ phi là...
Lúc Nhiễm Thất xuất huyết quá nhiều, Bùi Đình liền bổ huyết cho cô, chẳng qua là máu chảy quá nhanh mà bổ sung không đủ, cuối cùng cô cũng chỉ có thể tắt thở!
Mà hiện giờ, máu là ngừng, đồng thời cũng muốn hơn phân nửa cái mạng của Bùi Đình. Nếu muốn cho Nhiễm Thất tỉnh lại, thậm chí khôi phục lại như cũ, thì cần phải có càng nhiều máu, nhìn tư thế này của nhi tử bà...Vì nàng mà tính mạng của bản thân cũng từ bỏ!
“Bùi Đình! Dừng lại! Còn làm như vậy nữa ngươi sẽ chết! Ngươi thật sự sẽ chết đó!” Tần Nguyệt Nhi nhịn không được, hai mắt rưng rưng, trực tiếp la lớn.
Đó là nhi tử mà bà cực cực khổ khổ mười tháng hoài thai hạ sinh. Bà đã nhìn nhi tử lớn lên từng ngày, sao có thể trơ mắt mà nhìn nó đi chịu chết như vậy?
Sao bà có thể chứ...
Nó sẽ chết...
Bùi Đình rũ mắt nhìn Nhiễm Thất đang hôn mê. Lúc này sắc mặt cô tuy rằng trắng bệch, lại an tĩnh như đang ngủ say. Tựa như trước kia, mỗi đêm hắn đột nhiên tỉnh giấc nhìn thấy như vậy, sẽ làm hắn có cảm giác cô rốt cuộc sẽ không tỉnh lại nữa.
Ánh mắt hắn nặng nề, trong mắt tựa như bịt kín một tầng sương mù. Hắn dừng lại một chút, thấp giọng nói, ngữ khí thập phần mỏng manh: “Mẫu phi... Hài nhi bất hiếu, nếu như nhi tử thật sự...Nếu nhi tử...Thật sự chết đi...Không cần nói cho nàng ấy biết, cứ... cứ nói nhi tử thừa dịp đoạn thời gian nàng đang hôn mê...Đi...Đi một chuyến biên quan, đến nay...Không có bất kỳ tin tức gì...”
“Còn muốn nói với nàng, không muốn...nàng quên nhi tử...Nàng...Luôn là...Như vậy...Không có lương tâm, nhi tử rất...Rất sợ...”
Tần Nguyệt Nhi che miệng, trong mắt chứa đầy nước mắt, liều mạng mà lắc đầu, bà không thể nói nên lời, bà muốn cự tuyệt...
Cuối cùng Bùi Đình thập phần trịnh trọng mà nói với bà một câu: “Mẫu phi...Nhi tử thật sự rất yêu nàng...Thật sự...”
Thật sự rất yêu nàng...
Tần Nguyệt Nhi nhắm mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống, hắn sao lại không biết rõ ý tứ của bà như thế nào. Bà hít sâu một hơi, gian nan mà nói với hắn: “Ta sẽ không làm khó nàng...”
Động tác trên tay của Bùi Đình vẫn như cũ không dừng
lại, trên mặt Nhiễm Thất đã dần dần có chút huyết sắc. Mà mặt Bùi Đình lại càng thêm u ám, hắn nhìn khuôn mặt đã hiện lên một tia huyết sắc của cô, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật, ta vẫn luôn rất muốn...Nhìn thấy một Thất Thất...biết chạy biết nhảy. Chỉ tiếc là...”
“Đủ rồi! Đã đủ rồi!” Tần Nguyệt Nhi sụp đổ kêu to, bà cái gì đều không thể làm, thậm chí cũng không thể tiến lên ngăn cản. Bùi Đình đang dùng nội lực, nếu như mạo muội đánh gãy, chắc chắn sẽ phản phệ, đến lúc đó Thất Thất và hắn đều sẽ có nguy hiểm, nhưng nhìn bộ dạng này của Bùi Đình tựa hồ là muốn cho Nhiễm Thất hoàn hoàn khỏe hẳn. Bà sao có thể để hắn làm như vậy!
Đã đủ rồi! Hảo hảo còn sống không tốt sao?!
“Bùi Đình, đủ rồi! Dừng lại! Nếu còn làm vậy ngươi sẽ chết! Nếu như...Thất Thất tỉnh lại không nhìn thấy ngươi thì làm sao bây giờ! Ngươi nghĩ tới việc đó chưa?!”
“Mẫu phi cầu xin ngươi, dừng lại được không...Cầu xin ngươi...Dừng lại đi...” Tần Nguyệt Nhi tê tâm liệt phế mà gào khóc. Đó là nhi tử bà nhìn từ nhỏ đến lớn, là nhi tử duy nhất của bà, là người duy nhất có quan hệ huyết thống với bà ở cái triều đại xa lạ. Sao bà có thể cứ như vậy nhìn hắn đi tìm chết chứ? Làm sao có thể!
Cuối cùng Tần Nguyệt Nhi chống đỡ không được mà quỳ trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Phụ hoàng ngươi còn đang ở biên quan...Ông ấy cũng chưa gặp mặt ngươi lần cuối cùng... Ngươi làm sao có thể bỏ đi được...”
Giọng nói của Bùi Đình nhỏ nhẹ vô lực. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn trên cổ tay còn sót lại mấy con Thị Huyết tằm: “Đã... Không kịp...Nhi tử không thể dừng lại được. Mẫu phi...Thật xin lỗi. Nhưng mà, nhi tử thật sự rất yêu nàng...” Sau đó, hắn liền nhìn vào khuôn mặt hồng nhuận của Nhiễm Thất, cẩn thận nghiêm túc mà nhìn cô, dường như muốn đem dung mạo của cô khắc vào tận xương cốt, ngữ khí kiên quyết: “Nhi tử muốn bảo đảm...Tuyệt đối không thể sai lầm.”