Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Nhiễm Thất đi tới một gian phòng bên ngoài, cô đứng yên ngoài cửa, chậm chạp không dám bước vào. Cô đang sợ hãi...
Ngự y cũng không nói cho cô biết Bùi Đình đang ở đâu. Vẻ mặt Thái Hậu đầy bi thương mà nhìn cô, sau khi đem toàn bộ hạ nhân đuổi đi, bà liền kể lại toàn bộ quá trình Bùi Đình cứu mạng cô, cuối cùng Tần Nguyệt Nhi tuyệt vọng vô lực mà nói: “Đi gặp nó đi. Tuy rằng nó không muốn ta nói cho ngươi, nhưng ta biết...Nó khẳng định rất muốn gặp ngươi...”
Tần Nguyệt Nhi là mẫu thân, bà thương hài tử của chính mình. Bùi Đình tuy rằng không cho bà nói với Nhiễm Thất, nhưng xuất phát từ tâm tư của một người mẹ, bà hy vọng Nhiễm Thất biết được —— con trai của bà thật sự rất yêu cô. Hơn nữa, bà sợ, nếu nhi tử của bà đến cuối cùng vẫn không thể gặp mặt cô...Nó hẳn là sẽ tiếc nuối biết bao.
Nhiễm Thất cái gì cũng không hỏi, liền nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, mất hồn mất vía mặc thị nữ thay quần áo, một mình đi tới nơi này.
Nơi này rất yên tĩnh...Cô biết hắn luôn không thích quá nhiều người quấy rầy hắn.
Thái Hậu nói cho cô biết: Sau khi Bùi Đình cứu cô, chính hắn cũng ngất đi. Tần Nguyệt Nhi mệt mỏi ở lại. Đã kịp thời cứu chữa, khi ngự y chẩn bệnh, liền phát hiện nội lực của Bùi Đình bị thiếu hụt, bởi vì sử dụng nội lực quá độ khiến đan điền bị hủy hoại, có thể hiểu rằng từ nay về sau hắn không còn nội lực nữa.
Thậm chí, vì mất máu quá nhiều, làm cho thân thể hiện tại của hắn so với Nhiễm Thất ngày trước còn muốn suy yếu hơn! Hơn nữa...Đến nay hắn vẫn chưa tỉnh.
Hiện giờ thân thể Nhiễm Thất đã hoàn toàn khôi phục lại như bình thường, chỉ còn lại chút bệnh khi bị suy yếu, nhưng trạng thái này so với nguyên lai thân thể trước đây đã tốt hơn rất nhiều! Cô đẩy cửa đi vào, ánh nến trong phòng chiếu lấp lánh, Bùi Đình nằm trên giường lộ ra vẻ mặt vô cùng tái nhợt.
Nhiễm Thất giật mình, nện bước chân trầm trọng mà đi đến mép giường. Cô ngơ ngác nhìn hắn, nhẹ nhàng vươn tay phác họa lên khuôn mặt kia, lẩm bẩm nói: “Không đáng đâu. Dùng mạng của ngươi chuyển sang cho ta...Thật là ngốc mà...”
Một giọt nước mắt từ khóe mi Nhiễm Thất chảy xuống, rơi trên mặt Bùi Đình. Sở Nhiễm Thất dùng mạng của nàng đổi mạng của Sở Giác, mà hiện giờ, Bùi Đình dùng mạng của hắn đổi
mạng của cô...
Thật là ác nghiệt mà...
Nhiễm Thất đứng hồi lâu, ánh đèn lung lay, chiếu rọi ảnh ngược của cô và hắn. Sau đó, cô cúi người đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt của Bùi Đình.Nếu là trước kia... Nếu Bùi Đình đang tỉnh, hắn nhất định sẽ bày ra vẻ mặt thẹn thùng mà nhìn cô, rồi ngượng ngùng xoắn xít nói: “Thất Thất thật là nhiệt tình...”
Nhiễm Thất đột nhiên đau thương khóc thành tiếng, cô ghé vào mép giường nức nở: “Tỉnh lại đi...Đều là ta sai! Ta...Ta lúc trước không nên khăng khăng muốn sinh hài tử...Rõ ràng là chuyện không có khả năng...Ta vẫn cố chấp mà làm, vì sao hậu quả đều là ngươi gánh vác! Kẻ đáng chết chính là ta...Ngươi mau tỉnh lại đi...Hức...”
Bùi Đình vẫn như cũ nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, chẳng qua đuôi lông mày lại hơi hơi động đậy, tiếp theo lập tức biến mất không thấy.
Nhiễm Thất cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao có đôi khi Bùi Đình nhìn cô sẽ bày ra vẻ mặt đau lòng. Khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, cứ nhắm chặt mắt như vậy, không tất cả mọi thứ đều như xét nát tâm cô.
“Ta cuối cùng cũng...hiểu rõ rồi...Cảm giác áp lực của ngươi khi ép ta uống dược mỗi ngày.” Nhiễm Thất ngồi dưới đất nhìn hắn lẩm bẩm nói: “Làm gì có người nào sắc mặt trắng bệch như vậy đâu...Tái nhợt đến thế...Ta sợ quá... Vạn nhất ngươi chết đi, ta nên làm cái gì bây giờ...”
“Bùi Đình...Có một câu nói ta chưa từng nói với ngươi... Làm sao bây giờ...Ta sợ rằng ta không còn cơ hội nói với ngươi nữa...”
“Ngươi tỉnh lại đi được không? Những lời này...Nhất định ngươi sẽ rất thích...Ngươi không phải vẫn luôn muốn ta nói với ngươi sao? Ta vẫn luôn không chịu nói, hiện tại ta muốn nói cho ngươi nghe...Ngươi lại...”