Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Hệ thống: “Tôi lúc trước xem tiểu thuyết có được tính không?”
Hệ thống đơn thuần vẫn trung thực trả lời cô: “Chưa!”
Nhiễm Thất: “Ài, sao lại chưa? Ngươi như vậy là không được, ngươi biết không? Hệ thống như ngươi nên đọc nhiều sách vào!”
Hệ thống: “…”
Cái gì gọi là hệ thống giống như tôi??? Kí chủ vừa nãy đang mắng tôi phải không?
Nhiễm Thất cũng không hi vọng nó sẽ trả lời cô, cô xoay đầu, vẻ mặt hiếu kỳ: “Cậu không có mua sách à?”
Đúng lúc này, Thẩm Mặc Hiên đang làm bài, nghe cô hỏi, giơ mắt lên nhìn cô một cái, hắn nhàn nhạt trả lời “Ừ.” Dường như cảm thấy như vậy quá lạnh nhạt, hắn mím môi, mở miệng giải thích: “Những quyển sách này tôi xem một lần đã nhớ hết toàn bộ rồi, không cần phải mua nữa!”
Vẻ mặt Nhiễm Thất kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Hay quá, thật lợi hại!”
Thẩm Mặc Hiên như cũ mặt vẫn không biểu tình, nói một câu: “Không có gì!” Há to miệng, dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cũng cũng không nói gì, cuối đầu tiếp tục làm bài tập của mình.
Nhưng lỗ tai rõ ràng lại đỏ lên.
Hệ thống: “Độ hảo cảm +0.5, trước mắt đã có 3,5 sao, còn thiếu 4,5 sao nữa.”
Vẻ mặt Nhiễm Thất không thể tin nổi: “Còn có nửa sao nữa à?”
Hệ thống có chút ủy khuất: “Ở đây nó thật sự hiện lên nửa sao.”
Nhiễm Thất không còn gì luyến tiếc gục mặt xuống bàn, đảo mắt, dường như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt ngượng ngúng, cầm bút đụng đụng cánh tay Thẩm Mặc Hiên, xích lại gần nhỏ giọng nói với hắn: “Có thể giúp tớ viết tên lên không? Chữ của tớ rất khó coi.”
Thẩm Mặc Hiên ngẩng đầu nhìn cô, tròng mắt đen nhánh không có chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ yên lặng đem đồ vật trên bàn cất vào ngăn kéo, tiếp theo nhàn nhạt nói với cô một câu: “Đưa cho tôi.”
Nhiễm Thất vui mừng mở to mắt, đôi mắt to tròn như chú nai nhỏ, sau đó cô cầm một đống sách đẩy đế trước mặt hắn, rồi đưa bút cho hắn: “Cảm ơn!”
Chữ của Thẩm Mặc Hiên cũng như con người của hắn, hạ bút một cách sắc bén mà nội liễm, nhưng một chút cũng không thể làm người khác bỏ qua, tổng thể có một loại phong phạm quý phái, đẹp mắt khiến người khác hận không thể trang hoàng thêm!
Nhiễm Thất nhận lại sách của mình, nhìn xem ba chữ xinh đẹp phía trên, khóe miệng cong lên, tâm tình cả người không tự giác mà trở nên sung sướng.
Hệ thống: “Độ hảo cảm +0.5, trước mắt đã có bốn sao, còn thiếu bốn sao.”
Nhiễm Thất dường như không kịp phản ứng: “Sao lại tăng lên? Vừa mới xảy ra chuyện gì à?”
Hệ thống: Thời điểm cô ôm sách cười thỏa mãn vừa đúng lúc nam chủ xoay đầu thấy được.
Nhiễm Thất cảm khái, còn trẻ yêu đương chính là thế nha! Một cái biểu tình không có ý nghĩa, một động tác vô ý, thậm chí lời nói trong lúc vô tình cũng có thể làm cho lòng người khác sinh ra hảo cảm, tùy tiện yêu đương, nhưng cái loại yêu đương này bởi vì ngại ngùng sợ hãi nên sẽ không nói ra, cũng không dám nói, từ từ tích tụ, lưu lại trong lòng một vị trí tốt đẹp nhất.
Nhiễm Thất: "Hệ thống à, ta cảm thấy mình có chút ác độc…Ta giống như một tiện nữ đùa giỡn tình cảm của người khác!"
Không đợi nó trả lời, Nhiễm Thất đã cười hì hì bổ sung: "Hì hì, bất quá ta lại thích!"
Hệ thống như là ám chỉ điều gì, nó hỏi: "Kí chủ, chẳng lẽ cô không thích hắn à?"
Nhiễm Thất sửng sốt, thích hắn?
Cái này ngược lại cô không
muốn nghĩ tới, tuy rằng trí nhớ ở kiếp trước rất mơ hồ, nhưng cô hẳn là không có yêu người nào đi? Cho dù có mất trí nhớ, nhưng khẳng định vẫn còn cảm giác, giống như cô nhìn thấy mẹ của mình ở thế giới này, trong lòng đều xúc động rất nhiều, cho nên…Yêu một người là loại cảm giác gì?
Nhiễm Thất cảm thấy mình giống như có một loại bệnh, một loại bệnh thiếu thốn phần lớn tình cảm, tuy không biết tại sao cô lại có ý nghĩ này, nhưng tiềm thức nói cho cô biết, đã từng có người mà bi thương đã nói với cô sự thật này, nhưng khi nhìn thấy người nọ bi thương đến cực điểm, cảm xúc trong lòng lại không có bao nhiêu phản ứng.
Giống như người hắn nói không phải là cô vậy.
Thời điểm nghĩ đến đó, Nhiễm Thất đột nhiên cảm thấy đầu mình đau nhức kịch liệt, dường như có vật gì đó trong đầu nổ tung rồi, ngay sau đó cô nhìn thấy được một hình ảnh: Một nam nhân không nhìn rõ mặt, nhẹ nhàng mà để lại một nụ hôn ở giữa trán cô, dùng một loại ngữ khí rất bi thương, nhưng thập phần kiên quyết khẳng định mà cam đoan với cô —— Thất Thất, anh nhất định sẽ chữa thật tốt cho em, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em…!
Nhiễm Thất lắc đầu, muốn giữ cho mình thanh tỉnh một chút, đôi mắt cô tối sầm, ý nghĩ cũng hình ảnh vừa thoáng qua kia, thật sự là trong trí nhớ của cô hiện ra sao? Hay là do cô tưởng tượng? Nhiễm Thất cũng không biết.
Nhiễm Thất: "Hệ thống, ngươi có thể đo được độ hảo cảm của ta không?"
Hệ thống: "Không thể, nội dung thiết lập bên trong của ta không có cái này."
Nhiễm Thất: "Vậy ngươi thích qua người nào, à không ——thích qua hệ thống nào khác chưa?"
Nhiễm Thất ra vẻ vô ý mà hỏi thăm, suy nghĩ đến lời nói rập khuôn của hệ thống. Ngay từ đầu vì để sinh tồn, cô không hỏi cái gì, hiện tại ngẫm lại cảm thấy quá thiệt thòi! Hơn nữa cô có một suy đoán, nếu như hìn ảnh vừa mới xuất hiện kia là thật, người nam nhân kia cùng hệ thống…Có quan hệ gì hay không?
Hệ thống: "Hệ thống khác? Tôi chỉ biết tôi là một cái hệ thống, nếu nói yêu thích người khác …thì tôi thích nhất là chủ nhân của tôi rồi!"
Nhiễm Thất lập tức hỏi: "Chủ nhân của ngươi là ai?"
Hệ thống: "Chủ nhân của tôi rất lợi hại đó, hắn chính là —— à, chủ nhân không cho tôi tiết lộ thông tin của hắn, nếu như tôi nói, tôi sẽ tự bạo nổ tung ngay tại chỗ——"
Vẻ mặt Nhiễm Thất hiền lành giả dối: "Chủ nhân của ngươi lừa gạt ngươi đó, hắn sao có thể để cho ngươi"
Hệ thống: "Hắn còn nói có thể để cho kí chủ cũng tự bạo nổ tung luôn, bởi vì chúng ta trói định mà!"
Xem ra chủ nhân của nó rất hiểu rõ cô đó!
Nhiễm Thất trầm mặc một lát, sau đó trầm trọng mà nói với nó: "Chủ nhân ngươi nói rất đúng, hảo hảo nghe lời chủ nhân ngươi nói!"