Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Bầu trời đêm xám xịt, trong chốc lát, cơn gió lạnh lẽo giữa màn đêm đột nhiên im bặt.
Thời gian phảng phất như dừng lại vào khoảnh khắc này.
Thi thể nằm chồng chất giữa thế giới hoang vắng, máu chảy thành sông, tựa như địa ngục nhân gian, mà bên dưới địa ngục, là một đạo thân ảnh nhỏ nhắn tang thương vô cùng nổi bật.
Ngươi đã từng có cảm giác như thế này chưa?
Chỉ có một mình ngươi tồn tại trên thế giới, ngươi không sợ đơn độc, không sợ bị cô tịch, thậm chí cũng chẳng e ngại tử vong, ngươi vốn nên tiêu sái tùy ý, nhưng cuối cùng lại bị giam trong chính nội tâm của bản thân.
Thế giới to lớn như vậy, lại không thoát ra được, nhìn những người bị chính mình giết chết trước mắt mà trở nên đờ đẫn, phảng phất giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ. Sẽ không còn ai yêu cô, không còn ai đau vì cô, không còn ai cưng chiều mà hôn lên tóc, dựa lên vai cô, khẽ khàng ở bên tai cô mà gọi một tiếng "Tây Á".
Cô đã giết chết người yêu cô nhất, cũng là người mà cô yêu nhất.
Từ nay về sau, thế gian này không còn Ngải Khắc Tư, cũng chẳng còn Tạp Tây Á nữa.
Bọn họ...Vốn chính là một...
Thần linh lãnh đạm mà nhìn cảnh tượng phát sinh bên dưới. Thật lâu, thật lâu sau, liền xoay người rời đi. Thôi, xem như buông tha nữ nhân đó vậy, hồn phách của tên nam nhân kia cũng đã thuộc về Thần Hắc Ám rồi. Thật ra nó không lo lắng hắn sẽ giống như nữ nhân kia chết đi sống lại, chỉ là: “Phiền quá, ta lại phải tạo thêm một cái thế giới nữa...”
Thần linh còn chưa nói xong, động tác xoay người rời đi bỗng đình trễ, thời gian đột nhiên ngừng lại tại một khắc này.
Đám mây đen còn chưa bay đi ở phía xa bất giác tản ra, một tia sáng vàng rực từ kẽ hở chiếu xuống, cứ theo từng đám mây đang tản đi mà không ngừng mở rộng. Ánh kim quang chiếu lên mặt đất, một đứa trẻ từ trong tia sáng đó chậm rãi đi ra.
Nó nhìn quanh quẩn một lần, sau khi nhìn thấy Tạp Tây Á, đôi mắt nó sáng rực lên, ngay sau đó bước chân nhỏ nhắn liền tung ta tung tăng chạy về phía cô!
Nó đi đến trước mặt Tạp Tây Á đang quỳ dưới thi thể Ngải Khắc Tư mà mất hồn mất vía, Tạp Tây Á dường như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, ngay cả một ánh mắt cũng không cho nó.
Đứa trẻ bắt lấy tay cô: “Kí chủ, đến giờ rồi.”
Câu nói này tựa như là công tắc mở ra ký ức, vừa dứt lời, toàn bộ ký ức trước đây đều tràn vào trong đầu Nhiễm Thất, đại não hoạt động quá mức,
khiến cô có chút khó chịu mà nhắm mắt lại.
“Kí chủ, sau khi cô tiến vào thế giới này, toàn bộ ký ức trước đó đều phải bị xóa bỏ.”
...
“...Kỳ hạn duy trì thế giới chính là thời gian sinh mệnh của cô.”
Nhiễm Thất một hồi lâu mới cảm thấy đầu không còn đau đớn như vậy nữa. Cô di di huyệt Thái Dương, dần dần sắp xếp rõ ràng ký ức, mở mắt ra, trong lòng tuy còn rất nhiều nghi vấn, nhưng cô theo bản năng mà nhìn về phía nam nhân bên cạnh, đuôi lông mày nhíu chặt, thanh âm mỏi mệt: “Có thể cứu anh ấy không?”
Hệ thống không nói gì, chẳng qua toàn bộ khung cảnh của thế giới này đột nhiên bắt đầu xảy ra biến hóa. Trên mặt đất vốn là người chết lại đột nhiên sống dậy, máu tươi dưới đất dần dần giảm đi, lần nữa trở về thân thể của những người kia. Thời gian đang không ngừng lùi lại, chảy ngược dòng, hết thảy mọi thứ đều đang thay đổi thật lớn.
Lần quay ngược này, liền trở về một ngàn năm trước.
Tần Hinh Thoại cười đùa với đứa bé trong lòng ngực, vừa mới sinh xong nên sắc mặt bà còn có chút tái nhợt, nhưng cũng không thể nào ngăn được sự từ ái trên mặt. Một người nam nhân tuấn mỹ cao lớn mang theo nụ cười sủng nịch đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ.
“Hừm...Để em nghĩ xem, gọi là Ngải Khắc Tư đi...” Tần Hinh Thoại đã quyết định xong tên của đứa bé trong một câu nói.
Nam nhân bên cạnh cũng không có gì dị nghị, ông khẽ hôn lên trán bà, ngón tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của đứa bé. Ngải Khắc Tư đem nghiêng mặt đi, tựa hồ không muốn cho ông sờ. Ông thấy thế bèn cười khẽ, cũng không tức giận: “Ba sẽ cho con một địa vị tối cao, và sức mạnh không người nào có thể địch nổi.”
“Con sẽ là thân vương Huyết tộc tôn quý nhất, vừa sinh ra đã được hưởng thụ đãi ngộ cấp cao, vừa sinh ra đã được ngàn vạn người tôn kính.”
Nhiễm Thất mặt không biểu tình mà đứng trên tầng mây nhìn xuống dưới, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, ấm áp hài hòa. Dường như thiếu đi sự tồn tại của cô mới chính là cứu rỗi đối với tất cả mọi người.