Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (2)


trước sau

Editor: Sweetie_Daisy - Ninh

"Ơ, không phải trường cấp ba nào đều như vậy sao, coi trọng người ta thì cứ việc nói thẳng ra đi." Trong tiếng cười xôn xao ầm ĩ bỗng nhiên có một nam sinh huýt sáo, vẻ mặt cậu ta giống như muốn nói chúng tôi đều hiểu mà.

Đúng vậy, đúng vậy, dũng cảm lên nha!" Còn có một số người đang xem náo nhiệt, cũng liên tục hưởng ứng cổ vũ.

Nhiễm Thất dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, cô rũ mắt xuống không dám nhìn bọn họ, hàng lông mi dài khẽ run tạo thành bóng ma trên khuôn mặt, biểu hiện càng thêm khó chịu bất an, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi phát run.

Hệ thống: "?"

Nhiễm Thất: "Biểu hiện của ta như thế nào? Có phải rất điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp động lòng người không? Khiến người khác hận không thể yêu mến ngay lập tức?"

Hệ thống: "..."

Kí chủ của ta có năng lực giả bộ đạt cấp B.

Ngay khi Nhiễm Thất nói ra câu đầu tiên, giọng nói đặc biệt ấy có thể khiến Cho những người đang ở trong lớp học đều nhìn về phía cô, vì vậy ở đây đã xảy ra chuyện gì, hầu như tất cả mọi người đều biết!

Chàng trai nhíu nhíu mày, Trong mắt đen kịt thanh lãnh, con ngươi xẹt qua một tia không vui, dường như cảm thấy rất phiền chán với những âm thanh ồn ào xung quanh.

Vẻ mặt hắn không một chút biểu tình mà nhìn bọn họ, Đáy mắt mang theo tia cảnh cáo dày đặc, khiến những người đang ồn ào trước mắt ngay tức khắc ngậm miệng lại.

Rất hiển nhiên, ai làm chủ ở lớp này đã quá rõ ràng!

Cô gái trước mặt khoác một chiếc sơ mi trắng, bên dưới mặc một chiếc quần jean màu đen, Quần áo bó sát làm cho cả người trở nên rất nhỏ xinh, trên đầu buộc kiểu tóc đuôi ngựa, là kiểu tóc đơn giản phổ biến nhất của lứa tuổi học sinh, bình thường đi đến đâu cũng có thể thấy được.

Cô cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng có lẽ nguyên nhân bởi vì vẫn chưa nảy nở, trên mặt mang theo mười phần trẻ trung, cả người nhìn qua lại đặc biệt xinh đẹp! Lúc này trong mắt cô có chứa tia nước, vẻ mặt quật cường, cánh môi mím chặt, tựa như một gốc cây bạch dương sinh trưởng nơi sa mạc, bướng bỉnh bất khuất.

Trong lòng hắn không hiểu sao lại run rẩy, dưới tình thế không kịp ngẫm nghĩ đã mở miệng nói: "Nếu muốn cũng có thể ngồi ở đây, cậu chỉ cần đi tìm giáo viên để xin phép."

Nữ sinh trước mặt dường như có chút kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu, đưa cặp mắt thật sáng nhìn về phía hắn: "Thật vậy ư?"

Thẩm Mặc Hiên giống như có chút không được tự nhiên, hắn khẽ vuốt tóc, mặt không biểu tình trả lời: "Ừ."

"Cảm ơn."

Nhiễm Thất không để cho hắn có cơ hội đổi ý, mang theo nụ cười cực kỳ vui vẻ, lập tức chạy ra cửa đi tìm giáo viên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô rất hưng phấn.

"Thẩm Mặc Hiên, sao cậu có thể làm như thế!" Sau khi đám người kia tản đi, chỉ còn lại vài nữ sinh, Lê Khả Nhân mang vẻ mặt chỉ trích mà nhìn hắn, "Vị trí này hẳn nên là của Đóa Đóa
chứ! Sao cậu, sao cậu có thể cho một con nhỏ đê tiện vừa mới chuyển tới?"

Cô ta tức giận đến mức dậm chân, kéo một nữ sinh xinh đẹp đang khóc rất thương tâm sang một bên, an ủi Cô ấy: "Đóa Đóa, cậu đừng khóc, loại nam nhân này mắt bị mù, mới chướng mắt cậu." Cô ta cố ý nói thật lớn, còn thường xuyên nhìn về phía chỗ của hắn, muốn dùng loại phương thức này làm hắn chú ý hai người các cô.

Nhưng mà, Thẩm Mặc Hiên ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, lại tiếp tục nằm sấp xuống, toàn thân tản ra một cỗ hơi thở người lạ chớ quấy rầy, khiến người khác không dám tới gần.

Bọn họ tự nhiên biết rõ Thẩm Mặc Hiên tính tình có nhiều chỗ không tốt, nếu chọc hắn, mặc kệ nam sinh hay nữ sinh thông thường kết cục đều sẽ rất thê thảm. Vì vậy, bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng trong lòng thì hận thấu xương đối với cô gái kia!

Hai người các cô vẫn một mực cho rằng Thẩm Mặc Hiên không thích nữ sinh, vì vậy các cô cũng chỉ có thể bí mật âm thầm mà ái mộ hắn. Nhưng các cô làm thế nào cũng không nghĩ được cô gái kia lại có vận may tốt như vậy!

Sau Khi Nhiễm Thất nói với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, dường như cũng không hiểu Thẩm Mặc Hiên vì sao lại đồng ý! Dù gì thì cô cũng đã dạy hắn một học kỳ rồi, hắn có bao nhiêu lạnh lùng Cô cũng biết rõ, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý cho phép bọn họ có thể ngồi cùng bàn!

Đợi Nhiễm Thất theo giáo sư ra khỏi văn phòng, thì lúc này đã sớm tan học, Nhiễm Thất ôm tâm tình may mắn, muốn đi xem nam chủ còn ở đó hay không!

Cô từ hệ thống mà biết được, thời gian ở lại của mỗi thế giới đều đã sớm được định ra, nếu trong thời gian quy định vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì thế giới này sẽ sụp đổ như cũ! Nếu hiện tại hắn vẫn ở đó nói không chừng còn có thể tăng độ hảo cảm.

Căn cứ vào bối cảnh của thế giới này, điều kiện gia đình của nam chủ cũng không tốt lắm, thậm chí có thể nói là tệ hại, trong nhà ngay cả một chiếc đèn cũng không có, vì vậy thông thường hắn đều sẽ ở trường học làm xong bài tập mới về nhà!

Đúng như suy nghĩ của cô, cô đi qua cửa sổ lớp học, liếc thấy toàn bộ phòng học trống trãi cũng chỉ còn có một mình hắn đang làm bài tập ở đằng kia, áo sơ mi trắng, tư thế ngồi rất đúng tiêu chuẩn. Hắn viết rất nhanh, căn bản không cần suy nghĩ nhiều đã có thể giải ra một đề bài rất thoạt nhìn rất phức tạp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện