Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Trúc Thanh tựa hồ cũng hiểu được làm như vậy không quá ổn thỏa, bỗng chốc thiếu đi nhiều người như vậy. Huống chi những người này cũng không có chứng cứ chứng minh bọn họ là người của Thục quý phi. Nếu như bị người khác biết được còn không rõ công chúa sẽ bị hãm hại như thế nào đây?! Thanh danh của công chúa...
"Công chúa...Bọn họ..." Không nhất định tất cả đều là người của Thục quý phi đâu...
Trúc Thanh còn chưa nói xong, chỉ thấy Nhiễm Thất quay đầu lại nhìn về phía nàng, đáy mắt không có chút tình cảm nào. Nàng nhất thời nghẹn lời, lại nghe thấy, cô không có bất cứ tia cảm tình gì, nói: "Thà giết lầm."
Thà giết lầm, cũng không thể buông tha một người nào.
Trong khoảnh khắc, Trúc Thanh rõ ràng có cảm giác mình giống như nhìn thấy được tiên hoàng. Ngữ khí quyết đoán giết chóc kia giống hệt như ông. Nếu như không phải...Sợ rằng công chúa đã sớm trở thành Nữ đế rồi, làm sao còn khổ thân bị nhốt ở đây, khắp nơi đều phải chịu người khác hạn chế! Hôm nay còn bị người vu cáo hãm hại!
Từ nhỏ Trúc Thanh đã đi theo bên người của công chúa. Nàng tự nhiên là biết rõ, tuy rằng tính cách của công chúa lạnh lùng, nhưng cũng không phải là loại người ti tiện. Cô dám làm cô sẽ dám chịu trách nhiệm! Chỉ là từ khi Sở đế thượng vị, cả người công chúa giống như đã thay đổi, cô trở thành một người chỉ thích nghe tán dương, cả ngày sống mơ mơ màng màng, chân không bước ra khỏi cửa, thật sự giống như là đang...Chờ chết!
Nhưng hiện tại, công chúa dường như đã thay đổi trở lại, thậm chí còn lãnh đạm hơn so với dĩ vãng, cũng càng thêm uy nghiêm rồi.
Nhưng mà, nàng lại yêu thích công chúa của hiện tại!
Cao ngạo, tự phụ, không ai bì nổi, giống như nàng vô cùng sùng bái tiên hoàng vậy, nhiều đến cỡ nào...
Lúc này, két một tiếng, cửa mãnh mẽ bị mở ra.
Nhiễm Thất còn không nhìn rõ người, đã nghe một thanh âm mang theo sự tức giận truyền đến: "Hoàng tỷ, tỷ thật làm cho đệ quá thất vọng! Những người kia rốt cuộc là đã phạm phải cái gì, lại khiến tỷ muốn giết bọn họ?!"
Một nam tử mặc huyền y đi nhanh đến, đằng sau còn có một thái giám vội vã chạy theo hô hào: "Bệ hạ...Bệ hạ!"
Nhiễm Thất không trả lời hắn, chẳng qua ánh mắt thanh lãnh cứ như vậy mà yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào.
Sở Giác cảm thấy hắn có lẽ đã bị tỷ tỷ thân sinh này làm cho tức chết rồi. Hắn từ trước đến nay luôn lấy đức mà thu phục người, hy vọng dùng một nền chính trị nhân từ mà đối đãi với con dân của hắn. Muốn thu phục nhân tâm, muốn đem quốc gia này phát triển càng tốt, trở thành Đại minh quân. Nhưng hiện tại cô không phân biệt tốt xấu mà giết bọn họ như vậy, cái này chẳng phải là đánh lên mặt hắn sao?
Hắn ngẫu nhiên đi ngang qua, lại nghe thấy có người gọi cô kêu oan, hơn nữa thanh âm không chỉ có một người. Sau khi hắn hỏi rõ nguyên nhân, không nghĩ tới vị hoàng tỷ này lại thô bạo như vậy, liền nổi giận đùng đùng mà đi tới tìm cô chất vấn!
"Bệ hạ, không thì nghe công chúa nói một chút xem như thế nào." Đợi Sở Giác đứng lại, thời điểm đang muốn chất vấn cô, người phía sau hắn đột nhiên lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh, thanh âm nhàn nhạt nhắc nhở hắn.
Nhiễm Thất quay đầu nhìn về phía hắn, sau khi nhìn rõ bộ dáng của hắn, ánh mắt mạnh mẽ cứng lại, trong đôi mắt từ trước đến nay không có bất cứ tình cảm gì, ở một khắc
này, lại xẹt qua một tia trầm trọng. (Hắn trong đoạn này là Bùi Đình:v)
Đúng là Bùi Đình.
Người người sợ hãi, đại gian thần quyền thế ngập trời ở nước Sở.
Cô kế thừa ký ức trước đó của nguyên chủ, biết được hiện tại ở thế giới này đang tạo thế chân vạc(*). Đại Sở, Đại Ngụy, Yến Quốc chiếm cứ một phương, xung quanh còn có một chút tiểu quốc phụ thuộc. Quan hệ của tất cả đại quốc cũng không khá lắm!
(*)Thế chân vạc: chỉ tình trạng vững chắc, cân bằng về sức mạnh quân sự-chính trị giữa một bộ gồm 3 quốc gia thù địch nhau. Tình trạng này không một quốc gia nào có thể dễ dàng tấn công quốc gia khác mà tránh được việc quốc gia thứ ba còn lại sẽ tấn công mình. Vì vậy, dẫn đến một bế tắc về chiến lược quân sự, nhưng hệ quả là đảm bảo cho các nước có thể tồn tại mà không bị tiêu diệt. Thế chân vạc là từ mô tả một tình trạng cân bằng phỏng theo sự cân bằng của một vạc. Vạc là một cái đỉnh (thường đúc bằng đồng) có 3 chân, một biểu tượng của quyền lực của vua Trung Quốc, vị vua đầu tiên là Chu Văn Vương sau khi thống nhất thiên hạ gồm 9 châu đã cho đúc chín cái đỉnh và để trong Thái miếu, gọi là "cửu đỉnh". "Cửu đỉnh" tượng trưng cho quyền lực tối cao của vua thống trị thiên hạ. (Nguồn: Wikipedia) Nhưng, mấy năm nay cũng chẳng có một quốc gia nào dám phát động chiến tranh đối với Đại Sở. Tất cả là vì một người nam nhân tên là Bùi Đình.
Mấy năm trước chỉ có hai cường quốc, chính là Đại Ngụy cùng với Yến Quốc. Nhưng cố tình Đại Sở lại xuất hiện Bùi Đình. Thân phận của hắn thần bí, người nam nhân này dùng thủ đoạn thiết huyết, tác phong mạnh mẽ đem Đại Sở chỉnh đốn lại một phen, cuối cùng ngắn ngủi vài năm đã khiến cho Đại Sở vốn dĩ là một cái tiểu quốc sinh tồn phụ thuộc vào cường quốc, phát triển cho tới hôm nay trở thành cục diện tạo thế chân vạc!
Người nam nhân này, không thể khinh thường!
Cũng bởi vì chuyện đó, mà người nam nhân này liên tiếp thăng chức. Hôm nay lại nắm quyền, quyền lực đã nhiều tới trình độ nào đây? Ước chừng nếu hắn muốn lên làm hoàng đế, chuyện này một câu cũng không quá đáng!
Thậm chí, có người cảm thấy tiên hoàng vô cớ băng hà, cũng có quan hệ với hắn. Dù sao từ lúc tiên hoàng vẫn còn, quyền thế trong tay hắn đủ để một tay che trời. Nhưng ngay tại thời điểm mọi người cho là hắn sẽ lên làm hoàng đế, thì hắn lại cư nhiên đến nâng đỡ cho đệ đệ của cô thượng vị!
Nghe đồn thế lực của hắn cường đại thần bí, trải rộng khắp Tam quốc. Nước Sở bất quá cũng chỉ là con cờ trên tay hắn mà thôi. Tâm tư của hắn quá sâu, hắn đến cùng là muốn làm gì, không ai biết rõ.
Loại nam nhân này quá mức nguy hiểm!
Ánh mắt Nhiễm Thất lạnh lẽo, loại người này nếu không thể loại trừ, tất sẽ thành họa lớn!
- ---------------------------------------------------
Ninh: Coi chừng chồng chị đó:v...