Editor: Sweetie Daisy (Ninh) Sau khi cùng hệ thống trải qua hàng tá sự việc, Nhiễm Thất bên cạnh hắn, đem đèn pin chiếu lên mặt hắn, trên khuôn mặt đã có nhiều chỗ bắt đầu nổi lên màu xanh đen, ánh đèn chiếu xuống lộ ra vết máu có chút tỏa sáng, nam phụ đóng chặt mắt lại, hô hấp yếu ớt.
“Tỉnh lại, mau tỉnh lại!” Nhiễm Thất cố gắng tránh những chỗ có máu dính lên tay, cô chọc chọc mặt của hắn, muốn làm hắn tỉnh lại.
Nhưng nam phụ một mực chẳng tỉnh lại, thoạt nhìn có lẽ mất quá nhiều máu nên đã lâm vào hôn mê sâu!
Nhiễm Thất: “Hệ thống, hắn có thể kiên trì bao lâu thế?”
Hệ thống: “Tôi vừa mới giúp hắn trị liệu một chút, nhưng thương thế của hắn quá nặng rồi, cho dù tôi có trị liệu, hắn tối đa cũng chỉ có thể chống chọi được một giờ thôi."
Một giờ ——
Nhiễm Thất nhíu mày, đưa tay về phía đống gạch men bên kia, muốn xem có thể tìm được điện thoại di động trên người hắn hay không.
Cô vừa sờ qua, thì cảm thấy trên tay ướt sũng, không cần nhiều lời cô cũng biết được đó là cái gì! Cô mím môi, chịu đựng cảm giác không khỏe, tay tiếp tục làm bừa trên người hắn!
Hệ thống: “Kí chủ, cô đang làm trò gì vậy?”
Nhiễm Thất giọng điệu không vui: “Không thấy ta đang bận tìm điện thoại của hắn hay sao? Để xem có thể liên lạc được với người nhà của hắn không này!
Cái loại mâu thuẫn lén lút này, vẫn là nên giao cho chính bọn họ xử lý thì tốt hơn! Cô không muốn đụng vào những việc như thế!
Cô biết rõ bản thân mình vô cùng máu lạnh ích kỷ. Nhưng cái chuyện này thì thế nào? Cô quan tâm mà bảo hộ người khác, nếu như bản thân bị cuốn vào nguy hiểm bên trong, thậm chí ngay cả mẹ của mình cũng không thể sống tốt, nghiêm trọng thì tính mạng có thể cũng không giữ được! Bởi vì có có dự cảm, chuyện này sẽ có khả năng sẽ không chấm dứt như vậy!
Hệ thống: “Kí chủ!”
Nhiễm Thất không để ý đến nó, một tay vẫn tìm tòi khắp nơi.
Hệ thống: “Kí chủ à!”
Nhiễm Thất không kiên nhẫn: “Có cái gì thì nói!”
Hệ thống: “Kí chủ à, tôi muốn nói điện thoại nam phụ đang trên tay của cô kìa, không có ở trên người hắn ——”
Nhiễm Thất: “Ngươi sao lại không nói sớm!”
Hệ thống có chút ủy khuất: “Cô cũng không hỏi tôi nha, tôi cho rằng cô biết rồi…”
Nhiễm Thất: “Ta mà biết rõ thì còn phải chịu đừng một tay máu sờ loạn bên kia?!”
Hệ thống vừa định biện giải cho mình, thì nhìn thấy vẻ mặt của Nhiễm Thất ghét bỏ bộ dạng lý sự của nó, nó đành phải hậm hực không nói lời nào.
Kí chủ thật là hung dữ…
Nhiễm Thất tìm kiếm trong danh bạ điện thoại, lướt qua số của ba hắn, thì nhìn thấy mẹ của hắn gọi lại từ dãy số kia, thời điểm Nhiễm Thất còn chưa kịp nói gì, trong điện thoại đã truyền đến tiếng than khóc lo lắng của người phụ nữ: "Con trai à, con đi đâu vậy, gọi nhiều cuộc như thế vẫn không
chịu nghe! Con, Con muốn làm mẹ sốt ruột đến chết hay sao nha! Mẹ, mẹ cho rằng, hu hu ——"
Không đợi bà nói xong, Nhiễm Thất cố ý đè thấp giọng xuống, rất nhanh đã nói ra: "Con của bà bây giờ đang ở ngã rẽ hướng Bắc khu 72, sống chết không rõ, đến chậm thì đợi nhặt xác hắn đi!"
Nói hết, Nhiễm Thất không đợi bà ấy trả lời lại cái gì, trực tiếp tắt máy! Sau đó đem thẻ điện thoại trong di động rút ra, dùng quần áo lau chùi thật kỹ, xác nhận trên đó không còn dấu vây tay nữa, mới ném thẻ điện thoại xuống đất, cầm điện thoại của mình chạy ra bên ngoài!
Hệ thống: "Kí chủ, chúng ta không cứu hắn hả?"
Nhiễm Thất: "Sẽ có người cứu, không phải là ta." Sắc mặt cô trầm tĩnh phân tích: "Nếu ta đoán không sai, hắn mất tích lâu như vậy, ba của hắn nhất định có thể tra được vị trí cụ thể, chỉ là nơi này lại quá mức vắng vẻ, nhưng tra được hay không chỉ là chuyện sớm muộn!"
Cô mấp máy môi: "Có khả năng ba của hắn đã đến khu vực này rồi, nếu như ta đưa hắn đi bệnh viện, rất có thể vừa ra khỏi ngõ sẽ bị ba hắn phán cho cái danh nhân vật bị tình nghi, dù gì thì hắn sống chết không rõ, hơn nữa ba tên kia đã bị ta bắt đi rồi! Như vậy ai cũng thể cho ta giải thích, ta càng không có khả năng rời khỏi rồi!"
Nhiễm Thất nhíu mày, khó có được kiên nhẫn tiếp tục giải thích cho nó: "Đây cũng chỉ là suy đoán của ta, nhưng khả năng rất lớn, con của ông ta bị đánh thành ra như vậy, mà ta lại xuất hiện ở đây, làm thế nào cũng sẽ bị người khác nghi ngờ. Dù sao đây cũng là thời gian ăn tối, không có ai lại tới chỗ này, huống chi còn là cái nơi vắng vẻ như vậy, những người có chức vị đều có lòng nghi ngờ rất nặng. Nếu như ta và ba của hắn chống lại nhau, ta có thể sẽ không đến trường được, mà bắt buộc phải vào bệnh viện chờ hắn tỉnh lại. Cho nên, biện pháp hiện tại là tốt nhất!"
Hệ thống: "..."
Nó dường như đã tìm được một kí chủ rất rất giỏi!
Chạy đến lối ra của con hẻm, xung quanh rất ít người, xem ra bọn họ còn chưa tới. Nhiễm Thất tranh thủ thời gian chạy về nhà. Cô phân hủy điện thoại thành nhiều mảnh nhỏ, dọc đường tìm nhiều thùng rác mà ném vào.
Làm xong những chuyện này, Nhiễm Thất xác định lại mình không còn quên cái nữa, tâm tình lúc này mới thả lỏng!
"Ơ ——" Hệ thống đột nhiên thốt ra một tiếng, tựa hồ có chút khó hiểu.