Edit: Bạc Vũ Hạ
Beta: Mễ Mễ _____________________________
Các nàng không biết đâu, cái lúc đại đại biến khoảng 3000 từ còn khoảng hơn 1800 từ, ta zui tới phát điên đó a~
___________________________________
"Thình thịch, thình thịch......" Tâm tình Cố Lam mười phần khẩn trương.
Một giờ trước, cô ta bỗng nhiên khôi phục ký ức đời trước!!!
Đời trước, ả yêu thầm Mộ Thời Hàn nhiều năm, ở một lần uống say tại tiệc rượu, hai người mơ màng hồ đồ có tình một đêm, ả biết hắn đã có vị hôn thê, khi phát hiện mình mang thai, ả đã lựa chọn một mình sinh hạ đứa bé.
Cô ta đã nghĩ rằng mình sẽ mang theo đứa bé ấy sống như vậy cả đời,nhưng đối thủ của Mộ Thời Hàn lại bắt cóc con của ả, ả chỉ có thể bất đắc dĩ xâm nhập vào bữa tiệc của Tống gia với Mộ gia cùng nhau tổ chức, cầu cứu mộ Thời Hàn.
Ả còn nhớ rõ, thời điểm nữ nhân Tống gia kia biết con nàng tồn tại, sắc mặt xanh mét, cả người đều phẫn nộ, sau dó giống như người điên, thật ra ả cũng không hề muốn đi lấy cảm tình của người khác.
Đứa bị bắt cóc là ngoài ý muốn, cô ta chỉ là bất đắc dĩ, nhưng nữ nhân kia lại không thể cho ả cơ hội giải thích, cũng may, Mộ Thời Hàn yêu cô, hắn bảo hộ cô, đem nữ nhân điên kia tống ra ngoài.
Không có nữ nhân kia làm trung gian, cả đời bọn họ đều hạnh phúc.
Ả gấp không chờ nổi mà tới gặp hắn, hắn nhất định giống mình, cũng nhớ ra đời trước của bọn họ đời.
Nghĩ đến ban ngày Mộ Thời Hàn để ý Tống Sơ Tịnh, tâm trạng Cố Lam liền không thoải mái, phần đại não nóng lên chậm rãi lạnh xuống, lúc này cô ta mới ý thức được, nụ hôn chậm chạp của đối phương không có hôn xuống.
Ả mở to mắt, nhìn về phía khoảng cách nhỏ xíu giữa mình và Mộ Thời Hàn.
Trong lòng có một loại dự cảm không tốt lắm, ả nhón chân lên hôn, Mộ Thời Hàn lại quay đầu đi né tránh.
Hắn trong mắt có tia giãy giụa, phảng phất như đang đấu tranh cùng cái gì đó.
"Mộ tổng, ngài làm sao vậy?" Sắc mặt cô ta chậm rãi biến trắng, "Có phải anh thay lòng đổi dạ? Anh suy nghĩ cho nữ nhân họ Tống kia sao?"
Đại não Mộ Thời Hàn lúc này thập phần hỗn loạn, hai loại thanh âm lôi kéo nhau, một loại mê hoặc hắn đi hôn môi nữ nhân trước mặt này, một loại làm hắn bảo trì thanh tỉnh.
"Nữ nhân họ Tống ?" hắn theo bản năng mà lặp lại một chút.
"Tống Sơ Tịnh a! Anh quên mất sao? Đời trước anh vì em mà cùng cô ta giải trừ hôn ước!" Âm thanh của Cố Lam có chút trở nên vội vàng: "Nữ nhân kia chính là người điên, ả thiếu chút nữa đã hại chết con của chúng ta, anh vì để bảo hộ em bị nàng làm bị thương, đem Tống gia phá sản, như vậy không phải vì anh yêu em sao, sao ngươi lại có thể quên?"
Ánh mắt Mộ Thời Hàn dần dần mà bắt đầu khôi phục trạng thái thanh tỉnh, cho đến khi nó trở thành một mảnh lạnh băng.
"Anh chẳng lẽ thật sự di tình biệt luyến?" Cố Lam nhìn sắc mặt hắn lặng xuống, cảm giác đồ vật thuộc về chính mình như là ảo giác "Anh yêu cô ta ?"
"Di tình biệt luyến?" Bên môi Mộ Thời Hàn gợi lên một mặt nhạt nhẽo ý cười, chỉ là này ý cười lại không đạt đáy mắt, "Chưa bao giờ yêu qua, lấy đâu ra tình, huống chi tôi cùng A Tịnh đã có hôn ước, ai cho cô tự tin hỏi ta những lời này?"
Hắn nghĩ.
Khi Cố Lam nhắc tới tên Tống Sơ Tịnh, trong đầu hắn hiện ra những hình ảnh hỗn loạn, giống như đánh trúng cửa kính vậy, vỡ vụn sụp xuống, những ký ức kia thuộc về chính hắn, một lần nữa về tới trong óc bên trong.
Cố Lam dùng ánh mắt không thể tin tưởng mà nhìn Mộ Thời Hàn, tràn ngập thất vọng cùng ủy khuất, "Anh sao lại có thể như vậy! Là con tiện nhân kia câu dẫn anh đúng hay không!"
"Miệng nói sạch sẽ một chút!!!" Mộ Thời Hàn đáy mắt hiện lên một đạo sát ý, hắn một phen bóp chặt cổ Cố Lam "Đừng đem tôi cùng những con người ngu xuẩn kia đánh đồng, hắn có thể bị ngươi mê hoặc, từ bỏ trách nhiệm của chính mình, nhưng tôi thì sẽ không bao giờ! Cô rõ ràng đã đánh chủ ý lên tôi, biết rõ đối phương có hôn ước, còn ở lúc say rượu cùng ta phát sinh quan hệ, sau đó sinh con rồi thành phu nhân của tôi, cô cho rằng cô cao thượng chỗ nào ?"
Cố Lam bất chấp quay mặt đi nơi khác, ả cảm giác được trong thân thể có một cỗ dưỡng khí bay ra, cái loại này như muốn bức ả chết vô cùng rõ ràng, người này là thật sự sẽ bóp chết cô !
Thời điểm Cố Lam cảm thấy chính mình sẽ chết ở chỗ này, bàn tay bóp cổ nàng cổ chợt buông lỏng, thân thể nàng mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất, tay che lại cổ từng chút từng chút thở phì phò.
Mộ Thời Hàn từ trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng, ánh mắt phảng phất đang xem một người chết "Cút đi, đừng đến tìm tôi, tôi không phải