Edit: Dưa Hấu ThaoHuynh0303
Beta: Mễ Mễ
____________________________
Nếu thế gian có bán thuốc hối hận, Cố Tương Quân nguyện ý táng gia bại sản cũng phải mua một viên.
Nàng ma xui quỷ khiến thế nào mà nói ra muốn Phó Minh Tu bế mình lên, nếu không nói, nàng hiện tại cũng sẽ không bị người bế ngang, nghênh ngang đi ở trên đường cái.
Nếu người ôm nàng là Phó Minh Tu, vẻ mặt nàng sẽ thẹn thùng mà đem mặt gục ở trong lòng ngực đối phương, cảm thụ tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn, dựa vào hắn, tin cậy hắn.
Nhưng là hiện tại, người ôm nàng rêu rao khắp nơi lại là Đường Tịnh a! Nếu nàng ôm cho tốt còn chưa tính, mấu chốt là nàng không có a!
Ngươi có thể tưởng tượng đến cái hình ảnh kia không?
Nhìn qua một cái là một tiểu cô nương nhỏ nhỏ kiều kiều, đôi tay chà chà ở trước ngực, giống như là rất chán ghét cái gì đó, đem một cô nương thân hình lả lướt đầy đặn xách ở trong tay đưa cách ra một khoảng càng xa càng tốt.
Đúng vậy, là xách, không phải ôm!
Cố Tương Quân là người nào chứ? Nàng là danh môn khuê tú có danh tiếng ở kinh thành, tuy rằng người thường không quen biết nàng, nhưng mà đi lại trên đường cái cũng có người quen biết mình a, nàng cảm giác hình tượng ôn lương hiền thục, thông tuệ có lễ của mình, có khả năng một đi không trở lại!
"Cô nương, ta cảm giác ta không có việc gì nữa, ngươi thả ta xuống dưới đi, ta tự mình đi được." Cố Tương Quân đã lần thứ ba vì chính mình tranh thủ, càng đi đến gần Thao Thiết Lâu thì càng vội vàng, tỷ lệ gặp được người quen lại càng lớn.
"Không!" Đường Tịnh đầu nhỏ lắc lắc thật nhanh, đừng tưởng rằng nàng không biết nữ nhân này đối với mình tràn ngập ác ý, nếu thả nàng xuống, nàng khẳng định liền không mời Tiểu Tịnh Tịnh ăn bánh bột lọc nữa, Tiểu Tịnh Tịnh nàng lại không phải là đồ ngốc nha!
321: Ngươi tự hỏi lại lương tâm ngươi, lại có thể nói ra những lời này! Khả năng suy luận này của ngươi thật sự không có vấn đề sao!
Phó Minh Tu không quan tâm đến hình tượng của Cố Tương Quân, nhưng hắn lại lo lắng đến tiểu ngốc tử nhà mình sẽ bị mệt, "Nương tử, nàng xem nàng ta lớn lên béo như vậy, nàng ôm sẽ mệt."
Cố Tương Quân cảm giác trong lòng mình lại một lần nữa bị cắm cho một đao, nàng béo sao, nàng béo chỗ nào! Nàng chính là nơi nên có thịt thì có thịt, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngốc tử kia, ngực là vùng đất bằng phẳng sao?!
"Không mệt không mệt." lời này của Đường Tịnh một chút cũng không có khiêm tốn, nàng là thật sự không có cảm thấy mệt, như vậy mà nói, nàng còn có thể đem Cố Tương Quân đưa lên trên mà quay vài vòng, Cố Tương Quân bị dọa đến kinh hô ra tiếng, Đường Tịnh cười giống cái tiểu ác ma, "Tiểu ca ca, ta có phải thật là lợi hại hay không!"
Phó Minh Tu nhìn vẻ mặt nàng tràn đầy ý tứ thật ra ta đang lặng lẽ chơi xấu, nhưng là bản thân che dấu biểu tình rất khá, nhịn không được mà bật cười.
"Đúng, Tịnh Tịnh của chúng ta là lợi hại nhất!" Hắn duỗi tay xoa xoa đầu nàng, nghĩ nghĩ một lúc sau trở về, sẽ xoa xoa cánh tay cho nàng.
Tiểu cô nương được khích lệ, biểu tình đều trở nên nhộn nhạo lên, vẻ mặt kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực, đem Cố Tương Quân xách càng cao hơn, bởi vì nàng phát hiện ra làm như vậy còn có thể che chắn chút ánh nắng đang chiếu vào người.
Cố Tương Quân: Nàng tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đường Tịnh! Nàng ta nhất định phải chết!
Cố Tương Quân sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng, 321 đều có chút không nỡ nhìn thẳng.
Ngày xưa, nguyên nhân Cố Tương Quân hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đơn giản là dung mạo thoát tục, kinh tài tuyệt diễm, gia thế không tầm thường.
Nhưng mà hôm nay, lý do nàng trở thành tiêu điểm của mọi người lại hoàn toàn bất đồng, Đường Tịnh này như là một con gấu con, chỉ dùng đôi tay đã làm cho hình tượng ra mắt của nàng ta rớt hạng thê thảm!
Điều này cũng không phải thảm nhất, thảm nhất chính là tình cảnh trước mắt đang vây lấy trái tim nàng, chính là hình ảnh nam nhân chính mình ưa thích lại đang đối xử tốt với nữ nhân khác, quả thực là cả thể xác và tinh thần đồng thời bị tàn phá.
321 vốn còn lo lắng, ký chủ ở thế giới này là kẻ ngốc, sao có thể là đối thủ của nữ chính trọng sinh bị hắc hóa, trăm triệu lần không nghĩ tới là nó suy nghĩ quá nhiều.
Sách bí kiếp võ công có nhiều đi chăng nữa, gặp phải cái ngốc tử cũng không có chỗ phát huy a, chấp ngươi muôn vàn thủ đoạn, ta một quyền cũng đánh ngã a!
Khi Cố Tương Quân gần như chịu đủ dày vò, xem như cũng tới được Thao Thiết Lâu rồi, từ việc gọi tiểu nhị an bài thuê phòng đến khi chọn món xong, đại não của Cố Tương Quân trong toàn bộ hành trình đều là hỗn loạn, cả người nàng đều hơi hơi phát run mà nổi giận!
"Tiểu ca ca, cái này ăn ngon!" Đường Tịnh hoàn toàn không cảm giác được phẫn nộ cùng sát ý của người đối diện, nàng đem điểm tâm đã bị cắn một ngụm đưa đến bên miệng của Phó Minh Tu, Phó Minh Tu hoàn toàn không chê mà một ngụm liền ăn vào.
Cố Tương Quân tay gắt gao nắm lại với nhau, khắc chế nội tâm đang bùng lửa giận, trên mặt vẫn cứ treo nụ cười mỉm khéo léo, phảng phất giống như tâm tình của nàng hiện tại thật sự rất không tồi.
Phó Minh Tu tâm thoáng trầm xuống, nếu là nàng ta nổi trận lôi đình thẹn quá hóa giận, có lẽ còn không đủ để làm hắn kiêng kị, nhưng là người này có thể ẩn nhẫn cảm xúc đến nước này, tâm cơ xem như lợi hại. Ban đầu hắn cho rằng nàng ta cũng chỉ là có một hai phần tâm kế dễ hiểu như vậy, dù sao lúc trước ở ngoài cửa hàng vịt nướng, biểu hiện của nàng ta chính là như thế.
Hắn không biết, chuyện kia chỉ là bởi vì Cố Tương Quân bị những việc ngoài ý muốn liên tiếp nhiễu loạn tiết tấu, hiện tại Cố Tương Quân đã bình tĩnh trở lại, tự nhiên sẽ không dễ dàng làm người nhìn ra tâm tư nông sâu.
Sau khi ăn uống no đủ, Đường Tịnh còn muốn mua đem về, bánh bột lọc ăn ngon, muốn mang về cho cha ăn! Cố Tương Quân có thể làm gì bây giờ, đương nhiên chỉ có thể cắn răng cố gắng cười vui vẻ mà đáp ứng nàng a!
Đối mặt với Cố Tương Quân muốn gì được nấy, Đường Tịnh đều cảm thấy mặt mày nàng ta thanh tú hẳn lên.
"Muốn Tiểu Tịnh Tịnh đưa ngươi về nhà hay không nha!" Đường Tịnh hỏi đặc biệt chân tình, vạn nhất nàng ta cao hứng một chút, lần sau mang tiểu Tịnh Tịnh đi ăn bánh bột lọc một lần nữa thì càng tốt!
"Không cần, ta đã cho người đi báo cho người trong nhà, sẽ có người tới đón ta, không phiền ngươi lo lắng." Cố Tương Quân tươi cười dịu dàng khả ái, "Lần sau nếu có cơ hội, ta lại mời ngươi đi ăn điểm tâm ngon."
"Nha, thật sự không cần ta đưa về sao?" Đường Tịnh hỏi càng thêm thiệt tình!
"Không cần!" Cố Tương Quân cảm thấy chính mình không còn khống chế được cảm xúc của mình tiếp tục nữa!
"Tịnh Tịnh, đi thôi." Phó Minh Tu liếc mắt Cố Tương Quân một cái, cái liếc mắt kia vô cùng lạnh lẽo và bao hàm cả ý cảnh cáo.
Đường Tịnh ăn uống no đủ, thập phần dễ nói chuyện, ngoan ngoãn mà tùy ý Phó Minh Tu dắt trở về nhà.
Trong Thao Thiết Lâu, Cố