Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Đồng minh


trước sau

Mộ Dung Huyền yên lặng lấy ra năm viên linh thạch đưa cho Lý Dật. Y thong thả thu quầy đi theo. Tuy không thiếu gì tiền, thế nhưng dù sao cũng phải cho người khác biết bản thân không phải kẻ dễ dàng chịu thiệt. Muốn ta đi ta liền đi hả? Không có cửa đâu.

Nhưng mà rất nhanh Lý Dật chịu rồi. Đám này căn bản toàn là newbie, cái loại vừa ra thôn tân thủ, còn chưa xoát đến bản đồ này, cả 4 người không biết đâu với đâu luôn. Cuối cùng thành Lý Dật dẫn bọn họ tới một tửu lâu trong thành, có cái tên vô cùng văn nhã - Trúc Ảnh lâu.

Đến trước quầy Lý Dật liền lấy ra 5 viên linh thạch thượng phẩm, y nói với chưởng quầy yêu cầu phòng riêng, chiêu bài đồ ăn cùng trà có gì mang tất lên. Sau đó bọn họ liền được tiểu nhị dẫn lên tận nơi, phục vụ tận chốn. Sau khi đưa số phòng cho Lý Dật liền nhanh chóng lui ra.

Lý Dật ra hiệu cho bọn họ đi vào, bản thân vào cuối cùng. Đặt số phòng lên chỗ quy định, một kết giới mỏng mở rộng ra bao quanh phòng. Y ngồi xuống cái ghế gần đó và nói.

"Phòng riêng ở tửu lâu này có tính bảo mật rất cao. Đại gia có gì muốn bàn cứ tự nhiên." Như chợt nhớ ra cái gì, y nói tiếp. "Đúng rồi, tiền thức ăn 50/50 nhá."

"50/50?" Cả bốn người cùng nghi hoặc.

Chết, quen mồm xài từ hiện đại. Lý Dật trong lòng thầm nghĩ, ngoài nói.

"Là một từ ngữ chỉ việc chia đều tiền thức ăn ra thanh toán. Chúng ta bây giờ có 5 người, tức chia ra 5 phần, mỗi người trả một phần." Hình như càng giải thích càng khó hiểu. Lý Dật nghĩ.

"Được." Bốn người không ý kiến. Tiền mà, có ai thiếu đâu.

"Ta có điều muốn hỏi. Không phải ngươi đã đưa cho chưởng quầy 5 viên thượng phẩm linh thạch rồi sao?" Đường Cát nghi hoặc?

"Oh, vị đạo hữu này không biết sao? Trúc Ảnh lâu rất nổi tiếng nha. 5 viên linh thạch ở đây chỉ là tiền đặt phòng riêng cùng với phí bảo mật thôi. Tiền thức ăn nó đắt hơn nhiều á. Thế nên ta mới đề nghị chia đều." Lý Dật nói.

"Vậy liền giống Hoa Tửu lâu với Đông Hương các rồi. Sau lưng đều có đại tiền bối tọa trấn." Vân Nhạn nói.

"Đúng rồi. Bảo mật ở đây rất tốt nên muốn bàn gì cứ bàn đi ha. Không an tâm có thể chồng thêm mấy lớp cách â..." Lý Dật ngạc nhiên nói. "Công tử tạo trận cũng nhanh ha."

Trong lúc bọn họ tám nhảm mấy câu thì Mộ Dung Huyền đã tạo xong cách âm, chống nhìn trộm cùng che dấu khí tức. Hắn không trả lời Lý Dật mà nhìn Tiếu Dương. Hiểu ngầm đồng đội phát huy khiến hắn một giây liền hiểu ý. Tuy nhiên vẫn có chút do dự, ánh mắt nhìn người đang nói chuyện đồ ăn với Vân Nhạn. Mộ Dung Huyền không quan tâm sự tồn tại của Lý Dật sẽ gây ra chuyện xấu gì, thế nhưng là một nhóm thì phải xem ý kiến người khác, nếu không thì khó đồng lòng một lực. Hắn nhìn về phía Đường Cát. Không nhìn về phía Vân Nhạn là vì con hổ này đã hoàn toàn đắm chìm trong thức ăn rồi. Đường Cát đồng dạng đọc hiểu ý hai người đồng hành, bày tỏ bản thân ý nghĩ giống với Tiếu Dương.

Mộ Dung Huyền suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.

"Chúng ta làm giao dịch đi."

'Không ngoài dự đoán! Haha, kí chủ ngươi thua cuộc rồi. Số tích phân này ta xin nha.' Hệ thống cười hớn hở.

'Quả nhiên những gì đã được thiết lập sẵn thì sẽ không thay đổi được sao?' Lý Dật lẩm bẩm.

Ban nãy ba người trao đổi đều không lọt mà vào mắt của y. Vì vậy y và hệ thống cùng nhau cược xem nam chủ quyết định như thế nào. Lý Dật đoán nam chủ sẽ chẳng coi sự tồn tại của y là vấn đề mà không nhượng Tiếu Dương nói ra. Kể cũng lạ, bản thân cũng mấy chục năm không gặp hắn, thế nhưng lại nghĩ hắn sẽ làm như vậy. Hệ thống thì khác, nó đặt cược nam chủ sẽ làm giao dịch. Bởi vì tính cách đặt ra của nam chủ sẽ khiến hắn quyết định như thế. Nam chủ không cùng nữ chính có thể sảy ra, thế nhưng nam chủ tính cách lại khác. Từ nhỏ đã bị bài bố sẵn những gì sảy ra để tạo nên tính cách yêu cầu. Đây là điều không thể thay đổi. Bởi vì nó thông qua vô vàn phép tính, điều kiện, hoàn cảnh và con người. Không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên.

Vậy nên, phàm nhân cũng

thế, tu sĩ cũng thế, mà tiên nhân cũng thế. Tất cả đều chỉ là con rối trong tay số mệnh. Thế giới này rộng lớn như thế, lại là một cái lồng không thấy khung.

Chúng ta luôn muốn tự do, tu sĩ cũng vì trái mệnh trời mà đi. Nào ai ngờ được, số mệnh nhân quả, từ lâu đã trói buộc. Không có chân chính tự do, chỉ có tự do mà nhân loại tự cho là.

Lý Dật ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân trước mắt này, thật lâu sau y nói.

"Được. Chúng ta làm giao dịch đi."

Thật ra đáp án của nam chủ Lý Dật cũng đoán được. Bởi vì đoán được nên mới bố trí một tầng gặp mặt rồi tham gia này. Khi đánh cược với hệ thống lại chọn cảm giác. Không vì sao cả. Không quan trọng.

"Vậy đạo hữu muốn giao dịch cái gì đây? Dù sao không còn có nhiều thứ lọt vào mắt ta nữa." Lý Dật tùy ý nói. Hiện giờ y giả vờ không cần lá mặt lá trái nữa mà thẳng thắn dứt khoát lộ ra dáng vẻ thật. Qua lời nói ám chỉ Mộ Dung Huyền rằng thứ đối phương đưa ra nhất định phải gây nên hứng thú của y, nếu không thì đừng nghĩ sẽ công bằng. Thứ hai là ám chỉ thân phận y rất thần bí, một là có thế lực lớn làm chỗ dựa, hai là cáo già để kiểm tra thái độ của hắn.

Không may là tên này không bộc lộ gì ra mặt. Hắn bình thản nói.

"Các hạ tìm đến tìm chúng ta chẳng phải vì cùng một mục đích sao?"

Lý Dật nghe vậy liền nở nụ cười. Đang chuẩn bị nói gì đó thì phát hiện ra đám xung quanh biểu hiện hơi ngu ngơ. Lý Dật ánh mắt hơi nghi hoặc. Sao cả đám ngu người ra thế. Hay là...

'Hệ thống hệ thống, ngươi xác định là đã gỡ cái vầng hào quang đó đi chưa?'

'Gỡ rồi, ta làm ăn uy tín mà.' Hệ thống nói.

'Vậy bọn này bị sao đấy? Trúng ám chiêu à?'

'Ai biết gì đâu.'

Ngây người một lúc, mấy người này cũng hoàn hồn. Một Dung Huyền chả thay đổi sắc mặt gì, Đường Cát thì giả vờ ho lấy ly trà uống. Tiếu Dương trùm chăn. Chỉ có Vân Ngạn mắt đầy sao đối với Lý Dật nói.

"Người cười lên siêu đẹp luôn á! Cả người như tỏa sáng vậy."

"Hả?" Chả hiểu mô tơ gì.

"Được rồi, qua kia chơi đi." Mộ Dung Huyền nói với Vân Ngạn, sau đó quay ra nói với Lý Dật. "Chúng ta nói tiếp."

Bị Một Dung Huyền ghét bỏ bỏ qua một bên Vân Ngạn vẫn nói được một câu với Lý Dật.

"Thật đấy, người cười lên rất giống ân sư của ta."

"..."

Mồ hôi chảy.

Mồ hôi chảy như mưa.

Mồ hôi chảy như trút nước.

"Haha, vậy sao?" Cười khan hai tiếng, Lý Dật quay ngoắt qua Mộ Dung Huyền, vẻ mặt chính kinh nói.

"Đạo hữu mời nói."

"..." Trầm mặc chốc lát, Mộ Dung Huyền mới nói."Là đến đạo hữu nêu ra ý kiến."

"Ừm, nếu chúng ta cùng một mục đích, vậy công tử nói tiếp đi." Lý Dật tay vân vê ly trà, miệng cười nói.

"73" Mộng Dung Huyền mở miệng.

"55"

"Không thể." Mộ Dung Huyền nói.

"Tại sao không thể?" Lý Dật cười nói.

"Bên ta nhiều người."

"Theo ta nghĩ thì dựa trên mọi mặt, hai bên đều cấp ra giá trị tương đương nhau, 55 không phải là tất nhiên sao?"

"Bên ta nhiều người, ra lực nhiều hơn."

"Manh mối của ta giá trị hơn. Không có ta cung cấp manh mối, các người nhiều người cũng có thể làm gì được?"

"Cuối cùng, 64, không thể giảm." Một Dung Huyền mặt lạnh nói.

Trái người lại thì Lý Dật đáp lain vô cùng sảng khoái.

"Thành giao. Hợp tác vui vẻ."

"Mong là có thể khoái trá." Mộ Dung Huyền mặt lạnh lùng.

Lúc này tiểu nhị cũng mang đồ ăn lên. Đám đồng minh vừa thành lập vui vẻ ngồi cùng nhau ăn cơm.
______________________________________

Góc tác giả:

TieuThanh: Cá mắm ~~~ Vốn chương này xong xuôi lâu rồi. Mà tui tính viết nhiều nhiều rồi mới đăng một lượt. Cơ mà lười quá.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện