Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Nhìn chằm chằm trầm mặc không nói


trước sau

Đến rồi Bình Mộng thành, Lý Dật không khỏi cảm thán. Đúng thành thuộc Vô Kiếm môn cai quản có khác, tu sĩ đi đi lại lại tấp nập.


Còn có rất nhiều cửa hàng bán đồ của tu sĩ. Lý Dật nhìn qua mấy món hàng được bán thấy đó chỉ là một vài đan dược, pháp bảo cho tu sĩ Luyện khí kì.


Không bận tâm đến những thứ xung quanh nữa, Lý Dật đi lên núi Vô Kiếm môn. Gần tới rồi kết giới của Vô Kiếm môn, Lý Dật ẩn thân cùng khí tức yên lặng không một tiếng động đi vào kết giới.


Sau đó nhờ vào bản đồ của hệ thống Lý Dật thành công tìm đến nơi ở của đệ tử ngoại môn. Lý Dật lên đỉnh núi, tìm một chỗ kín đáo gần ngọn suối cạnh đó trồng gốc Vô Huyền thảo xuống, sau đó yên lặng rời đi.


Hỏi tại sao Lý lại không làm một trận pháp che đậy Vô Huyền thảo để không bị người khác lấy đi sao? Lý Dật chính là cũng định làm vậy nhưng hệ thống nói không cần. Nó bảo y chỉ cần trồng xuống đấy thôi, còn lại Thiên Đạo tự làm, 'nó' sẽ che đậy cây Vô Huyền thảo này cho đến khi nam chủ tới.


Lý Dật vừa trồng xong Vô Huyền thảo hệ thống cứng ngắc âm thanh lại lần nữa vang lên.


"Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: hạt giống thảo mộc ×5 (quay), ngọc Tĩnh Thân ×1: tác dụng làm tâm thanh tĩnh, hỗ trợ tu luyện, 499 tích phân. Phần thưởng đã được gửi tới, mời kiểm tra và nhận."


"Xác nhận." Lý Dật nói.


"Phần thưởng đã được gửi vào trang bị hệ thống. Tiếp theo sẽ tiết vào vòng quay, xin chuẩn bị... 3... 2... 1... Mở ra vòng quay."


Lý Dật nhìn cái vòng quay thưởng trên màn hình hệ thống giả lập, đem tay đặt trên màn hình quay một phát. Cái vòng kia quay mấy vòng rồi dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại ở ô hạt giống hoa cúc...


"Chúc mừng kí chủ quay được hạt giống hoa cúc." Hệ thống tiếng nói cứng ngắc vang lên kèm theo là tiếng pháo cùng một bản nhạc vui nhộn.


Lý Dật không quan tâm đến hệ thống chúc mừng mà nhìn chằm chằm vào hạt giống y vừa quay được trầm mặc.


Lý Dật đọc tiểu thuyết nhiều năm đương nhiên là biết đến một thể loại gọi là đam mỹ văn. Chính Lý Dật cùng từng đọc một vài bản, cũng biết một số từ trong đó, vì việc khi nhìn đến từ hoa cúc kia y liền liên tưởng đến ... một số từ không hợp.


"Ngươi làm sao vậy, hoàn thành nhiệm vụ rồi còn đứng đần ra đấy làm gì?" Thấy Lý Dật mãi không nhúc nhích hệ thống nói.


"Không có gì." Lý Dật nói, xong liền đi.


Lý Dật sau khi ra khỏi ngọn núi kia liền đi tới La Định phong, cũng là nơi ở của chưởng môn chân nhân của Vô Kiếm môn, cũng tức là Thanh Lan tiểu bối.


Lý Dật đến lúc Thanh Lan chân quân đang cùng với hai đồ đệ của mình bàn luận chuyện trong môn phái. Lý Dật thấy không tiện liền quyết định tránh xa ở một chỗ khác, để ba người bàn luận xong rồi vào.


Chung quy bản thân hắn cũng là không phù hợp nghe, những chuyện trong môn phái chính là không cần biết nhiều. Đỡ sau này lại có rắc rối tiến tới vướng vào thân.


Lý Dật cũng không là đợi lâu bởi vì Thanh Lan chân quân như nhận ra sự hiền hiện của y nên liền phất tay bảo hai đồ đệ của mình đi làm việc gì thì làm.


Lý Dật nhìn thấy hai tiểu bối kia đi liền đi vào trong phòng. Thanh Lan chân quân bây giờ chính là đang ngồi trên ghế uống trà, thấy Lý Dật đi vào liền đứng lên cười nói.


"Ẩn tiền bối, ngài vẫn là như vậy a."


Lý Dật nhìn trước mặt này Thanh Lan chân quân, tóc tuy bạc phơ nhưng khuôn mặt lại không có lấy một nếp nhăn. Khuôn mặt hiền hòa dễ khiến người ta có cảm tình, cười lên càng là khiến nhân không tự chủ được mà tin tưởng.


"Không phải việc của mình thì không cần quan tâm, đôi khi biết càng ít càng tốt." Lý Dật mặt lạnh trả lời.


"Quả vậy, Ẩn tiền bối, ngọn gió nào đưa ngài tới đây hôm nay vậy?" Thanh Lan chân quân rót một chén trà đưa sang đối diện cho Lý Dật.


"Ta có việc ở gần đây, làm xong tiện thể đến thăm ngươi." Lý Dật nói.


"Tiền bối cũng có việc sao?" Thanh Lan chân quân ngạc nhiên. Cũng không trách hắn ngạc nhiên, nguyên chủ chính là ít khi ra ngoài. Mà có ra ngoài cũng chỉ toàn là vì vào bí cảnh, ít khi làm việc khác bên ngoài. Cái ít khi này của nguyên chủ chính là ít đến nỗi có thể đếm bằng đầu ngón tay, vậy nên Thanh Lan chân quân là không biết.


"Có, nhưng ít." Lý Dật ngắn gọn đáp, sau đó y cầm chén trà lên uống một hớp.


"Vậy nó có thể đếm trên đầu ngón tay rồi. Haha" Thanh Lan chân quân cười nói.


"Ân. Được rồi, ta mang cho ngươi ít đồ

đây." Lý Dật nói, sau đó y đem từ không gian chỉ giới ra một cái răng nanh Thiên Cẩu , dùng nó để luyện kiếm quả là tuyệt vời. Cái răng nanh này là Lý Dật mấy năm trước tìm thấy trong một động phủ cũ trên một ngọn núi tuyết.


Cái này động phủ vốn liền là bị kết giới che giấu nhưng không may lại bị một nhát kiếm Huyền Tu của Lý Dật chém trúng để lộ ra. Nói ra cũng thật trùng hợp, Lý Dật thấy ngọn núi tuyết kia quang cảnh rất tốt, đến đó xem tuyết rơi quả thực rất tuyệt vời liền lên đó. Nào đâu gặp ma tu, vốn định tránh bọn chúng đi lộ khác nhưng lại bị một tên trong số chúng phát hiện. Đám ma tu kia sau khi phát hiện y liền không nói hai lời cầm vũ khí lên đánh. Không còn cách nào khác, Lý Dật đành phải lấy kiếm ra giết bọn chúng. Sau đó khi chém một nhát kiếm về phía tên còn lại thì hắn lại tránh được, nhát kiếm kia chém về phía kết giới. Kết giới vỡ, kia động phủ liền hiện ra. Lý Dật ban đầu kinh ngạc nhưng chỉ trong giây lát y đã khôi phục lại, đem tên ma tu còn lại chém rớt rồi đi vào trong động phủ kia xem xét. Nếu gặp chủ nhân thì tiện thể xin lỗi một cái vì phá hoại kết giới, dù sao Lý Dật y cũng là một người văn minh.


Nhưng đến rồi động phủ lại không có ai, nhìn cũng có vẻ đã cũ rồi, chắc là đã bị bỏ đi. Lý Dật đi khắp động phủ thấy cũng chả có gì dùng được bởi vì đã số Lý Dật trong không gian chỉ giới đã có rồi.


Không tìm được gì Lý Dật đi ra ngoài, sau lại cấp phải cái gì đó suýt nữa ngã. Nhìn xuống dưới chân y nhìn thấy hai cái răng nanh hiện lên, qua khí tức còn lưu lại và phẩm chất của hai chiếc răng nanh, Lý Dật liền biết đây là răng của một con Thiên Cẩu tu vi tầm nguyên anh kì gần đạt đến đại thừa kì. Nhìn còn sót lại một chút Thiên kiếp khí tức liền biết nguyên nhân. Chủ của hai cái răng nanh này là một con Thiên Cẩu tu vi muốn đột phá Đại thừa kì nhưng độ kiếp thất bại, hồn phi phách tán, thân thể cũng bị đốt thành tro. Chỉ còn lại đôi răng nanh, thứ chắc chắn nhất của Thiên Cẩu.


Lý Dật sau khi biết hết sự việc liền không khỏi cảm thán tu luyện gian khổ. Xong y cất hai chiếc răng nanh này đi, phủ xuống một kết giới mới xung quanh động phủ kia rồi thong thả tìm một địa điểm tốt khác trên đỉnh núi ngắm tuyết.


Từ lúc đó tới giờ Lý Dật vẫn định đưa một cái răng nanh cho Thanh Lan chân quân nhưng mà vì nhiệm vụ hàng ngày mà không có thời gian đến Vô Kiếm môn được. Bây giờ đến rồi liền đem đưa nó cho Thanh Lan chân quân.


Thanh Lan chân quân đưa tay nhận lấy chiếc răng nanh từ tay Lý Dật, nói cảm ơn y rồi cất vào trong không gian chỉ giới.


Lý Dật xong lại cùng Thanh Lan chân quân luận bàn, uống trà, đánh cờ một lúc rồi cáo từ đi xuống Bình Mộng thành, thuê một căn phòng, tiếp tục công việc thưởng thức mĩ thực nhân gian.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện