Sau khi nghỉ ngơi xong Mộ Dung Huyền đi về phòng củi Giản Tư phong.
Từ xa xa hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện cười nói quen thuộc. Quả nhiên khi hắn đến cửa phòng củi đã nhìn thấy một nhóm đệ tử đã tụ sẵn ở đó. Cầm đầu vẫn là Thôi Cách Tử.
Mộ Dung Huyền bước chân chậm lại, tiếng chân cũng nhỏ đi, cố gắng ra sức uể oải, mệt mỏi. Dù Mộ Dung Huyền biết làm vậy cũng không thể ngăn cản kết cục hắn bị bọn họ vây quanh đánh.
Quả nhiên, một đệ tử bên cạnh Thôi Cách Tử đã thấy Mộ Dung Huyền gầy xơ xương , quần áo rách rưới, khắp chỗ đều là may vá, thân ảnh nhỏ nhoi lúc nào cũng có thể gục ngã trước một làn gió nhẹ.
Nhìn Mộ Dung Huyền như vậy, cơn tức trong lòng Thôi Cách Tử cũng ngôi ngoai một chút. Thế nhưng hắn cũng không có ý định bỏ qua.
"Mộ sư đệ a, củi chưa bổ xong, nước chưa gánh đầy vại, đệ đã đi đâu mà trông uể oải thế này?" Thôi Cách Tử ngồi đấy dùng tầm mắt trào phúng phóng qua người Mộ Dung Huyền, sau đó giả vờ quan tâm nói.
Chưa đợi Mộ Dung Huyền nói gì, một đệ tử khác đã chen ngang.
"Thôi sư huynh, ta chính là thấy hắn bỏ bê việc đến kiếm bàn đại hội thi đấu đâu." "Đúng vậy a Thôi sư huynh. Hắn thắng a, thế nhưng là sử dụng đê tiện thủ đoạn mà thắng." "Đúng vậy đúng vậy, Thôi sư huynh, loại người này không nên xuất hiện trong môn phái chúng ta. Chúng ta nên báo cáo với quản lí để hắn đuổi tên này xuống núi, tránh ô nhiễm môn phái." "Đúng vậy." "Đúng vậy." "..." Các đệ tử khác lần lượt phụ họa, tán đồng việc đuổi Mộ Dung Huyền ra khỏi môn phái.
Một lúc sau, đợi khi đám đệ tử bên cạnh yên tĩnh lại, Thôi Cách Tử mới chậm rì rì nói, từng câu từng chữ đều phá lệ rành mạch, trong đó trào phúng càng thêm trắng trợn không hề che giấu.
"Các ngươi nói như vậy có phải oan cho Mộ sư đệ không? Mộ sư đệ của chúng ta như thế chăm chỉ, chịu khó, một lòng với chính đạo, làm sao có thể sử dụng thủ đoạn vô liêm sử để chiến thắng được."
"Thôi sư huynh, hắn sử dụng thủ đoạn bẩn thủi, toàn đệ tử Vô Kiếm môn đều có mặt chứng kiến a." Một đệ tử khác bên cạnh phụ họa, hắn biết Thôi Cách Tử đây là đang bắt đầu trào phúng Mộ Dung Huyền. Thân là số một chân sai vặt, hắn đương nhiên là phụ họa theo.
"Đúng vậy a." "Đúng vậy." "..." Các đệ tử hàng loạt tán đồng.
"Các ngươi... Mộ sư đệ mồ côi từ nhỏ, không thể tự học được thủ đoạn đê hèn như vậy. Chắc chắn là có kẻ vô liêm sỉ nào trước đó đã dạy xấu hắn rồi. Chúng ta là sư..." Thôi Cách Tử còn chưa nói hết đã bị Mộ Dung Huyền mắt đầy tơ máu đấm một cái.
Thôi Cách Tử ngây người, không chủ hắn, xung quanh các đệ tử cũng vậy. Đợi lúc bọn hắn lấy lại tinh thần Thôi Cách Tử đã ăn một cú đấm nữa.
Bọn đệ tử xung quanh nhanh chóng chạy lên áp chế Mộ Dung Huyền. Hầu hết những kẻ ở đây đều là có tu vi ngang hoặc hơn Mộ Dung Huyền một chút. Đơn độc thì Mộ Dung Huyền lấy trạng thái hắc ám thức tỉnh thế này có thể đá bay hết bọn họ. Thế nhưng thắng ở số lượng, hắn rất nhanh đã bị chế trụ lại.
Thôi Cách Tử được một tên đệ tử đỡ dậy, hắn xoa chỗ bị Mộ Dung Huyền đánh xuýt xoa lên. Từ nhỏ được gia đình sủng ái, chưa từng chịu đau thế này, Thôi Cách Tử đương nhiên tức giận. Hắn vứt bỏ lớp mặt nạ kia đi, khuôn mặt trở nên vặn vẹo lại. Hắn hung dữ đi đến Mộ Dung Huyền đã vô lực phản kháng bị định trụ đá vài phát phát tiết. Mỗi cú đá Thôi Cách Tử đều rất dùng sức, vậy nên Mộ Dung Huyền thương cũng không nhẹ đâu.
Phát tiết xong, Thôi Cách Tử ra một chỗ ngồi bôi thuốc, ra lệnh cho bọn đệ tử xung quanh dạy Mộ Dung Huyền một bài học.
Nhóm đệ tử xung quanh nghe thấy Thôi Cách Tử nói bắt đầu động tay chân lên.
Tất cả đều đấm đá hăng say, không ai thấy mắt Mộ Dung Huyền đỏ tươi dị thường, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Nếu Lý Dật ở đây y nhất định sẽ nhận ra Mộ Dung Huyền là có dấu hiệu nhập ma. Thế nhưng trong nháy mắt, dấu hiệu nhập ma này của nam chủ đã hoàn toàn tiêu thất, vẫn là một đạo tu bình thường. Lý Dật trong lòng sẽ không khỏi cảm khái cốt truyện khó đổi a.
Đánh đủ về sau, Thôi Cách Tử dẫn người đi, để lại nam chủ đầy mình thương nằm co ro dưới đất hôn mê.
Mộ Dung Huyền bị thương nặng, Lý Dật
Thế nên Mộ Dung Huyền đành phải chịu khổ nằm dưới nền đất lạnh lẽo nửa canh giờ chịu đau đớn cho đến khi Lý Dật trở về phát hiện ra.
Lý Dật từ đại hội trở về, nhìn thấy nam chủ vết thương chồng chất nằm dưới đất hôn mê đều ngây người rồi, sau đó tâm trạng của y thành căm tức. Kẻ nào đã đánh nam chủ bị thương như thế này? Nhưng không có thời gian suy nghĩ, Lý Dật ngay lập tức chuyển thành lo lắng.
Y lấy ra một viên đan dược trị thương cho nam chủ. Sau đó lại cẩn cẩn dực dực lay sạch miệng vết thương của hắn rồi sát dược, sau đó thay một bộ tân y phục.
Làm xong này đó Lý Dật thấy sắc mặt nam chủ đỡ hơn nhiều rồi, vết thương cũng đã lành hầu như gần hết.
Lý Dật cũng bớt lo lại, y ngồi bên cạnh chăm sóc cho nam chủ suốt đêm, đương đến sáng y chỉ để lại một chút thức ăn cùng dược rồi lại đi đến cây đại thụ cạnh khán đài.
Đương nhiên trong thời gian chăm sóc Mộ Dung Huyền, Lý Dật không có không làm việc khác. Y tiêu tốn 300 tích phân dùng để sử lí những kẻ đã đánh nam chủ.
Lúc giao tích phân, Lý Dật đau xót cả ruột, nhưng ngẫm lại là vì báo thù cho nam chủ, tâm tình Lý Dật lại tại vui sướng lên.
Thế là sáng hôm sau môn phái lan lên tin đồn có một vài người mắc căm bệnh quái lại. Vào mỗi nửa thiên cơ thể đều sẽ không thể hiểu được đau quắt lại, cơ thể như có thứ gì đó đang ăn mòn, cảm thấy ngứa nhưng không tìm được chỗ ngứa. Phải nói là toàn thân không thoải mái, thần kinh luôn căng chặt lại. Phải nói là khổ cực kì.
Thử dùng đan dược đều không hiệu quả. Người dược phong cũng không có cách, cuối cùng nhóm người kia đều phải khổ sở chịu đựng cơn đau.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Hôm nay vào truyện định viết chương mới cho tuần này phát hiện ra tuần trước thiếu một chương, cấp tốc hoàn bổ trở về.
Các ngươi nói không có cẩu lương, chương này ta viết cho hai nhân vật chính của chúng ta âm thầm ném chút cẩu lương. Hiện tại tuy không ngọt lắm, nhưng sau khi xác định tình cảm chắc chắn sẽ ngọt, có hay không ngọt lịm thì ta không biết haha.
Hôm nay ta đến trường phát hiện hôm nay chụp ảnh lớp. Aaa, ta hoàn toàn không biết a~ Lúc đó ta mới bỡ ngỡ nhớ lại bọn trong lớp có ghi lại trên bảng. Ta lúc ấy đã xem qua rồi, thế nhưng... Đậu xanh rau má, tụi nó sao lại làm ăn cẩu thả như vậy?! Viết mỗi cái chữ thôi có cần như vậy cẩu thả không ???????????? Thành ra chụp ảnh lớp mỗi ta quần áo lôi thôi, xộc xệch. Năm ngoái đã như vậy rồi năm nay lại như vậy nữa. Khéo sau này trở thành trò cười cho lũ bạn.
Nhưng năm nay chụp ảnh lớp hơi sớm, năm ngoái là giữa tháng sáu mới chụp, sau đó lấy ảnh ở trường chơi một tuần rồi nghỉ hè. Năm nay ấy thế mà chưa hết tháng năm đã chụp ảnh. Quả là quá nhanh quá bất ngờ không kịp đề phòng.
Hảo, chương mới đã đăng, đại gia hảo ngoạn a.