Mộ Dung Xuân tuy đã không còn cảm thấy Nguyên Thần truyền đến đau nhức kịch liệt nữa, nhưng toàn bộ cả người dường như hoá thành gỗ.
Hắn mờ mịt nâng mắt lên, nhìn Lâm Thu trước mặt.
Vô số sợi tơ màu đỏ chi chít từ bốn phía của trận pháp dẫn dắt ra, đều rơi xuống trêи người của nàng.
Hô hấp của Mộ Dung Xuân nghẹn lại—— cái này, đâu biết bao nhiêu chứ..!
Nơi đây ánh sáng đỏ bùng cháy mạnh, hắn không thể thấy rõ thần sắc của Lâm Thu, nhưng có thể cảm giác được thân thể của nàng vẫn nhàng rung rung, giống như đang cố nén đau đớn.
Hình ảnh trong tầm mắt hắn trở nên thật chậm, hắn chứng kiến một đống sợi đỏ mỏng như tơ từ trái phải, thậm chí còn từ phía trêи đánh úp lại, Lâm Thu không chút do dự mà dùng thân thể chặn lại cho hắn.
Hắn đã thấy nàng hít một hơi thật sâu, thân thể mảnh mai nhẹ nhàng lay động một cái, phảng phất như không chịu nổi gánh nặng.
Mộ Dung Xuân lấy kiếm chống đất, giãy dụa đứng lên, đưa tay vươn về hướng Lâm Thu.
” BA~! ” Trêи mu bàn tay đã trúng một chưởng mạnh.
Mộ Dung Xuân giật mình một cái, ngẩng đầu, chỉ thấy sư tôn vẻ mặt lạnh túc, từ môi mỏng phun ra ba chữ lạnh như băng: ” Điều tức đi. “
Hắn liền tranh thủ thời gian ngồi trở về.
Chỉ thấy thân ảnh đang kịch liệt loé lên trong màn sáng đỏ của Ngụy Lương đang lập loè, chỉ đợi Tế Uyên lộ ra sơ hở, liền đánh ra một kϊƈɦ trí mạng.
Mà Lâm Thu thì đang vội vội vàng vàng chạy khắp nơi, dùng thân thể của mình chống đỡ mỗi lần có một luồng tơ đỏ đánh úp về phía Ngụy Lương, tận lực không để chúng ảnh hưởng đến hành động của Ngụy Lương.
Trong lòng ngực Mộ Dung Xuân bốc lên một làn sóng nóng hổi.
Trong chớp nhoáng này, hắn quên mất Lâm Thu chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ tầm thường không có gì lạ.
Trong mắt hắn, đôi vợ chồng này chính là anh hùng đỉnh thiên lập địa. Hai người phối hợp hết sức ăn ý, không nói tiếng nào mà thay nhân gian gánh vác hết tất cả gian nan vất vả.
” Sư tôn, sư…… Nương……” Mộ Dung Xuân thì thào tự nói.
Lâm Thu mơ hồ nghe thấy được hắn đang lẩm bẩm cái gì, không khỏi rùng mình một cái.
Giờ phút này, trong thức hải, Nghiệp Liên giống như được ăn uống no đủ những tinh hoa nhật nguyệt cùng sương sớm nồng đậm mùi hoa, giờ đây vô cùng kiều diễm ướt át, mỗi lần một mảnh cánh sen nở ra no đủ liền toả sáng ra hào quang màu vàng nhạt ưu nhã thần bí. Dưới đáy Nghiệp Liên, vô số sợi tơ mỏng manh như lưu ly ngưng tụ thành cái thân cây nho nhỏ cùng rễ cây, chậm rãi di động trong thức hải. Lòng Lâm Thu chợt nhận thấy, chỉ cần gặp cơ duyên thích hợp, Nghiệp Liên liền có thể mọc rễ đâm chồi, đạt được cảnh giới khó có thể tưởng tượng.
Đối với Lâm Thu mà nói, cái này quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
Mộ Dung Xuân cho rằng nàng không chịu nổi gánh nặng đau đớn, nhưng thật ra là nàng chẳng qua đang cố gắp hết sức áp lại niềm kinh hỉ lớn lao, không muốn thể hiện ra bên ngoài quá nhiều thôi.
Đối với chiêu này của đại ma đầu Tế Uyên, Lâm Thu thật sự cảm kϊƈɦ từ trong nội tâm.
May mắn mà có hắn cung cấp trận pháp này, giống như giúp nàng mở ra một cái thế giới mới nào đó.
Quanh thân, mấy ánh sáng đỏ đang điên cuồng chớp động đột nhiên ngừng lại!
Sau một tiếng kỳ dị trầm đục, ánh sáng đỏ dần dần bị nghiền nát.
Màu đỏ của Luyện Ngục dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, hết thảy đau khổ bốc hơi hầu như không còn.
Liễu Thanh Âm lảo đảo vọt vào, hướng phía Mộ Dung Xuân hô lớn một tiếng ” Sư huynh”, sau đó phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Lâm Thu.
Lông tóc không bị tổn thương! Thật hay cho một kẻ lông tóc không bị tổn thương!
Chỉ bằng cái tu vi Trúc Cơ của nàng, nếu không phải sư tôn cùng sư huynh liều chết bảo vệ, sao có thể có thể lông tóc đều không bị tổn thương!
Trong lòng Liễu Thanh Âm biết giờ phút này không phải là thời điểm tốt để răn dạy Lâm Thu, nàng ta nâng đôi mắt dễ thương, nhìn thẳng vào Nguỵ Lượng và Tế Uyên mới vừa hiện thân giữa không trung, âm thầm chuẩn bị xuất kϊƈɦ.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngụy Lương từ giữa không trung truyền xuống: ” Phu nhân sáng suốt, nhược điểm quả nhiên là tay trái. “
Tế Uyên bị buộc hiện ra chân thân cũng không bối rối.
Hắn mở hai tay ra, như một con chim màu đỏ to lớn bay về phía sau, trước người hiện ra ảo ảnh, nhiễu loạn phán đoán của Ngụy Lương.
Lâm Thu chợt phát hiện Tế Uyên dường như còn kẻ mắt nữa. Hắn rũ mắt xuống liền có thể nhìn thấy rất rành mạch, trêи mí mắt cùng quầng mắt của hắn cũng bôi thành màu đỏ. Khi từng đạo sét nện lên trêи người hắn, những cái…đỏ đỏ kia chợt chói sáng long lanh lóe lên, càng làm hắn nổi bật lên vẻ chói mắt vô song.
Thật là một mỹ nam quá hao phí.
Lâm Thu tấc tắc kêu kỳ lạ.
” Ngụy Lương! ” Tế Uyên nở nụ cười điên cuồng, ” Đó chính là nữ nhân hôm nay đã phá vạn ma tru tâm trận của ta đó sao? Thủ lĩnh chính đạo hôm nay cũng ăn được cơm mềm(*) rồi! “
Ăn cơm mềm(*): ý chỉ đàn ông sống nhờ vào phụ nữ.
Liễu Thanh Âm cho rằng Tế Uyên đang nói mình, lúc này giận tái mặt nhưng vẫn cất giọng dịu dàng trách mắng: ” Tà ma yêu đạo, ai thấy cũng phải tru diệt m! Đối phó với tà ma như ngươi, không cần nói đạo nghĩa! Tế Uyên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Muốn trách, liền trách ngươi tự mình tâm thuật bất chánh, đi vào đường tà đạo! “
” Sách, chậc chậc, ” Tế Uyên vừa nỗ lực cản kiếm của Ngụy Lương, vừa mở miệng đùa giỡn nói, ” Hay cho một tiểu Tiên tử băng thanh ngọc khiết chính đạo, thực chờ mong lúc đem ngươi đặt ở dưới thân, nghe ngươi duyên dáng kêu to tha mạng nha a………”
Giọng nói hắn tà mị trầm thấp, như mang theo móc câu mà câu đi hết hồn phách của người, thẳng tắp tiến vào trong đáy lòng.
” Bỉ ổi ! ” Liễu Thanh Âm giận dữ, một kiếm chém ra.
Nàng ta nay đã kiệt lực, giờ phút này mạnh mẽ vận ra kiếm chiêu, làm bản thân phún ra một ngụm máu tươi.
Trăng rằm nay giống như thiếu thốn, phảng phất như trăng khi bị Thiên Cẩu cắn, mờ mịt huyết sắc.
Đường lui của Tế Uyên bị Ngụy Lương phi kiếm cắt đứt, bất đắc dĩ, chỉ có thể thò ra một cánh tay phải trắng như tuyết trong tay áo, đón đỡ tuyệt thức của Liễu Thanh Âm.
Chỉ thấy lòng bàn tay trắng sứ của Tế Uyên bỗng dưng hướng bốn phía mở ra, lộ ra một cái miệng to như một cái động lớn, một con rắn to màu đỏ từ lòng bàn tay chui ra đón gió, nhoáng một cái đã dài tới hơn mười trượng, miệng nó khẽ mở ra khép lại, cắn nuốt vầng trăng mang huyết sắc kia của Liễu Thanh Âm.
” Rắc—— oanh! “
Thân ảnh Tế Uyên biến mất, lại một lần nữa tránh khỏi phi kiếm của Ngụy Lương.
Tiếng cười điên cuồng của hắn liên tục không ngừng từ trêи cao vọng xuống: ” Không xuất ra kiếm chiêu được nữa à Kiếm Quân? Ngụy Lương a… Ngụy Lương, ngươi xem như phế đi một nửa rồi nha..! Như thế nào, trận chiến ấy thật sự gây tổn thương đến như vậy a…? Chậc chậc, không uổng công ta khổ tâm xếp đặt thiết kế một hồi! “
Phép khích tướng đối phó với người như Ngụy Lương hoàn toàn không có kết quả.
Ngụy Lương vẫn không nhanh không chậm, từng điểm từng điểm phong kín đường lui của Tế Uyên, bức hắn lùi vào phạm vi công kϊƈɦ của hai người Liễu Thanh Âm cùng Mộ Dung Xuân.
Mộ Dung Xuân sớm đã lặng lẽ lượn qua phía sau, bóng kiếm lắc lư, linh khí ngưng tụ thành dây đằng xanh đầy trời, phủ kín đường chạy của Tế Uyên.
Tế Uyên vì né tránh chỗ đó, bị gọt đi một đoạn tóc dài.
Sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ âm trầm, hai tay khép mở, tế ra hư ảnh màu đỏ đầy trời, đem cái ánh sáng một phương thiên địa chuyển thành màu đỏ Luyện Ngục.
Trêи người Tế Uyên không ngừng xuất hiện vết thương. Những giọt máu đỏ thẫm tí tách từ giữa không trung rơi xuống, đặc như mực, một bãi một bãi hình thành trêи cả vùng đất.
Lâm Thu cũng không có trông cậy đến chuyện