Dưới cánh cửa cổ xưa, đám đệ tử Vương thị tổng cộng còn lại chín người.
Liễu Thanh Âm ôm kiếm một mình đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng, nhìn xa đài bạch ngọc đang tỏa ánh sáng trong hư không đen nhánh.
Từ nơi xa như vậy nhìn lại, chỉ có thể ẩn ẩn thấy rõ hình dáng hai người.
Tần Vân Hề trước khi đi vòng trở về từng dặn nàng ta, nói nếu hắn không trở về, nàng chỉ cần dựa vào bản tâm của mình tiếp tục đi về phía trước, kiên nhẫn chu toàn cùng đám người Vương thị, cuối cùng nhất định có thể lấy được truyền thừa của Hoang Xuyên, cùng với bảo vật cuối cùng: Hư Thực Kính.
Chỉ cần lấy được Hư Thực Kính, liền có thêm một đảm bảo vô cùng mạnh mẽ cho mạng sống của mình, một khi muốn trốn đi, thế gian này không ai có thể làm tổn thương tánh mạng nàng.
Tần Vân Hề đi hơi gấp, cũng không nói tỉ mỉ.
Về mặt lý trí, Liễu Thanh Âm đã tin hắn tám phần, nhưng về mặt cảm tình, nàng ta một phần cũng không muốn tin.
Giờ phút này tình cảm trong lòng nàng ta thật rối rắm lại phức tạp, nàng ta không hy vọng cái tên Tần Vân Hề này là Ngụy Lương, bởi vì nàng ta không có chút xíu tình cảm nào với hắn.
Nàng ta yêu, vẫn là Ngụy Lương kia.
Cũng chỉ có mỗi Ngụy Lương kia.
Trong lúc Liễu Thanh Âm miên man suy nghĩ, trêи đài bạch ngọc xa xôi, Lâm Thu nhích người.
Nàng đi được rất ổn định, không mau cũng không chậm.
Ước chừng sau một nén nhang, thân ảnh của nàng rõ ràng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Chỉ thấy nàng thao túng linh khí quăng ra ở phía trước tạo thành một số hình dạng kỳ kỳ quái quái, có chút giống như cái cầu gỗ sạn đạo mà những người miền núi hay tu sửa để bắc ngang qua vực thẳm. Nhưng không giống chính là dưới chân nàng chỉ trống không không có một vật, những linh khí đó từ hai bên trái phải của nàng hợp thành một đám giá treo hình tam giác hoặc hình vuông, treo trong hư không, làm thành một cái khung cầu nổi trêи không, nhưng lại không có mặt cầu.
Nàng nện bước không nhanh không chậm, ổn định vững chắc, từng bước từng bước một xuyên qua chính giữa những cái giá linh khí giống nhau như đúc, đạp hư không đi tới.
Vương Vệ Chi đang đứng ôm hai tay tựa ở phía dưới môn bài. Thấy Lâm Thu đi tới, hắn nhẹ nhàng hạ đuôi lông mày, trong đôi mắt dài tuấn lãng chảy ra một tia hứng thú, tầm mắt đảo hai ba cái trêи người Lâm Thu cùng với đám linh khí bên cạnh nàng.
Ba bước…… Hai bước…… Một bước……
“Hô!” Lâm Thu thở ra thật dài một hơi, hai chân vững vàng đứng trêи mặt đất đồng thau.
Nàng sở dĩ muốn sau khi kết đan mới có gan đi bào trong bí cảnh, chính là vì cửa thứ nhất này. Lúc trước, khi nàng bắt đầu có ý đồ với bí cảnh Hoang Xuyên, nàng từng nghiêm túc phân tích xem bản thân mình đến tột cùng có bao nhiêu khả năng xông qua những cửa khảo nghiệm. Cửa thứ nhất, chính là một chướng ngại vật.
Muốn thành công lừa gạt tiềm thức, làm mình cho rằng nơi trống không đó kỳ thật có một con đường, đối với một người bình thường mà nói, thực sự rất khó khăn, căn bản không có khả năng làm được.
Cho nên nàng chỉ có thể sáng tạo một ít điều kiện để lừa gạt mình.
Tỷ như —— đây là một cái cầu pha lê nha. Nàng dùng linh khí đắp lên một hệ thống giá chống đỡ ở bên cạnh, sau đó nhìn dưới chân trống trơn thành một loại thuỷ tinh công nghiệp, dựa vào ký ức đi qua con đường thuỷ tinh ở kiếp trước, yên tâm bước lên hư không.
May mắn chính là, nàng thành công qua cửa.
Tần Vân Hề đi theo phía sau nàng, ánh mắt hơi hơi chớp động, trêи mặt không có bất luận biểu tình gì.
“Nàng ta sao có thể đi lại đây?” Vương Yến Chi sắc mặt thập phần khó coi.
Nam tu bên cạnh nàng ta không vui nói: “Để ý tới người khác làm gì, con đường phía trước chắc chắn còn nhiều hung hiểm, tự lo cho chính ngươi đi.”
Vương Yến Chi giận dữ: “Dương Chiêu! Đừng cho là ta không biết, từ lúc bắt đầu, ngươi vẫn luôn nhìn trộm nữ nhân này! Như thế nào, nàng ta đến được đây, đánh mặt ta, càng làm ngươi xem trọng, đúng không! Dương Chiêu, đừng quên thân phận của ngươi! Nếu không phải ở rể Vương gia ta, chỉ bằng một tán tu nho nhỏ như ngươi, làm gì có hôm nay! Như thế nào, hiện giờ vững gót chân rồi, cánh cũng cứng, muốn học người ta nạp thϊế͙p͙ có phải hay không!”
Nam tu nhìn chung quanh, sắc mặt xấu hổ đến cực điểm: “Yến Chi, đừng nổi điên!”
Vương Yến Chi càng tức: “Bất quá là một nữ nhân cố lộng huyền hư mà thôi, ngươi lại dám vì nàng ta mà hung dữ với ta? Nàng ta rõ ràng có thể đến đây, nhưng lại cố ý dừng ở phía sau làm mấy thứ đồ vật lung tung rối loạn, còn không phải là vì muốn nổi bật sao! Ngươi thử nói xem mấy thứ đồ chơi mà nàng ta làm có cái rắm gì có thể dùng? Ai, các ngươi nói xem, các ngươi đều nói xem! Nữ nhân này còn không phải đang cố ý chậm trễ chuyện của chúng ta sao!”
Nàng ta lớn tiếng như vậy, tất cả mọi người đứng ở dưới cánh cửa đồng thau cũng không tiện làm bộ không nghe thấy.
Một nam tu tuổi hơi lớn thanh thanh giọng, nói: “Yến Chi, không cần so đo với một hậu bối . Việc cấp bách là chuẩn bị qua cửa thứ hai.”
Vương Yến Chi mím mím môi, căm giận đứng ở một bên.
Trong số đám tộc nhân Vương thị không thiếu người tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhịn không được âm thầm đánh giá Lâm Thu, trong lòng không khỏi cân nhắc nàng đến tột cùng đã làm thế nào mà đến được đây? Những cái giá kỳ kỳ quái quái đó rốt cuộc có tác dụng gì? Nhưng nơi này là những tu sĩ kỳ Nguyên Anh, mỗi người đều quá tự cao về thân phận của mình, khinh thường không muốn nói chuyện với một tiểu tu Kim Đan kỳ, nhưng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều bắt đầu có chút để bụng đối với Lâm Thu.
Trong số mọi người ở đây, người kinh nghi nhất không nghi ngờ gì chính là Liễu Thanh Âm cùng Tần Vân Hề.
Tần Vân Hề tuy rằng gắt gao đi theo phía sau Lâm Thu, lại không thể hiểu được nàng đã dùng thủ đoạn gì mà qua cửa.
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Liễu Thanh Âm, hắn chỉ có thể cười khổ, bất động thanh sắc âm thầm lắc đầu.
Cho dù đánh chết hai người bọn họ cũng tuyệt không tin tưởng Lâm Thu là hạng người “tâm tính cứng cỏi”. Vậy nàng ta……rốt cuộc như thế nào đến được đây chứ?
Lâm Thu biết mọi người đều đang âm thầm phỏng đoán nàng, trong lòng nàng có chút buồn cười, càng có chút đắc ý —— Nguyên Anh thì thế nào, đại kiếm tiên thì thế nào? Cũng chưa gặp qua đường pha lê còn gì?!
Nàng bày ra bộ dáng cao thâm bình tĩnh, ngẩng mặt lên, đánh giá môn bài trước mặt.
Tiến vào cánh cửa này, sẽ lập tức đón nhận khảo nghiệm thứ hai của Hoang Xuyên.
Trong sách, tình huống ở cửa thứ hai này chỉ được viết sơ qua, bởi vì nó quá đơn giản ngốc nghếch. Sau khi tiến vào cánh cửa này, tất cả mọi người sẽ bị chuyển tới trêи một bãi biển, dưới biển không ngừng có quái thú xông lên, chỉ cần giết chết một trăm con hải quái, lấy được một trăm tinh hạch, liền có thể mở ra một cánh cửa kế bên người, tiến vào cửa thứ ba.
Đối với Liễu Thanh Âm mà nói, đây là đơn giản nhất, là cửa không đáng giá nhắc tới nhất.
Nhưng phần cứng của Lâm Thu không đạt tiêu chuẩn, muốn nàng đối phó một trăm con hải yêu thực lực từ Kim Đan đến Nguyên Anh kỳ, đã có thể nói là có hơi đau đầu nha.
Nàng đang cân nhắc tìm ai nhập thành đội để xông qua cái cửa này, liền thấy cánh cửa đồng thau cổ xưa ở trước mắt chậm rãi mở ra.
Mọi người nối đuôi nhau mà vào.
Tiến vào cửa thứ hai, số lượng người hiện tại còn lại là mười hai người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra nói, mười hai người này đều sẽ thuận thuận lợi lợi thông qua cửa này.
Hoang Xuyên là người tốt. Khi đắc đạo thành tiên xong, hắn cũng không xé rách hư không phi thăng lên thượng giới, mà là hành tẩu thế gian, nơi nơi trảm yêu trừ ma, lấy việc giúp người làm niềm vui, còn thu vô số đệ tử, đem thực học suốt cả đời có được truyền thụ cho bọn hắn mà không hề giữ lại.
Đó là một thời đại sáng lạn, tu sĩ Đại Thừa đầy đất, còn kỳ hóa thần thì nhiều như rơm rạ.
Đáng tiếc Hoang Xuyên cuối cùng vẫn chết, sau khi hắn chết, cuộc đại chiến tiên ma hoàn toàn bùng nổ, cuối cùng tuy đuổi được đem Ma tộc đến phía sau ngọn núi phía Nam, nhưng Nhân tộc cũng hao tổn nhiều thực lực, không còn mấy huy hoàng.
Trong sách nói, cửa thứ hai này khảo nghiệm chính là tâm của người trảm yêu trừ ma. Lâm Thu cảm thấy cái lý do tuy rằng nói nghe có vẻ hay, nhưng hình như khiếm khuyết điểm gì đó.
So sáng với mấy cửa khảo nghiệm khác, chỉ cần giết một trăm con hải yêu nhãi nhép là được qua cửa như thế này, không khỏi cũng có chút thường thường vô kỳ quá.
Khi nàng còn đang suy nghĩ, trước mắt hơi hơi hoa lên một chút, còn chưa thấy rõ được cảnh tượng biến ảo, liền nghe thấy dày đặc mùi tanh của nước biển.
Gió hiển vừa ẩm ướt vừa lạnh đánh thẳng vào mặt, làm xiêm y của nàng bay vụt ra phía sau.
Trêи không trung là mây đen dày đặc, phía sau là bờ cát vô cùng vô tận, trước mặt lại là mặt biển đen bao la quay cuồng. Biển rộng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, giống một con mãnh thú ngo ngoe rục rịch, đang định chọn người tấn công.
Tay Lâm Thu nhoáng lên, nắm chặt lưu li xích kiếm, nhanh chóng nhìn chung quanh.
Mười hai người đều ở trong tầm nhìn, đối mặt với mặt biển nổi giận như vậy, thần sắc mọi người tuy khác nhau nhưng ít nhiều gì cũng có chút thấp thỏm.
Tần Vân Hề thấp giọng dặn dò bên tai Liễu Thanh Âm vài câu, sau đó vác kiếm, đi đến bên cạnh Lâm Thu.
“Cần phải giết một trăm con hải quái, ngươi có biết không?” Hắn hỏi.
Thấy Lâm Thu không để ý tới, hắn lại đạm thanh nói, “Ta tới giúp ngươi.”
Lâm Thu xuy cười ra tiếng: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Tần Vân Hề, ngươi đừng nói ngươi coi trọng ta đi.”
Tần Vân Hề sắc mặt lạnh lùng, quay người đi.
Thực mau, sóng gió trở nên lớn hơn nữa.
Trêи đường chân trời xa xôi tít tắp ngoài biển, phảng phất có từng ngọn núi nhỏ, theo gió vượt sóng mà đến.
“Có cái gì đang tiến lại đây!”
Đám đệ tử Vương thị còn lại chín người, trong đó bảy người quyết đoán hợp thành Thất Tinh kiếm trận. Vương Vệ Chi vẫn một bộ không chút để ý, tiện tay ôm kiếm đứng một bên, mà Vương Hàn Lệnh chỉ lo đỡ mấy khúc xương gãy trêи người, đầu cũng không thèm nâng lên nhìn.
Thần sắc Liễu Thanh Âm có chút phức tạp, nàng ta không muốn làm Lâm Thu cảm thấy nàng ta chú ý Lâm Thu, lại không khống chế được bản thân mình, thỉnh thoảng lại đưa mắt lên nhìn.
Hải quái mau chóng tới rồi. Đều là những sinh vật thường thấy dưới biển, cái gì rùa nè, cua nè, bạch tuộc nè, mỗi một con quái thú đều to cỡ con nghé con, toàn thân đen nhánh, mọc đầy bọc mủ lớn lớn bé bé, hình dạng thực sự khủng bố. Chúng nó xông lên bờ biển, lắc mình chấn động làm rớt xuống nước biển cùng mấy con cá, tôm nhỏ trêи người, sau đó nhe răng nhếch miệng tấn công về phía người đang đứng trêи bãi biển.
Một màn này cũng không biết là thật hay là ảo giác. Nếu nói thật, Hoang Xuyên căn bản không có khả năng giam giữ nhiều hải quái như vậy, còn nhốt trong bí cảnh này hơn cả vạn năm. Nếu nói ảo giác, gió lạnh, máu nóng, cảm giác khi kiếm đâm vào người hải quái, tất cả xúc cảm cùng với mùi tanh hôi đang văng khắp nơi kia, lại không có chút gì giống như giả.
Lâm Thu lắc đầu, không âu lo nhiều nữa. Nàng vừa phải phòng bị Tần Vân Hề đánh lén, lại muốn thao túng linh khí phóng ra ngoài, chọn lựa đem những con hải quái nhỏ nhất, yếu ớt nhất để giết, thực sự có chút mệt mỏi cả tâm thần và thể xác.
Tần Vân Hề chỉ thao túng phi kiếm phối hợp với Lâm Thu, đánh cho hải quái gần gần nơi đó bị trọng thương, để Lâm Thu tới bổ đao. Lâm Thu mỗi khi giết một con, hắn liền theo sát sau đó, thoải mái giết chết một con khác —— hắn muốn bảo đảm Lâm Thu trước sau phải ở dưới mí mắt hắn.
Dưới sự trợ giúp của Tần Vân Hề, Lâm Thu thoải mái đánh chết rất nhiều hải quái. Mỗi khi giết một con, liền sẽ có một điểm sáng long lanh trồi lên, treo ở trêи vai.
Đầu vai nàng thực mau chóng tụ tập rất nhiều đóm sáng nho nhỏ.
Thời gian dần dần trôi qua.
Một đệ tử Vương thị giết có hơi nhiều hải quái rồi nên có chút bực bội, hắn thật cẩn thận liếc sắc mặt Vương Vệ Chi, cung kính hỏi, “Vương Vệ Chi, ngươi có biết cần phải giết đến khi nào không?”
Vương Vệ Chi cười nhạt một tiếng, nói: “Có thời gian hỏi câu vô nghĩa như vậy, không bằng giết nhiều thêm mấy con, miễn cho lát nữa hối hận.”
Người này cũng không dám cãi lại, ngượng ngùng gật gật đầu, tiếp tục đánh chết hải quái.
Liễu Thanh Âm đột nhiên mở miệng. Thanh âm nàng ta thực nhu hòa, lại không bị cuồng phong thổi tan, vờn quanh thật lâu trêи bãi biển.
Nàng ta nói: “Chỉ cần đánh chết một trăm con hải quái là có thể vượt qua cửa này.”
“Phải không?” Mấy đệ tử Vương thị thần sắc chấn động.
Có mục tiêu, trong lòng liền yên ổn lại.
Lúc trước đã có người chú ý tới Liễu Thanh Âm thập phần mạo mĩ, nhưng bởi vì lập trường đối địch, cho nên cũng không có nảy sinh ra bao nhiêu hảo cảm. Giờ phút này thấy nàng ta ôn nhu thân thiện, mỗi người không khỏi nhìn nàng ta nhiều thêm vài lần, không tự giác thả lỏng một chút đề phòng.
Liễu Thanh Âm cũng không nói nhiều lắm, thẳng tay giết chết đủ một trăm con hải quái.
Chỉ thấy mấy điểm sáng trêи vai nàng ta xoay tròn lên, ngưng tụ thành một cái cửa bằng quầng sáng nhàn nhạt trước mặt nàng ta.
Nàng ta không chút do dự, nhấc chân đi vào. Cửa ánh sáng khép lại, bóng hình xinh đẹp biến mất trêи bãi biển.
Đám đệ tử Vương thị không còn nghi ngờ, bắt đầu tung hoành bốn phía chém giết mấy con hải quái đang nhảy lên trêи bờ biển.
Từng người một tiếp nhau biến mất.
Thực mau, trêи bãi biển chỉ còn lại có bốn người Lâm Thu, Tần Vân Hề, Vương Hàn Lệnh, Vương Vệ Chi, cùng với một con quạ đen.
Đầu vai Vương Vệ Chi đã tập trung đầy những điểm sáng long lanh, hắn cố ý chỉ giết 99 con hải quái, sau đó liền thối lui đến một chỗ không xa không gần, ôm cánh tay, mắt lạnh nhìn Tần Vân Hề.
Tuy rằng người nói toạc ra phương pháp qua cửa thứ hai là Liễu Thanh Âm, nhưng người thông minh giống như Vương Vệ Chi vậy, đã sớm nhìn ra người chân chính có vấn đề chính là Tần Vân Hề. Mà Tần Vân Hề chú ý Lâm Thu như vậy, tất nhiên cũng làm Vương Vệ Chi càng hứng thú hơn với nàng.
Lâm Thu cảm giác được tầm mắt đến từ Vương Vệ Chi.
Ánh mắt người này thật khó mà làm ngơ, khi dừng ở trêи người ai đó liền phảng phất có khuynh hướng cảm xúc nặng nề. Lâm Thu tuy rằng đưa lưng về phía hắn, lại không thể xem nhẹ cái nhìn chăm chú đầy tính xâm lược ở phía sau kia.
Thật đáng tiếc, một nam nhân thật tốt như vậy, không hiểu sao lại bị Liễu Thanh Âm mê hoặc liền biến thành lốp xe dự phòng, thành tiểu chó săn luyến ái mất não chứ?
Trong lòng Lâm Thu đang cảm thán chuyện này, hướng về một phương hướng khác nhìn lại, liền thấy Vương Hàn Lệnh.
Hắn mới vừa ráp xong xương cốt toàn thân, hình thù kỳ quái mà đứng ở đó, trêи vai sạch sẽ, một điểm ánh sáng cũng không có.
Lâm Thu hảo tâm hỏi: “Muốn ta hỗ trợ hay không?”
Vương Hàn Lệnh giương mắt nhìn nàng một cái, không khỏi run run, liên thanh nói: “Không không không cần!”
Lâm Thu bị hắn làm cho không nói nên lời.
Giống như nàng sẽ làm gì hắn vậy không bằng.
Nàng không thèm để ý tới người khác nữa, chuyên tâm dùng lưu li xích kiếm, đem từng luồng linh khí chuyển thành từng bóng kiếm sắc bén, chém về phía đám hải quái đang xông tới.
Không thể không nói, loại cảm giác này thật là huyền diệu, lại thần kỳ.
Lâm Thu chơi đến vui vẻ vô cùng.
Lại một con bạch tuộc tám chân thật lớn nhào lên bãi biển.
Sóng biển đánh vào làm nó bôn ba té ngã trêи bờ cát ba bốn lần, nó tung ra đám chân dài với mấy cái xúc tu dính nhớp, lạch bạch quất vào trêи bờ cát, ổn định thân hình.
Lâm Thu phát hiện trêи người nó rơi xuống vô số bọt biển, mà khi đám bọt nước này tan ra, vô số tôm nhỏ cá nhỏ màu trắng bạc cũng bị chấn động rớt xuống trêи bờ cát.
Chúng nó bất lực mấp máy miệng, uốn ép thân mình như đang nhảy nhót trêи bờ cát.
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, đưa mắt nhìn bốn phía.
Quá nhiều.
Mới vừa rồi lực chú ý không đặt dưới chân, cũng không phát hiện mấy sinh mệnh nhỏ này bị đưa tới trêи bờ cát. Giờ phút này chú ý nhìn lại, mới phát hiện toàn bộ trêи bãi biển đều có dày đặc mấy con cá nhỏ, tôn nhỏ đang gần chết, rất nhiều con trêи người đã bọc đầy hạt cát, nhìn không ra sống hay chết.
Cúi đầu vừa nhìn, ngay cả dưới chân cũng có hai con cá nhỏ nằm rải rác, một béo một gầy, béo thì đang hấp hối giãy giụa, gầy còn nhảy trông thật là vui sướиɠ.
Lâm Thu cong lưng, tiện tay nhặt hai con cá nhỏ này lên, lướt đến phía trước một cái, lướt qua khỏi con quái bạch tuộc tám chân kia, đưa hai con cái nhỏ về trong làn sóng biển. Ngọn sóng chồm lên nhận lấy, con cá gầy vẫy đuôi, bơi vèo không còn thấy bóng dáng tăm hơi, con cá béo vẫn còn trôi nổi trêи mặt nước không nhúc nhích, không biết còn có sống để trở về hay không.
Thanh âm Tần Vân Hề lạnh lùng vang lên ở phía sau lưng: “Ở trước mặt ta không cần phải giả dạng người tốt. Lâm Thu, làm như vậy không có ý nghĩa, không tổ lãng phí thời gian.”
Ở đằng xa, Vương Vệ Chi lười nhác ôm kiếm: “Xuy.”
Lâm Thu căn bản không để Tần Vân Hề vào mắt một chút nào, nàng lại lướt về phía bãi biển, né khỏi đòn công kϊƈɦ của con bạch tuộc tám chân.
Ánh mắt đảo qua một số nơi, phát hiện muốn tìm nơi đặt chân đều có chút gian nan, đám cá tôm bị rơi rụng trêи bờ cát thật sự là quá nhiều.
“Ngươi cứu sao cho hết.” Vương Vệ Chi giương giọng hô.
Thanh âm hắn từ xa xa bay tới, lanh lảnh trong gió biển lạnh thấu xương có vẻ có chút phiêu lạc, nhưng âm sắc lại vẫn trong trẻo.
Lâm Thu quay đầu mỉm cười, cũng không trả lời.
Nàng cẩn thận chọn chỗ đặt chân, vừa tránh đi đòn tập kϊƈɦ của hải quái, vừa đem tất cả cá tôm bên cạnh đưa về biển rộng, vô luận là chết hay là sống.
Ánh mắt Vương Vệ Chi khẽ nhúc nhích, học theo bộ dáng nàng, từ xa xa mà dùng linh khí cầm lấy đám cá tôm trêи bờ cát, vứt vào trong biển.
Lâm Thu nhịn không được lại liếc mắt nhìn hắn một lần nữa.
Bộ dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặt mày có chút không quá khó chịu, có chút không kiên nhẫn, môi mỏng hơi mím, khóe môi hơi hơi trầm xuống.
Dây cột tóc đỏ tung bay ở trong gió biển, lúc giơ tay nhấc chân, động tác lưu loát soái khí, là một thiếu niên khí phách hăng hái.
Lâm Thu hơi giật mình, trêи vành tai bỗng nhiên truyền đến cơn đau đớn nhói lên.
Quạ đen nặng nề đưa mỏ ngậm vào vành tai nàng, giống như muốn mổ lấy khối thịt tiếp theo.
“Tê ——”
Mõm quạ hơi hơi buông lỏng ra một chút, cái lưỡi chim nhẹ nhàng thè ra tới, cùng với cái mõm nhỏ xíu, miết theo vành tai của nàng từ dưới lên trêи.
Lâm Thu rùng mình, hoảng sợ mà nhìn về phía con con súc sinh lông xẹp này.
Chỉ thấy nó hơi nghiêng đầu, rõ ràng là ngồi xổm trêи vai nàng, lại làm nàng có một loại ảo giác như bị người nhìn từ trêи cao xuống.
“Dát.” Lạnh lùng uy hϊế͙p͙.
Lâm Thu: “……” Sao lại thế này? Nếu nàng không nhìn lầm, trong ánh mắt của con quạ đen này đều nồng đậm sự chiếm hữu ?!
Điên rồi điên rồi.
Nàng lắc lắc đầu, không thèm quan tâm tới con súc sinh lông xẹp này nữa, tiếp tục gục đầu xuống, tiếp tục cứu giúp đám cá tôm trêи bờ cát.
Phía sau, bỗng nhiên truyền đến tiếng vạt áo bay xé gió!
Da đầu Lâm Thu căng thẳng, bỗng nhiên xoay người, giơ kiếm ra trước ngực phòng thủ.
Tần Vân Hề khinh thân lướt đến, bóng dáng nặng nề bao lấy nàng. Thấy tâm lý phòng bị của nàng rất nặng, hắn nhẹ nhàng hạ khóe miệng, thu lại cái tay đang muốn nắm chặt cổ tay nàng kia.
“Không cần lãng phí thời gian.” Hắn trầm giọng nói.
Lâm Thu hiện tại chỉ cần đối mặt với hắn là lòng tràn đầy khó chịu, nàng tức giận trả lời: “Tần Vân Hề, ngươi không khỏi quá thiếu kiên nhẫn. Vương Vệ Chi còn không gấp, ngươi gấp cái gì?”
Người được nói đến, Vương Vệ Chi, lẳng lặng đứng ở một bên, nhẹ nhàng hạ đuôi lông mày.
“Đích xác không có gì phải sốt ruột, Tần đại kiếm tiên.” Vương Vệ Chi thong thả ung dung đi về phía trước hai bước, “Dù sao chỉ cần còn người chưa qua cửa, cửa tiếp theo sẽ không mở ra.”
Ánh mắt Tần Vân Hề hơi hơi nhảy dựng.
Vương Vệ Chi vậy mà mau như vậy liền phát hiện ra một cái quy tắc không nói rõ bày. Người này, từ kiếp trước đến kiếp này, đều không thể khinh thường.
Hắn liếc mắt nhìn Vương Vệ Chi một cái, ánh mắt hơi có chút phức tạp.
Vương Vệ Chi nhạy bén bắt giữ được một tia khác thường này, hắn cong cong môi, ngữ khí hơi kinh ngạc: “Tần đại kiếm tiên sao lại nhìn ta như vậy? Ta lại có chút hiểu lầm, cho rằng ngươi xem ta là tình địch nha.”
Tần Vân Hề hơi hạ thần sắc, đôi mắt rũ xuống, hướng vê phía hắn hơi chắp tay.
Vương Vệ Chi thật ra không nói thêm gì nữa, cũng nâng tay lên, lười nhác làm đáp lễ qua loa.
Khi hai nam nhân còn ngươi tới ta đi, Lâm Thu sớm đã bất động thanh sắc dịch tới một chỗ xa.
Nàng không ngừng đưa cá tôm trêи bờ cát trở về biển rộng, giày cùng
vạt áo đã ướt đến âm ỉ, nàng không để bụng, vừa bận rộn, vừa tinh tế trải nghiệm tâm cảnh trước mắt.
Bất kể là trong sách hay trong hiện tại, những người này không có ai phát hiện một màn trêи bãi biển này, thế nhưng vô cùng phù hợp với tâm cảnh của Hoang Xuyên năm đó.
Hoang Xuyên đắc đạo thăng tiên, vốn có thể đạp vỡ hư không thuận gió mà đi, nhưng hắn lại lưu lại thế gian, trảm yêu trừ ma, trợ giúp người yếu khổ. Thế gian nhiều đau khổ như vậy, giúp làm sao cho hết? Giúp không xong, sẽ giống như Vương Vệ Chi mới vừa nói với nàng, “Ngươi cứu sao cho hết”.
Bãi biển này chạy dài bát ngát, phóng tầm mắt nhìn lại, trước mắt đều là cá tôm đang giãy giụa, cứu cho hết sao? Cứu không nổi.
Nhưng có biện pháp nào đâu? Trong tay một con, trước mặt một con, tất cả những nơi ánh mắt có thể đặt đến đều một con lại một con, đều là sinh mệnh còn sống sờ sờ, chỉ cần mình động tay một cái, liền có thể dễ dàng giúp chúng nó thoát ly khổ ải.
Có một số việc chính là như vậy, một khi thấy, bắt đầu làm, liền dừng lại không được. Dừng lại, ý niệm sẽ không còn hiểu rõ.
Cho nên Hoang Xuyên ngày đó chính là bị ràng buộc như vậy sao?
Lâm Thu híp mắt nhìn nhìn ra xa, đem linh khí tụ với trêи thân kiếm, thân thể lướt về hướng mặt biển, kiếm vung lên, làm dậy lên một con sóng lớn.
Sóng lớn nảy lên bờ cát, cọ rửa qua, khi trở về cuốn theo lũ cá tôm đang nằm trêи bãi biển, kẹp theo chúng nó quay về biển rộng.
Vương Vệ Chi híp híp mắt thật mạnh, không biết xuất phát từ mục đích gì, cũng học Lâm Thu, bắt đầu