Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Thì ra là thế


trước sau

Lâm Thu mang theo Vương Vệ Chi trọng thương nặng nề, thuận lợi đi xuyên qua một bẫy rập cuối cùng trong cửa này, đi tới trước mảnh sân cuồng phong của căn nhà cỏ.

Trong căn nhà cỏ phía sau làn gió mạnh mẽ kia, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người ẩn hiện đứng bên trong cánh cửa nhà, mỉm cười ngóng nhìn bọn họ.

“Vương Vệ Chi, ta biết ngươi không tin ta.” Lâm Thu nghiêng đầu nói, “Ta kiến nghị là, hai chúng ta cạnh tranh bằng bản lĩnh, một người đi Đông, một người đi Tây, chúng ta không quấy rầy nhau, như thế nào?”

Nơi này gió lớn, thanh âm nàng có chút rách nát.

Vương Vệ Chi rũ mắt nhìn nhìn mấy hạt cát bắt đầu cấp tốc trôi đi, nói: “Không cần, ta tin ngươi. Cùng nhau đi là được.”

Lâm Thu nhẹ nhàng cười nhạt.

Đều là hồ ly ngàn năm, chơi cái trò Liêu Trai gì chứ?

Thời gian cấp bách, nàng cũng không nhiều lời nữa, lập tức giục lốc xoáy dưới chân, dùng tốc độ cao nhất chạy tới chỗ Hoang Xuyên ẩn thân.

Vương Vệ Chi gắt gao đi theo nàng.

Lâm Thu có thể cảm giác được, nam nhân phía sau giống như cây cung đã căng sẵn dây, sẽ ra tay đối phó nàng bất cứ lúc nào.

Nàng cũng âm thầm chuẩn bị tốt.

Lúc này nàng không hề lưu thủ, đem toàn bộ linh khí 300 năm cuối cùng trong thức hải rót vào trong cánh hoa, chỉ đợi Vương Vệ Chi động thủ, liền cho hắn một chiêu Kinh Liên Phá bản cường hóa!

Hai người một trước một sau, nhanh chóng lướt về hướng nhà cỏ.

Lốc xoáy nhanh chóng thu nhỏ lại, mặc dù không có gặp bất luận chuyện gì ngoài ý muốn, ước chừng cũng do là khó khăn bao nhiêu đó cũng đủ dùng rồi!

Trêи sóng lưng Lâm Thu bắt đầu nhảy lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt như dòng điện, khí còn đang ngưng tụ, nàng không cần quay đầu lại cũng biết, đôi mắt thon dài xinh đẹp kia của Vương Vệ Chi nhất định gắt gao híp thành một đường, ánh mắt như đao, dừng lại giữa lưng nàng, tùy thời chuẩn bị cho nàng một kϊƈɦ thật mạnh.

Nể phần giao tình phía trước, hắn ước chừng sẽ không dùng mũi kiếm, mà là dùng chuôi kiếm.

Lâm Thu gắt gao mím môi, vừa thao túng lốc xoáy xuyên qua tầng tầng gió loạn, vừa cẩn thận đề phòng Vương Vệ Chi.

Bỗng nhiên, phía trước có hai trận gió không biết vì sao tụ lại một chỗ!

Lâm Thu mới vừa hít một ngụm khí lạnh, liền bị xốc lên thật mạnh, giống như con thuyền phiêu dạt trong cơn sóng lớn, ngay lập tức đã bị xoay đầu té ngã bảy tám lượt, nguy hiểm nhưng may mắn không ngã từ trêи lốc xoáy xuống.

Nàng cả kinh, đầy người mồ hôi lạnh, còn chưa kịp thở đều một hơi, liền nghe bên trong cơn gió loạn phía sau lưng, một thanh âm trong sáng mang cười vội vàng truyền đến.

“Lâm Thu, để ý!”

Lâm Thu không cần nghĩ ngợi, cũng không quay đầu lại, trở tay liền ném Kinh Liên Phá!

“Ô —— oanh ——”

Nàng giục lốc xoáy, lướt về hướng nhà cỏ.

Phía sau, bóng kiếm của Vương Vệ Chi đang cùng mấy cánh hoa sen màu vàng kim đánh nhau, uy thế cả hai bên đều bị triệt tiêu.

Xuyên qua ánh sáng mỹ lệ của Nghiệp Liên khi đánh nhau, chỉ thấy thân áo đỏ trắng của hắn đã bị khoét ra hơn mười lỗ, ngay cả trêи má cũng bị cắt một vết máu nhỏ tinh tế, máu tươi nhè nhẹ thấm ra, rơi xuống bên môi, bị hắn dùng lưỡi ɭϊếʍ đi.

Hắn lên tiếng cười, giục lốc xoáy, đuổi theo Lâm Thu.

Ngay khi hai chân Lâm Thu sắp bước lên thềm đá bên ngoài nhà cỏ, hai trận gió cổ quái lúc nãy không biết sao, một lần nữa cuốn trở về.

Lâm Thu cũng thật xui xẻo, trong sách không có chữ nào nói đến trận gió cổ quái này, nhưng nó cố tình lại đối nghịch với nàng, mắt thấy thắng lợi đang ngay trong tầm tay, không nghĩ bỗng nhiên lại bị cuốn đi ngoài lần nữa.

Lần này thế gió càng ác liệt hơn, muốn bốc nàng ra khỏi cơn lốc xoáy.

Lúc này, Vương Vệ Chi đã đến phía trước nàng, rơi xuống bậc thang.

Lâm Thu giống như người chết đuối trong dòng sông, càng là giãy giụa cách trôi ra xa bờ.

Vương Vệ Chi bình tĩnh nhìn nàng.

Trong lòng Lâm Thu nhẹ nhàng thở dài, tuy rằng thất vọng đến cực điểm, nhưng lại không muốn mất phong độ tại loại thời điểm như thế này.

Nàng hướng về phía Vương Vệ Chi cười cười, cất giọng nói: “Chúc mừng ngươi!”

Vương Vệ Chi cũng cười.

Ngay khi Lâm Thu cho rằng hắn muốn xoay người bước vào nhà cỏ, hắn bỗng nhiên bước tới, lướt vào trong cơn gió!

“Ngươi ——”

Ngay sau đó, mấy ngón tay còn dính vết máu khô của hắn bỗng nhiên gắt gao nắm lấy nàng!

Tóc của hắn tung xoã, bay loạn trong gió.

Cái dây cột tóc màu đỏ đậm chợt kéo dài ra tới mười trượng, một đầu quấn lấy thềm đá dưới nhà cỏ, một đầu khác lại buộc lên mắt cá chân của hắn.

Hoá ra dây cột tóc của hắn cũng là một pháp bảo.

“Nắm chặt!” Môi mỏng của Vương Vệ Chi mím chặt, “Thu!”

Trong nháy mắt khi lốc xoáy dưới chân Lâm Thu hoàn toàn hao hết, nàng chỉ cảm thấy mắt hoa lên, lại thẳng tắp xuyên qua mấy chục mét gió loạn, hai chân vững vàng đạp trêи thềm đá trước nhà cỏ!

Tay còn bị Vương Vệ Chi nắm chặt.

“Ngươi……” Trong lòng nàng có chút chấn động, cảm xúc nhất thời phức tạp khôn kể, “Đa tạ. Không nghĩ tới ngươi lại nguyện ý trở về giúp ta.”

“Xuỳ, ngươi không phải nói hai người có thể qua cửa sao.” Vương Vệ Chi buông nàng ra, giơ đôi tay lên, buộc lại một đầu tóc rối loạn, sau đó nghiêng nghiêng đầu, “Đi thôi.”

Lâm Thu hít vào một hơi, nhìn hắn cười cười, sau đó cùng nhau đi vào trong phòng.

Một khắc khi nhìn thấy Hoang Xuyên kia, trong lòng Lâm Thu tuy rằng sớm có chuẩn bị, trêи mặt lại vẫn lộ ra một tia kỳ quái.

Mà Vương Vệ Chi, còn cứng đờ cả khóe mắt lẫn khóe miệng một hồi.

Hoang Xuyên này, sinh ra là tướng nữ. Những không phải dạng nữ nhi xinh đẹp, mà lại giống một lão bà chanh chua.

Nhưng vừa thấy liền biết là nam.

Vương Vệ Chi: “…… Xin chào Hoang Xuyên tiền bối. Khụ.”

Hoang Xuyên bĩu môi, bộ dáng hơi trách móc. Hắn ôm đôi tay ở trước người, hướng về phía bàn đá bên trong phòng hất hất cằm: “Chơi cờ chơi cờ, nhất quyết phải có thắng bại nga!”

Lâm Thu cũng cảm thấy một tia ngoài ý muốn.

Mới vừa rồi khi còn truyền âm cho nàng, ông ta còn giả mô giả dạng, một bộ thế ngoại cao nhân, không nghĩ khi đối mặt liền lộ ra bản sắc lão ngoan đồng.

“Chơi cờ?” Vương Vệ Chi nghi hoặc mà nhìn nhìn Lâm Thu.

Lâm Thu nhìn hắn gật gật đầu.

Trong sách, Liễu Thanh Âm đúng là đã ở trước mặt Hoang Xuyên, thắng Vương Vệ Chi chỉ một nước, nhận được truyền thừa của Hoang Xuyên.

Nước cờ Vương Vệ Chi chỉ thua một, nhưng là thua thật.

“Không có việc gì,” Lâm Thu không chút nào để ý mà nói, “Ta không chơi cờ, tùy tiện là được. Ta biết ngươi cờ nghệ hơn người, chưa có địch thủ, ta cũng không giãy giụa làm gì.”

Trong sách cũng đem Vương Vệ Chi thổi phồng một phen, nói như trêи trời dưới đất không ai có thể địch lại, kết quả cuối cùng vẫn kém một bước mà bại dưới tay Liễu Thanh Âm, từ đó tô đậm thêm năng

lực của nữ chủ.

Lâm Thu không hiểu cờ vây, ngay cả cờ năm quân cũng chỉ biết ở tầm mới nhập môn. Đối diện với cao thủ như Vương Vệ Chi, căn bản không có nửa phần thắng.

Bất quá nàng hoàn toàn không sao cả, bởi vì nàng vốn dĩ đã không muốn truyền thừa của Hoang Xuyên. Nàng chỉ đến vì Hư Thật Kính.

“Ha hả,” Vương Vệ Chi giảo hoạt cong cong khóe môi, “Thật sao, ta biết ngươi thật sự xảo trá, muốn gạt ta khinh địch chưa gì.”

Tới nơi này rồi, hắn cũng thả lỏng không ít, cả người lộ ra một chút khí chất lười nhác.

Hai người ngồi ổn rồi, bắt đầu đánh cờ. Đi chưa được mấy bước, khoé môi Vương Vệ Chi liền không tự giác mà run rẩy.

“Ngươi…… thật sự là dốt đặc cán mai nha?” Hắn có chút buồn cười mà nhìn Lâm Thu đánh ra một đường thẳng tắp.

Lâm Thu nhún vai: “Đây nếu là cờ năm quân, ngươi đã thua rồi.”

Vương Vệ Chi cười khẽ ra tiếng, tiếp tục cầm cờ, đánh cờ.

Không bao lâu, quân đen của Lâm Thu đã bị phá hỏng đến gần hết.

Mắt thấy cờ trong sọt chỉ còn lại có ba viên, Vương Vệ Chi nhìn nhìn thế trận quân trắng đang vây sắp kín bàn cờ, nắm chắc thắng lợi, ngạo mạn thổi phồng một câu, nói: “Tiểu cô nương, cờ nghệ không tinh nha.”

Lâm Thu không chút để ý nói: “Chỉ là không am hiểu thôi, ngươi tin không, nếu là cờ năm quân, ta nhất định làm ngươi thua đến một quân cũng không thừa.”

Dứt lời, nàng bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, lười nhác nhìn chằm chằm ván cờ.

Vương Vệ Chi cười: “Ta lập tức cho ngươi một quân cũng không thừa.”

Lâm Thu nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: “Thật sự?”

Vương Vệ Chi ngó ván cờ, trong lòng tính nhẩm năm ba bước, chắc chắn mà chống mười ngón tay đặt lên trêи bàn cờ: “Dư lại một cái quân liền tính ta thua!”

Lâm Thu chớp chớp mắt, nhìn nhìn Hoang Xuyên cười ngâm ngâm đứng ở một bên: “Lời hắn có tính không?”

“Đương nhiên tính chứ!” Mi mắt Hoang Xuyên hơi cong.

“Được!” Lâm Thu tức khắc tinh thần tỉnh táo, xoa tay hầm hè ngồi thẳng thân thể, lấy ra một quân cờ đang nằm trong sọt, tránh khỏi thế trận đồ sát thảm thiết, thật mạnh dừng lại ở một vị trí trống trêи bàn cờ!

Vương Vệ Chi dại ra mà nhìn quân cờ đen cô đơn đứng đó, khóe miệng lại cứng đờ.

“Chắc chắn một quân này, ngươi ăn không vô nha!” Nàng cầm lên một quân cờ khác, hư hư không không nhắm ngay một chỗ trống khác trêи bàn cờ, “Còn có viên này, ngươi cũng ăn không vô. Ta không chỉ thừa một quân, ta có thể thừa hai quân luôn nha!”

Vương Vệ Chi: “……” Không phải, sao có thể làm như vậy?! Đây là chui lỗ trống trong lời nói của mình mà! Đây là gian lận! Đây……

“A nha,” Hoang Xuyên tiếc nuối nhìn nhìn ba quân cờ cuối cùng trong tay Vương Vệ Chi, “Ngươi thua rồi.”

Vương Vệ Chi: “……” Kiếm đâu! Kiếm ta đâu! Ta muốn giết con nữ hồ ly gian trá này!!!

Lâm Thu cười ngâm ngâm nhìn hắn, khi đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên, trong lòng truyền đến một mật ngữ.

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua. Hiện tại, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu đối với kẻ thất bại, ta dùng nguyện lực cuối cùng đem yêu cầu này hóa thành ấn chú cho ngươi, dán lên bên trong thần hồn của hắn, hắn không thể phản kháng, mãi đến 99 năm sau, ấn chú mới tự nhiên tiêu tán, hắn mới có thể có được tự do.”

Lâm Thu ngơ ngác nâng đôi mắt lên, nhìn về phía Hoang Xuyên.

Hắn đầy mặt ý cười, chậm rãi gật đầu với nàng.

Bỗng nhiên, Lâm Thu sởn tóc gáy!

Nàng chậm rãi chuyển động tròng mắt, nhìn về phía Vương Vệ Chi. Hắn hiển nhiên cũng thu được mật ngữ, giờ phút này sắc mặt trắng bệch như người chết, sắc môi đều biến đi, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, cả người cơ hồ nằm liệt cờ trêи bàn cờ.

Một màn này, cũng giống như trong sách y đúc.

Khi Vương Vệ Chi thua cờ Liễu Thanh Âm, cũng là bộ dáng nửa chết nửa sống như thế này. Lúc đó, Lâm Thu chỉ cho rằng hắn quá mức tâm cao khí ngạo, bỗng nhiên bị bại dưới tay một nữ tử, nhất thời khó có thể tiếp thu mà thôi.

Không nghĩ tới, trong đó lại có cái bí ẩn như vậy!

Đưa ra bất cứ một yêu cầu gì với hắn…… Hóa thành ấn chú, dán lên bên trong thần hồn của hắn…… Không thể phản kháng……

Lâm Thu lại lần nữa hít ngược một hơi khí lạnh.

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Lấy tính tình kia của Liễu Thanh Âm, xác thật có thể làm ra được loại sự tình này nha!

Tất nhiên là nàng ta đưa ra ý nguyện, muốn Vương Vệ Chi đối với nàng ta khăng khăng một mực, sinh tử không rời, lúc này mới tạo thành một nam phụ thâm tình vì nàng ta vượt lửa qua sông, không oán không hối hận như vậy!

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Sắc mặt Vương Vệ Chi càng thêm trắng bệch, môi mấp máy, phát không ra thanh âm gì.

Lâm Thu định định thần, hạ giọng nói.

“Làm chuyện ngươi muốn làm đi!” Lâm Thu nói, “Mỗi người đều có tự do, ta tuyệt đối không đem ý chí của mình áp đặt lên trêи người ngươi!”

Trong nháy mắt, biểu tình Vương Vệ Chi cực kỳ đặc sắc.

“Ngươi…… Xác định?”

“Xác định.” Lâm Thu nhìn phía Hoang Xuyên, “Ta xác định.”

Vương Vệ Chi cắn môi thật mạnh, sau một lát, nam nhân kiệt ngạo không kềm chế được này, bỗng nhiên che mặt khóc thành tiếng.

“Thực tốt!” Hoang Xuyên thở dài thật lớn, “Hài tử a, ngươi quả nhiên không có làm ta thất vọng! Ta rốt cuộc, chờ đợi được người được chọn thích hợp nhất rồi!”

Hắn vươn một bàn tay nhăn nheo, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lâm Thu.

Lâm Thu: “……”

“Ngươi có tư cách trở thành chủ nhân của Hư Thật Kính, không, ngươi đáng giá thứ tốt hơn nữa, hài tử, đợi ngươi rời khỏi bí cảnh, ta sẽ tặng ngươi một kinh hỉ.”

Lâm Thu: “……” Giống như có hơi quá!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện