Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Tiên sinh áo choàng


trước sau

Chuyện Lâm Thu bị nhốt vào trong Cửu Dương tháp, giống như mọc cánh truyền khắp tứ phương.

“Lâm Thu kia ác giả ác báo, hiện giờ bị Kiếm Quân đích thân nhốt vào trong Cửu Dương tháp, có thể nói thập tử vô sinh nga!”

“Cửu Dương tháp chỉ nhốt mấy người đại hung đại ác thôi, nghe nói trong tháp chất đầy xương trắng, máu mủ có thể nói là lúc nhúc bao phủ toàn bộ người! Chậc, chậc, nghe nói Lâm Thu kia tuy rằng tội nghiệt khó tha, nhưng lại là một tiểu nương tử nũng nịu xinh đẹp nha! Đáng tiếc, đáng tiếc!”

“Ai bảo nàng ta không biết tự lượng sức mình, muốn trèo cao làm chi? Nếu nàng ta gả cho ta, tuy rằng mỗi ngày có hơi kham khổ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể bình bình an an sống không phải sao? Làm người chính là không thể quá tham lam, nữ nhân mà tham hư vinh không ai có kết cục tốt!”

“Biến, biến, biến, Lâm Thu người ta cho dù có vô dụng cũng là tu sĩ Trúc Cơ, có thể nhìn tới ngươi đồ con bạc một nghèo hai trắng tay này?! Ai, nhưng mà nàng ta thật sự đáng thương, ai bảo nàng lại bướng bỉnh muốn chen chân vào giữa Kiếm Quân và Thanh Âm tiên tử chứ? Các ngươi chắc không biết đâu, cái gì nhập ma chứ, chỉ là lấy cớ thôi! Kiếm Quân đây là muốn chừa chỗ cho Thanh Âm tiên tử đấy!”

“Thiệt hay giả ?!”

Tiếng nghị luận thanh dần dần nhỏ đi, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng cảm thán “Nam nhân mà”, “Hiểu, hiểu rồi”, “Hắc hắc hắc hắc”.

Hiện giờ đừng nói Tu Chân giới, ngay cả trong cái trấn của phàm nhân này, tin đồn như vậy cũng trở thành đề tài cho câu chuyện trà dư tửu hậu.

“Cái Cửu Dương tháp kia, mỗi một tầng đều nặng đến 9999 cân, nếu đè lên trêи người, chậc, chậc, cho dù có là thân thể đã từng song tu cùng Kiếm Quân đi nữa, chỉ sợ cũng không chịu được bao lâu! Ai, làm người nha, vẫn phải tự mình hiểu lấy, còn dân chúng tóc húi cua như con dân chúng ta nên thành thật kiên định, cưới một nữ nhân thành thật biết giữ phận về nhà sinh hài tử, chứ không nên vương vấn mấy đoá hoa xinh đẹp không yên phận về giấu trong nhà, sẽ gây ra họa nha!”

Người nói chuyện chính là một hán tử ngoài bốn mươi, có hơn gầy, vừa nhìn liền biết là người làm ăn, hai mắt có ánh sáng lập loè, trong lời nói còn có ý ám chỉ.

Ngồi đối diện hắn chính là một thanh niên mang khuôn mặt tầm thường.

Tuy rằng tướng mạo thường thường, nhưng trêи mặt mày người này lại có một khí thế thanh lãnh tự phụ, vừa giống thư sinh, vừa giống kiếm khách.

“Trác tiên sinh, ngươi cảm thấy ta nói có đúng hay không?” Tên hán tử đầy mặt khôn khéo lại nói.

Người trẻ tuổi tên là Trác tiên sinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, chén trà cầm trong tay buông ra, muốn đứng dậy rời đi.

“Hắc, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Hán tử trung niên đập lên mặt bàn thật mạnh một phát, phía sau tức khắc phần phật chạy đến bảy tám tên cường tráng, bao vây lấy người trẻ tuổi kia.

“Trác Tấn, hôm nay lão tử một lời đặt lại nơi này! Biểu muội Bình Nhi thanh mai trúc mã của nhà ngươi, may mắn được Mã Vương gia nhìn trúng, sắp bay lên đầu cành biến phượng hoàng rồi! Nếu ngươi thức thời ngoan ngoãn, đem người dâng lên, vàng bạc tài bảo không thiếu phần cho ngươi! Sau này biểu muội nhà ngươi cơm no áo ấm, sống cuộc đời nhung lụa đủ đầy thượng nhất đẳng ở Vương gia cũng sẽ không bạc đãi ngươi! Nếu ngươi còn không thức thời, bắt đầu từ ngày ngày mai, tiểu học đường sẽ không còn Trác tiên sinh, chỉ có tên phế vật gãy chân!”

Thần sắc Trác Tấn nhàn nhạt: “Nếu ta không mở miệng, đời này ngươi cũng không tìm được nàng.”

Hán tử trung niên âm âm nở nụ cười: “Đánh gãy chân ngươi, đem ngươi treo trêи cây hòe già ngoài kia, không quá ba ngày, biểu muội của nhà ngươi sẽ tự mình ngoan ngoãn ra tới.”

Sắc mặt Trác Tấn khẽ biến.

Hán tử trung niên vung tay lên: “Lên!”

Cách đó không xa, Liễu Thanh Âm sớm đã lòng đầy căm phẫn, kiếm ý đang chấn động đến mức làm cho chén đũa trêи bàn cũng lung lay.

Tần Vân Hề ấn tay nàng ta xuống, thấp giọng nói: “Cứ nhìn thêm một chút.”

Mày đẹp của Liễu Thanh Âm nhíu chặt: “Ngươi không phải tới tìm người này để xin chỉ giáo sao? Lúc này không đưa than ngày tuyết, còn phải chờ tới khi nào?”

“Chờ tuyết.” Thanh âm Tần Vân Hề nặng nề.

Chờ tuyết? Đưa than ngày tuyết còn chờ tuyết gì?

Liễu Thanh Âm ngẩn ra, một lát sau, ánh mắt trở nên phức tạp: “Đại sư huynh, ngươi thật là tâm cơ.”

Trong mắt Tần Vân Hề hiện lên thống khổ: “Tâm cơ tâm tính cái gì. Vì không để bi kịch tái diễn, ta không tiếc trả giá hết thảy đại giới.”

Liễu Thanh Âm nhịn không được lại khuyên nhủ thêm một lần nữa: “Nếu những chuyện bất hạnh đều phát sinh ngay ở thời điểm phi thăng, chúng ta không cần phi thăng không phải tốt hơn sao. Đại sư huynh, hiện giờ ta đã không muốn thành tiên, ta chỉ muốn về tông môn thôi, vui vui vẻ vẻ cùng mọi người ở bên nhau —— đó là nhà của chúng ta!”

“Tương lai nàng sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của ta.” Tần Vân Hề không thèm nhìn nàng ta tiếp, đưa tầm mắt về hướng bên ngoài quán trà.

Trác Tấn đã bị người ném ra đường cái, một đám hán tử cường tráng vây quanh hắn, tay đấm chân đá, hắn thử phản kháng nhưng chỉ là trứng chọi đá, chả mấy chóc bị đánh đến hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Nam tử trung niên ra ý bảo hai tên hán tử cường tráng xốc hắn lên, đưa tay nhận một cây gậy gỗ thô ráp của tên đồ đệ chó săn phía sau dâng lên, cười quái dị đi từ từ đến phía trước, kéo theo cái cây gậy gỗ nặng đủ để đánh bể sọ một con heo, chậm rãi nhắm ngay xương bánh chè của Trác Tấn.

“Trác Tấn, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng. Từ Bình Nhi rốt cuộc ở chỗ nào? Ta đếm ba tiếng, ba ——”

Mắt thấy Trác Tấn sắp phải nhận độc thủ, Liễu Thanh Âm gấp đến độ thanh âm khẽ biến đổi: “Đại sư huynh!”

Tần Vân Hề ấn tay nàng xuống, kiên định thong thả mà lắc lắc đầu.

Hắn nói: “Người này tâm cơ thâm trầm đến cực điểm. Thanh Âm, nàng có biết hắn từng thiết lập một sát cục kinh thiên động địa, khủng bố đến cỡ nào không? Nàng có biết, lúc trước hắn là giúp đỡ Vương Vệ Chi như thế nào để bắt lấy quyền chưởng gia của Vương thị? Nàng có biết hay không, hắn thay Vương Vệ Chi trù tính từng bước, thiết lập bẫy rập kiểu gì! Mỗi một chuyện mà Vương Vệ Chi mỗi làm, nhìn như đều là tận tâm tận lực giúp đỡ nàng, nhưng thật “tình cờ”, đến cuối cùng, những thứ đó đều trở thành mật đường trong túi bọn hắn! Nàng cảm thấy một người như vậy lại như thế nào không có năng lực tự bảo vệ mình? Mấy tên tiểu lâu đó hắn ta có thể tự ứng phó được.”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến hai tiếng trầm đục làm người ê răng.

Đó là tiếng xương cốt bị đập gãy, dập nát.

Sắc mặt Tần Vân Hề đại biến, hắn đột ngột đứng lên, con ngươi co chặt, gân xanh trêи thái dương hằn lên, “Sao…… Sao có thể?”

Cao nhân như vậy, sao có thể thật sự bị mấy tên du côn vô lại chặt gãy chân chứ?!

Sắc mặt Trác Tấn đã thay đổi, môi trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm đến ướt tóc, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, ngay cả một tiếng kêu rêи cũng không có phát ra.

Hung đồ lại một lần nữa vung cây gậy gỗ thô kệch lên cao cao.

Liễu Thanh Âm không thể nhịn được nữa, từ trong quán trà bay vút ra ngoài, thân thể nhẹ nhàng xoay tròn trêи giữa không trung mấy vòng xinh đẹp, sau đó đá xuống mất điểm, liền làm cho bảy tám tên lưu manh kia ngã lăn ra đất —— đó là nàng ta đã cố gắng thu tay, không làm bị thương tính mạng phàm nhân, cũng không làm cho phàm giới bị khủng hoảng.

Hán tử trung niên gầy nhưng rắn chắc kia thấy tình thế không ổn, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu xin tha: “Nữ hiệp tha mạng! Tiểu nhân chỉ là phụng mệnh hành sự, nữ hiệp……”

“Biến!” Giọng Liễu Thanh Âm đầy khiển trách.

Nghe tiếng động, Trác Tấn đang nằm ở trêи mặt đất bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Liễu Thanh Âm, phảng phất như có thể xuyên thấu mũ có rèm của nàng ta.

Sắc mặt Tần Vân Hề hơi hơi có chút phức tạp, cũng tiến lại đây, thật cẩn thận đỡ Trác Tấn dậy, nói: “Tiên sinh không cần lo, ta và với sư muội chắc chắn bảo vệ tiên sinh chu toàn.”

Hắn gắt gao nhìn thẳng mặt người thanh tiên tướng mạo thường thường bên cạnh, trong lòng nghi vấn thật nhiều.

Tần Vân Hề trăm phần trăm có thể xác nhận, người này đúng là cao nhân kiếp trước đứng sau lưng Vương Vệ Chi kia, gương mặt này cơ hồ đã thành tâm ma của mình, tuyệt đối không có khả năng nhận sai.

Một đời này, hắn tự mình dựa vào những manh mối đã biết được ở kiếp trước, thành công tìm được người này trước Vương Vệ Chi —— chỉ cần có thể giao hảo với hắn tốt, một đời này nhất định có thể nghịch chuyển càn khôn.

Chỉ là…… Người này vì sao không tự cứu mình chứ? Bằng tâm cơ cùng thủ đoạn kia của hắn, chỉ là một tên Vương gia phàm nhân, sao có thể lăn lộn hắn thành như vậy?

Cũng không thể nào là, hắn cố ý thử mình chứ? Không thể nào……

Tần Vân Hề vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ, bày ra bộ dáng quan tâm, nói: “Tiên sinh xin cố gắng chịu đựng một chút, sư muội ta tinh thông y đạo, chỉ cần kịp thời chữa trị, chân của tiên sinh vẫn có hi vọng chữa khỏi.”

Tần Vân Hề theo bản năng đẩy công lao lên người Liễu Thanh Âm. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng kỳ thật sâu trong nội tâm hắn ẩn ẩn cũng có chút ý đồ —— dùng nhan sắc xinh đẹp của Thanh Âm tăng thêm một phần lợi tế cho mình, cho dù người này cùng Vương Vệ Chi thực sự có chuyện gì sâu xa với nhau đi nữa, hắn cũng có phần ân tình chống lại.

Trác Tấn giơ mặt lên nhìn hắn, ánh mắt hơi hơi loé sáng, không biết có phải tại hắn đau nhức quá hay không, khi đôi môi trắng bệch kia lộ ra tươi cười, phảng phất như có vài tia châm chọc nhạt nhẽo.

Tần Vân Hề ngồi xổm xuống, ý bảo Liễu Thanh Âm đỡ Trác Tấn đỡ lên lưng của mình, bước từng bước trầm ổn, cõng vị tiên sinh này đi ra khỏi đám người bên ngoài.

Hồi lâu, Trác Tấn rốt cuộc cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Sinh tử gì đó, ta sớm đã không quan tâm.”

Thanh âm tuy nhẹ, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng.

Không biết vì cái gì, chỉ có một câu vô cùng bình thường như thế, dừng lại bên tai Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm, lại như tiếng sấm, làm hai người này đồng thời nổi da gà đầy người.

Loại cảm giác này thật sự kỳ quái……

Vì sao có một loại quen thuộc khắc cốt ghi tâm nhỉ?

Chấn động còn chưa dừng lại, đã thấy tầm mắt Trác Tấn buông xuống, dừng trêи chuôi kiếm của Liễu Thanh Âm, giọng nói nhàn nhạt ——

“Thanh Âm.”

Cả người Tần Vân Hề chấn động, con ngươi nháy mắt co rút lại! Trác Tấn đang nằm ở trêи lưng hắn, hắn không thể nhìn thấy biểu cảm của Trác Tấn, chỉ có thể hơi hoảng sợ mà nhìn về phía Liễu Thanh Âm ——

Tuy rằng cách mũ có rèm, nhưng Tần Vân Hề lại có thể cảm giác được Liễu Thanh Âm thập phần không vui. Nàng giật giật ngón tay, bất động thanh sắc mà đem cái ngọc bài có khắc hai chữ “Thanh Âm” hất hất về phía sau, ngữ khí hơi có chút không thiện chí mà nói, “Tên kiếm thôi.”

Thanh Âm, chỉ là một tên phàm phu tục tử cũng có thể kêu sao?

Ngữ khí Trác Tấn nhàn nhạt: “Hiểu rồi. Giống như Càn Tương Mạc Tà vậy.”

Liễu Thanh Âm hạ khóe miệng xuống, thầm nghĩ, mặc dù danh kiếm trong truyền thuyết đi chăng nữa, cũng bất quá chủ là kiếm của đám phàm tục thôi, sao có thể sánh được với kiếm tiên bản mạng của ta chứ ? Nhưng mà nói chuyện với một tên phàm phu cũng không có gì nên nói, chờ lát nữa trị thương cho hắn, thật muốn cho hắn kiến thức được như thế nào là người cõi thần tiên.

Tần Vân Hề lại đang tâm như sét đánh.

Hắn biết tính tình của sư muội cẩu thả, nhất định là nghe không ra ý sắc bén trong lời nói.

Càn Tương Mạc Tà, đó là tên người, cũng là tên kiếm.

Thanh Âm cũng như thế.

Người này…… Hay đã biết thân phận của mình cùng Thanh Âm rồi? Vậy lúc nãy hắn bị đánh gãy chân…… chẳng lẽ là cố ý thử mình? Nếu như thế, mình nhất định là không thông qua được khảo nghiệm của hắn!

Thân thể tu sĩ tuy rằng sẽ không đổ mồ hôi, nhưng Tần Vân Hề đã cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn định thần lại, thầm nghĩ, ‘ bình tĩnh suy xét, bình tĩnh suy xét lại. Nếu thật sự không có cách nào lung lạc người này, dứt khoát trực tiếp diệt trừ hắn! Tóm lại, nhất định không thể để cho hắn cấu kết với Vương Vệ Chi! Nếu có thể tìm được người này trước Vương Vệ Chi rồi, vậy chứng minh duyên phận của hắn ta cùng Vương Vệ Chi cũng không thâm sâu như trong tưởng tượng, có lẽ chỉ là tính tình kiệt ngạo kia của Vương Vệ Chi tình cờ hợp nhãn hắn ta. ‘

Thực mau chóng, ba người liền về tới nơi Trác Tấn ở.

Trác Tấn ở trong một viện tử nhỏ, trong viện cũng chỉ có một gian phòng chính và hai gian phòng phụ.

Ánh mắt Tần Vân Hề tùy ý đảo qua, mỗi một chi tiết đều thu hết vào đáy mắt.

Trong viện này chắc chắn có một nữ tử trẻ tuổi từng ở đây, nhất định là vị “biểu muội” trong miệng tên nam tử khôn khéo mới vừa rồi kia, ước chừng đã rời khỏi đây năm ba ngày gì đó.

Trong viện còn có một ít tiền giấy cùng lá cờ vải cũ kỹ chưa được rửa sạch sẽ, thoạt nhìn giống như đồ vật của hai ba mươi ngày trước, nhưng nơi này lại không giống như có những người khác từng ở đây.

Vậy thì ai đã chết? Nơi này đã làm tang sự cho ai ?

Tần Vân Hề không tiện hỏi, chỉ đem điểm khả nghi giấu trong đáy lòng.

Hắn vừa mới đỡ Trác Tấn vào trong phòng trong, cẩn thận đặt hắn ta lên trêи giường gỗ, liền nghe được một thanh âm hô hô từ bên ngoài truyền đến.

“Trác tiên sinh! Không được rồi! Bình Nhi cô nương không biết từ chỗ nào nghe được tin ngươi xảy ra chuyện, tự mình chạy đến Mã vương phủ rồi! Ta cản cũng cản không được nha!”

Một phụ nhân thô tráng người lùn lùn lập tức nhảy vào trong phòng, thấy trong phòng có Tần Vân Hề ngọc thụ lâm phong đang đứng, lớp da mặt vàng vọt tức khắc nổi lên một màu đỏ.

“Ai da, Trác tiên sinh có khách quý nha!”

Tần Vân Hề liếc mắt một cái đã nhìn ra phụ nhân này trong lòng có quỷ, lập tức cười lạnh một tiếng, phóng thích một chút uy áp, hàn kiếm hơi kéo ra khỏi vỏ, nói: “Nói thật.”

Phụ nhân cả người run lên, suýt nữa rũ ngã trêи mặt đất.

Nàng ta muốn chạy trốn cũng không dám, chiêm chϊế͙p͙ nói: “Là, là ta cố ý nói cho Bình Nhi cô nương, nói tiên sinh xảy ra chuyện. Bình Nhi cô nương đã trốn ở nhà chừng bốn ngày nay, cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng bị tra ra được. Nếu bị Mã vương phủ tra được, cả gia đình ta biết làm sao bây giờ a…… Ta, ta đem khế đất và tiền bạc đều cho ngươi, coi như lời hứa lúc trước là không có có được không? Tiên sinh ơi, van ngươi đừng so đo với một phụ nhân như ta được không. Ngài, ngài chết đi sống

lại, là người có phúc khí lớn lắm rồi, cầu ngài, cầu ngài tha cho ta lần này đi!”

Mí mắt Trác Tấn khẽ nhúc nhích: “Ngươi đi đi.”

Phụ nhân ngàn ân vạn tạ mà chạy khỏi.

Nghi vấn trong lòng Tần Vân Hề sắp dâng lên qua khỏi đỉnh đầu.

Chết đi mà sống lại?

Trác Tấn này, thật sự là tuyệt thế cao nhân? Cái khác không nói, cứ xem ánh mắt người này là thấy chẳng ra gì. Hơn nữa an bài đường lui cho biểu muội nhà mình ngớ ngẩn như vậy, cũng thực sự là không đáng tin cậy?

Kiếp trước, người vung tay áo là nước chảy mây trôi, trí giả tuyệt đỉnh đó, chẳng lẽ thời tuổi trẻ lại có thể ngây ngô như thế này sao ? Chỉ nhìn phong cách hành sự không chu toàn như thế này, hình như có điểm hơi giống…… Sư Tôn. Chẳng qua người kia thực lực quá mạnh mẽ, đủ để dấu đi tì vết của yếu điểm mưu lược không đủ này.

Tần Vân Hề lại một lần nữa ấn xuống nghi hoặc trong lòng, nói: “Sư muội, muội ở chỗ này trông chừng, ta đi đến Mã vương phủ một chuyến, cứu người trở về.”

Mới vừa đi ra khỏi phòng trong, lại thấy một người quen tùy tiện nhấc chân bước vào tiểu viện.

Một thân áo bào hai màu trắng đỏ, dưới ánh mặt trời hơi hơi phản quang làm chói mắt, dây cột tóc màu đỏ đậm lại phất phới bay ở sau đầu.

Vương Vệ Chi một tay bắt lấy một nữ tử thanh lệ, một tay kia xách theo một cái đầu tai to mặt lớn, đầy mặt kiêu ngạo, ngẩng đầu đi vào tới.

Lúc này liền mặt đối mặt với Tần Vân Hề,l.

Hai người đồng thời ngẩn ra.

Sau một lúc lâu, Vương Vệ Chi đẩy nữ tử thanh lệ kia về phía trước một bước, nói: “Đi, tìm biểu ca ngươi đi.”

Sau đó tiện tay đem cái đầu đang xách trong tay ném về hướng bên cạnh, thanh kiếm dài liền ra khỏi vỏ, chỉ thẳng Tần Vân Hề.

“Thật là đạp vỡ ủng thiết tìm không thấy.” Vương Vệ Chi cong môi cười nói, “Tần Vân Hề, thức thời thì nhanh chóng đem Tiền ʍôиɠ kiếm tuỷ giao ra đây, ta cũng lười làm khó dễ nhà ngươi. Nếu không đừng trách ta tàn nhẫn độc ác.”

Tần Vân Hề không hiểu ra sao: “Ta lấy Tiền ʍôиɠ kiếm tuỷ ở đâu ra?”

Vương Vệ Chi cười lạnh một tiếng, không tiếp tục nói chuyện vô nghĩa, trực tiếp đem linh khí đẩy lên kiếm, kiếm ý lượn vòng, lửa cháy hừng hực.

“Vương Vệ Chi ngươi bị điên rồi! Đây là thành của phàm nhân!” Tần Vân Hề bị buộc xuất kiếm, đánh hoả kiếm ý kia quay một vòng văng đến giữa không trung.

Chỉ nghe oanh một tiếng rung trời, hơn phân nửa không trung toà thành đã bị nhuộm thành màu đỏ đậm, xa xa gần gần truyền đến tiếng bá tánh kinh hô.

“Ngươi thấy có khi nào ta từng để ý đến mấy cái quy củ mục ruỗng chó má đó chưa.” Vương Vệ Chi cười nói, “Mới vừa diệt mãn môn Vương gia, còn chưa giết được thống kɧօáϊ đâu. Nếu ngươi không hầu được ta, ta dứt khoát đi hoàng cung một chuyến, giúp cái vương quốc nhỏ này một ngày đổi chủ cho vui nga.”

Tần Vân Hề vừa gấp vừa giận: “Muốn đánh, về tiên vực đánh!”

“Không được không được.” Vương Vệ Chi cười nói, “Giải quyết ngươi xong, ta còn phải mang Trác Tấn đi, cứu Lâm Thu!”

“Cái gì?!” Nghe xong, tròng mắt Tần Vân Hề suýt nữa lọt ra khỏi hốc mắt.

Giữa Vương Vệ Chi và Trác Tấn, quả nhiên có vấn đề!

Chẳng qua, này nói đi nói lại, lại dính đến Lâm Thu là thế nào?

Cứu Lâm Thu?

Một đời này, Vương Vệ Chi xem Lâm Thu trở thành Thanh Âm sao?

Tần Vân Hề hoàn toàn hoang mang.

“Lâm Thu không phải bị nhốt vào trong Cửu Dương tháp sao?” Tần Vân Hề nói, “Trác Tấn chỉ là một phàm phu, sao có thể cứu được nàng ta?”

Thấy hắn thiệt tình thực lòng “quan tâm” Lâm Thu, Vương Vệ Chi nhất thời cũng ngượng ngùng động thủ, liền trả lời: “Chuyện này ta cũng không biết, dù sao là Ngụy Lương kêu ta tới. Hắn đồng ý với ta, chỉ cần ta bảo vệ tốt Trác Tấn, hắn sẽ thả Lâm Thu ra khỏi Cửu Dương tháp.”

Vương Vệ Chi híp híp mắt, nhớ lại bộ dáng Ngụy Lương lúc ấy nói chuyện, chính mình cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Lúc ấy Vương Vệ Chi len lén trốn ở phía sau tháp, cầm kiếm, “hự hự” cạy gạch tháp, Ngụy Lương không biết khi nào đi tới phía sau hắn, mặc một bộ trường bào nâu thẫm, dưới ánh mặt trời, liền toả ra ánh sáng lạnh lẽo.

Ngụy Lương đã nói như vầy —— “Ngươi đi về phía Đông Nam hơn bảy ngàn dặm, đến Kính kinh, thủ đô của Chiêu quốc, tìm được một người tên là Trác Tấn, là một tiên sinh dạy học, ngươi bảo hộ tánh mạng hắn, ta sẽ tự mang phu nhân ra khỏi tháp.”

Nghe được tên Ngụy Lương, Tần Vân Hề càng thêm chấn động đến thất thần: “Là Ngụy Lương, kêu ngươi tới?!”

Cái tên “Ngụy Lương” này rốt cuộc là ai! Hắn sao lại bảo làm Vệ Chi tới tìm Trác Tấn?!

“Được rồi, không cần nhiều lời.” Vương Vệ Chi vẫy vẫy tay, “Lâm Thu còn chờ ta đi cứu nàng đây, nhanh nhanh, giao Tiền ʍôиɠ kiếm tủy ra đây.”

Tần Vân Hề cảm giác được một sự vô lực quá sâu: “Ai nói Tiền ʍôиɠ kiếm tủy ở trêи tay ta?”

“Ngụy Lương.” Vương Vệ Chi khinh phiêu phiêu mà nói.

Tần Vân Hề hít sâu một ngụm khí dài: “Ta nói không phải, ngươi nhất định sẽ không tin. Vương Vệ Chi, ngươi có phải quên mất bên cạnh ta còn có Thanh Âm? Lấy một địch hai, ngươi có thể nắm chắt phần thắng đến như vậy? Được, coi như ngươi một thân tinh lực không có chỗ giải toả, rất muốn tìm người khác đánh một trận, ta cũng không ngại phụng bồi. Nhưng mà đao kiếm không có mắt, ngươi xác định khi đánh nhau, còn giữ được tánh mạng một phàm nhân như Trác Tấn này?”

Mặt Vương Vệ Chi trầm xuống, “Ừ” nói: “Cho nên ngươi dùng tánh mạng Trác Tấn uy hϊế͙p͙ ta?”

“Không sai.” Tần Vân Hề cũng khinh phiêu phiêu mà trả lời.

“Được, ngươi có tâm cơ.” Vương Vệ Chi phẩy phẩy ngón tay chỉ hắn hai cái, “Được rồi, Tiền ʍôиɠ kiếm tủy ta từ bỏ, đem Trác Tấn giao cho ta.”

Tần Vân Hề cự tuyệt dứt khoát: “Không có khả năng.”

Vương Vệ Chi cười lạnh nói: “Tần Vân Hề, sợ là ngươi không hiểu biết tính tình ta. Chọc ta giận, ta dứt khoát một kiếm làm thịt tên Trác Tấn này, sau đó lại cùng ngươi đấu một trận long trời lở đất!”

Tần Vân Hề: “……”

Hai người giằng co hồi lâu, rốt cuộc, Tần Vân Hề thoái nhượng một bước: “Nếu Ngụy Lương chỉ bảo ngươi bảo vệ tánh mạng Trác Tấn, không bằng chúng ta tạm thời ngừng chiến, sau khi chữa khỏi chân cho Trác Tấn lại bàn bạc kỹ hơn —— chẳng lẽ ngươi không tò mò vì sao Ngụy Lương sẽ cảm thấy hứng thú với một tên phàm phu tục tử ?”

Vương Vệ Chi cũng không ngốc: “Vậy vì sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với hắn ta?”

Tần Vân Hề thuận miệng bịa một lý do: “Người này

là họ hàng xa của ta.”

Vương Vệ Chi không tin, nhưng cũng biết có hỏi tiếp cũng không lấy được câu trả lời thật trong miệng hắn, vì thế thu kiếm, nói: “Dẫn ta đi gặp hắn.”

Tần Vân Hề đang muốn nhìn xem giữa hai người này đến tột cùng có cái đầu đuôi gì, liền nghiêng người, thỉnh hắn vào chính phòng.

Tới trong phòng, lại thấy Liễu Thanh Âm đang phát hỏa.

Nhìn thấy Tần Vân Hề tiến vào, Liễu Thanh Âm thở phì phì mà nhìn hắn nói: “Sư huynh ngươi trị cho hắn ta đi! Người này thật sự là làm người không biết nói sao!”

Nữ tử thanh lệ Bình Nhi được Vương Vệ Chi cứu trở về lại mắt rưng rưng, biện giải nói: “Biểu ca không phải cố ý đụng vào ngài, huynh ấy chỉ là đau đớn khó nhịn, nhất thời mất khống chế mới vô tình đụng vào tay của ngài, xin ngài không so đo với hắn. Biểu ca làm người luôn ngay ngắn, tuyệt đối, tuyệt đối không cố ý mạo phạm ngài……”

“Bình Nhi, không cần nhiều lời.” Trác Tấn nửa ngồi nửa tựa vào trêи giường gỗ đơn sơ, mặt mày nhàn nhạt, “Xác thật là ta mạo phạm nàng ấy.”

“Biểu ca!” Gương mặt trắng nõn của Từ Bình Nhi gấp đến đỏ bừng, còn khó chịu hơn cả bản thân mình bị vũ nhục.

“Cô nương thật sự coi ta là mãnh thú hồng thủy sao?” Trác Tấn hơi hơi cao giọng một chút, “Trác mỗ, phải bất kham đến mức như vậy?”

Liễu Thanh Âm bỗng dưng xoay người, gương mặt nén giận: “Là hành vi của ngươi không đứng đắn!”

Trác Tấn gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, trong cặp mắt đen thanh lãnh yên lặng phảng phất như có sự thoải mái nhàn nhạt.

Trong mắt Từ Bình Nhi không ngừng trào ra nước mắt: “Biểu ca là nhân phẩm như thế nào, cả cái toà thành Kính kinh này không ai không biết. Cho dù dưới mũ có rèm của ngài là dung mạo thiên tiên đi chăng nữa, biểu ca cũng tuyệt không có ý tưởng quá phận nào đối với ngài……”

Liễu Thanh Âm cười lạnh một tiếng, lập tức bóc mũ có rèm.

Trong gian phòng đơn sơ ngói đá, thật sự là vì dung nhan của nàng ta mà rực rỡ cả lên.

Từ Bình Nhi chấn động, nàng căn bản không thể tưởng tượng được thế gian thực sự lại có một dung nhan tuyệt thế đến như vậy! Đúng lúc đang lúng túng cảm thấy khó xử, chỉ nghe thanh âm Trác Tấn từ sau lưng nhàn nhạt truyền đến.

“Thứ cho ta nói thẳng, còn không đẹp bằng Bình Nhi.”

……

……

Cửu Dương tháp.

Sau khi Tiền ʍôиɠ kiếm tủy bị gỡ xuống, thân thể Tần Vô Xuyên mất đi chống đỡ, mềm mại nằm liệt trêи mặt đất.

Ma chướng ra khỏi cơ thể, dung nhan người này dần dần trở nên già nua, tóc cũng nháy mắt bạc trắng một nửa, giống một lão nhân hàng thật giá thật.

Hình như càng giống Hoang Xuyên……

Lâm Thu bị phát hiện này của mình làm hoảng sợ.

Hoang Xuyên ở trong thanh kiếm còn đang ngủ say, thanh kiếm của nàng nãy giờ đã quơ tới quơ lui vài vòng, đều không làm hắn tỉnh lại.

Tiền ʍôиɠ kiếm tuỷ năm màu bị Ngụy Lương chộp vào bàn tay, ngưng tụ thành bộ dáng một thanh kiếm. Mũi kiếm không sắc bén, toàn thể đều làm bằng vật chất như ngọc thạch năm màu, thoạt nhìn rất mượt mà, rất mềm mại.

Hắn liếc mắt nhìn Lâm Thu một cái, nói: “Kiếm tủy rất có ích đối với kiếm ý. Đợi sau khi ngươi kết anh, ắt hẳn có thể cảm ứng kiếm ý nhỉ ? Nếu như vẫn chưa được, liền đợi ngươi đến kỳ Hoá Thần, lúc đó thế nào cũng phải cảm giác được kiếm ý sơ cấp chứ…nhỉ.”

Lâm Thu: “……”

Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Bảo bối như vậy lại lãng phí ở trêи người ta, thật sự là phí phạm của trời. Ngươi đã nói nó là của ta, vậy ta liền dùng nó đổi với ngươi lấy một thanh kiếm tuỷ tầm thường, ngươi thấy như thế nào?”

Tuy rằng nàng rất muốn cho Hoang Xuyên kiếm tuỷ tốt nhất, nhưng nàng có nguyên tắc hành sự của chính mình, sẽ không mưu tính chuyện của người phúc ta —— Tiền ʍôиɠ kiếm tủy giờ phút này rất có ích đối với Nguỵ Lương đang bị trọng thương.

Đôi mắt dài của Ngụy Lương lướt một cái, hỏi: “Ngươi muốn kiếm tuỷ tầm thường làm cái gì?”

“Là nó muốn.” Lâm Thu quơ quơ thanh lưu li xích kiếm trong tay.

Ngụy Lương tiện tay nhận kiếm của nàng, hai mắt lướt qua, sau đó không chút do dự liền Tiền ʍôиɠ kiếm tuỷ ấn lên.

“……” Lâm Thu hít một ngụm khí lạnh thật dài.

Chỉ thấy thanh kiếm tuỷ ngũ sắc giống như tan thành nước, nhanh chóng phủ kín mặt ngoài của lưu li xích kiếm, sau đó từ từ thấm xuống.

Chỉ qua hơn mười tức, nó liền hoàn toàn thấm vào sâu trong tâm kiếm. Màu đỏ đậm trêи kiếm như được cởi bỏ, toả ra ánh sáng trắng óng ánh, như là băng sương đúc thành kiếm, mà kiếm tâm lại biến thành một đường phù văn màu bạc tinh tế, thỉnh thoảng nổi lên một tia hào quang hồng đỏ.

Hào quang bạc làm tâm, băng sương làm thân.

Lưu li kiếm đẹp đến làm người hít thở không thông.

Bàn tay to của Ngụy Lương lặng lẽ đặt lên trêи đầu vai nàng, hơi thở phất qua bên tai, mang độ ấm nhè nhẹ: “Ta cũng không hiểu rõ lắm tình yêu là như thế nào, ta chỉ muốn đem tất cả những gì tốt nhất, đều cho ngươi.”

Khoé môi hắn hơi hơi cong lên: “Mà ta, là thứ tốt nhất thế gian này. Ngươi thử qua sẽ biết.”

Thanh âm trầm thấp ám ách, hai ngón tay lại vịn cằm của nàng, chuyển tầm nhìn của nàng về hướng hắn.

Ánh mắt nam nhân sâu đậm, nhìn thẳng về phía ánh mắt của nàng, không hề lùi bước.

Trái tim Lâm Thu đập nhanh hơn, có động tâm hay không nàng không biết, nhưng giờ khắc này, đích đích xác xác, là bị hắn chọc cho động tình.

Nàng nghe được tiếng hít thở của mình lại nặng hơn một chút, phun ra mỗi một hơi thở đều rất ấm áp, phủ đầy lên khuôn mặt của khối phương, thật lâu không tiêu tan.

Trong không khí, mùi hương hoa quả ngọt lịm cùng mùi hương lạnh lẽo của hắn giao hoà.

Ngay khi môi hai người khó khăn lắm mới đụng vào nhau chốc lát, bên cạnh vang lên tiếng ho khàn, tiếng tằng hắng thấp thấp.

Tần Vô Xuyên tỉnh dậy đi lại đây.

Chỉ thấy lão nhân này sắc mặt quái dị mà nhìn Ngụy Lương, sau một lúc lâu, thở dài, nhẹ nhàng hỏi một câu ——

“Ngươi không phải Lương Nhi, ngươi là ai?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện