“Ừ, biết.” Thanh âm trầm thấp của Ngụy Lương nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Thu trước nay cũng chưa từng nghe qua giọng nói nào dễ nghe như vậy, cũng chưa bao giờ có người nào chuyên chú nghiêm túc nói chuyện với nàng như vậy.
Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản đến cực điểm, không hề có bao nhiêu tin tức, lại làm tim nàng đập nhanh một chút, lại nhanh thêm một chút.
Nàng chưa từng tiếp xúc với chuyện yêu đương, nhưng nàng đã xem qua rất nhiều sách cũng như bộ phim về đề tài tình yêu, tri thức lý luận cũng khá phong phú. Nàng cảm thấy mình hiện tại đối với Ngụy Lương cũng là có một chút cảm tình và ỷ lại, tất nhiên còn xa lắm mới đến mức độ dù cho thiên lôi hay địa hỏa gì cũng sinh tử gắn bó không rời.
Nếu hắn chết, nàng dám khẳng định mình trăm phần trăm sẽ không tự tử vì tình.
Mà hắn đối tốt với nàng, đó gọi là cưng chiều. Nếu như nàng chết, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng tự tử theo.
Không biết vì cái gì, khi nghĩ như vậy, Lâm Thu lại lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên.
Nàng bất động thanh sắc, bình tĩnh dịch tầm mắt khỏi khuôn mặt soái đến kinh thiên động địa của đối phương qua chỗ khác.
Đám ma vật trêи không trung còn đang vây quanh, có thể tấn công bất cứ lúc nào, mà dưới cái cầu nhuộm đầy máu tươi đã có không ít ma vật cấp thấp lặng lẽ bơi đến mai phục, ẩn nấp sẵn, chỉ chờ có người ra lệnh một tiếng, sẽ xốc gãy cái cầu gỗ này, trêи dưới giáp công hai người Lâm Thu.
Trêи người Tế Uyên liên tiếp xuất hiện mấy chục ảo ảnh bộ xương khô, tạm thời bức lui được Vương Vệ Chi, đây là lần thứ hai hắn dùng hết sức lực của mình.
Chỉ thấy dây xích như mọc ra từ cánh tay trái của hắn nhanh chóng mấp máy lên, một dòng máu loãng như cô đặc lại thành dòng keo lớn từ trong đầm rút ra , dũng mãnh tiến vào thân thể hắn.
Tầm mắt Ngụy Lương hơi ngưng đọng, ngón tay lại chỉ một cái về phía xa xa. Chỉ thấy một khối thi thể đang úp mặt trôi lềnh phềnh ở dưới đầm máu đột ngột lắc người một cái, ngẩng mặt lên trời, lộ ra gương mặt bị ngâm trong máu loãng đến hoàn toàn thay đổi, dù cho như thế, cũng có thể nhìn ra cái miệng đang há hốc cùng khuôn mặt vặn vẹo đến quái dị của hắn, trương phình lên đến cực đại. Có thể thấy được, khi người này còn sống đã phải trải qua đòn tra tấn cực kỳ tàn nhẫn.
Chỗ đan điền của hắn bị rách toang thành một cái lỗ to cỡ miệng chén, máu trong cơ thể giống như một sinh vật còn sống, mấp máy trong thân thể hắn, cùng với đám máu màu đen của đầm máu dính liền vào nhau. Thi thể này sớm đã lạnh lẽo, nhưng lại cho người ta một loại ảo giác rằng đau đớn khổ sở mà người này chịu đựng vẫn chưa kết thúc.
“Trăm anh hàng huyết.” Lâm Thu nhẹ nhàng hít ngược một hơi khí lạnh.
Nàng biết tên cái đại thuật này của Tế Uyên, nhưng lại không dự đoán được nó vậy mà phản ánh ý trêи mặt chữ!
Cho nên một số tu sĩ Nguyên Anh mất tích ly kỳ, chính là chuyện tốt mà Tế Uyên làm.
Lâm Thu đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy bốn phía của cái đầm lớn này đều khói đặc cuồn cuộn, phảng phất như luyện ngục ở nhân gian.
Giống như các đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông bỗng nhiên ý thức được Tần Vân Hề không phải là người lương thiện, Lâm Thu tại một khắc này cũng cảm giác được một tiếng sấm sét nổ ầm bên tai —— chỉ vì Tế Uyên có một dung mạo tuấn tú, tính tình cũng tà mị mê người, liền làm cho người theo bản năng xem nhẹ hắn đến tột cùng là một tên ma quỷ khủng bố đến như thế nào.
Ma vật thô bạo muốn thấy máu chính là bản năng, nhưng hết thảy những việc lần này Tế Uyên làm, hiển nhiên là có mục đích muốn đạt được sức mạnh. Hắn vốn là người cố ý lây dính ma chướng để đi lên ma đạo, tu luyện dựa vào thuật pháp tà ác tàn nhẫn như vậy, thật sự là thiên lý khó dung.
…… Từ từ, nói vậy ma chủ thì sao?
Da đầu Lâm Thu tê dại, nhìn về phía Ngụy Lương.
Trái tim vừa mới nảy mầm một chút, bị nàng một tát ấn trở về. Khi hắn làm ma chủ, nếu cũng từng làm những chuyện táng tận thiên lương như thế này, vậy thì ngay cả thuyết Schrodinger đều cứu không nổi hắn.
Cái loại sủng ái khủng bố kiểu “Ta luyện hóa thiên hạ này để tặng nàng tiên đan bất tử”, Lâm Thu tự biết lòng mình nhận không nổi.
Nàng không biết hắn từ trước đến nay đã làm cái gì, nhưng lại biết khi hắn giết đám người Vương thị, căn bản không có chút nhân từ nương tay nào. Trong đó có phải còn có cái nội tình gì không? Đám đại kiếm tiên của Vương thị kia, mỗi một người đều đáng chết? Hay là, hắn vốn dĩ chính là người máu lạnh như vậy?
Khi nàng ngây người ra nhìn Ngụy Lương, Ngụy Lương lại một lần nữa đem tầm mắt chuyển về dưới đầm máu đỏ thẫm, ánh mắt nổi lên hàn ý.
Lúc này, ma vật trêи không trung cùng dưới nước, đồng thời tấn công!
Dưới chân cầu gỗ bị một con ma vật dài có đầu như bò tót xốc lên thật mạnh, bay đến giữa không trung, ma vật đầy trời liền xoè cánh ra, nhe hàm răng nanh sắc nhọn, sắp bắt đầu công kϊƈɦ.
Ngụy Lương cũng không thèm động thủ, hai chân hắn vững vàng đạp trêи tấm ván gỗ đã văng lên cao, trở tay bắt được cổ tay Lâm Thu, ánh mắt bễ nghễ, coi mấy con ma vật đang khí thế rào rạt chỉ như con kiến dưới chân. Hai người như đang lướt sóng, đạp trêи miếng ván cầu không dài không ngắn kia, nó đang văng lên không trung như một cơn gió.
Đấu Long động.
Chỉ thấy cái trứng vịt muối này duỗi duỗi eo, ngáp một cái kinh thiên động địa, sau đó run rẩy lông trêи người, chậm rãi đứng thẳng người lên.
“Gầm ——”
Giờ khắc này, nó không giống một tên nhóc béo ú hàng ngày chút nào.
Chỉ thấy thân ảnh Đấu Long đã hoá thành một tia chớp màu xám trắng , lướt đến giữa không trung, nhào vào trong đàn ma vật.
Cái miệng to như chậu máu của nó há rộng, cắn ngang người một con ma vật mỏ nhọn, chân trước bên trái thì đạp sâu vào cánh thịt một con ma vật đang bay lượn xung quanh, chân trước bên phải thì đạp bẹp sọ não của một con ma vật khác. Hai cái chân sau vừa thô vừa ngắn lại giẫm giẫm vào hư không, cái đuôi lông lông của nó vung lên, chém bốn năm con ma vật đang dồn ép vào nhau thành từng khúc nhỏ.
Âm thanh hàm răng đâm thủng da thịt ngọt sớt vang lên, ma vật trong cái miệng to của nó bị cắn đứt, nó lắc đầu phun sang một bên. Nó mượn lực nhảy, lại kéo một con ma vật khác vào trong miệng.
Đám lông trắng trắng của nó trong nháy mắt liền bị ma huyết nhiễm đỏ ngầu.
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, khi một số lượng lớn ma vật kêu lên thảm thiết, rơi từ trêи không trung xuống dưới, miếng ván cầu bị con ma vật phá vỡ, hất tung lên không trung ban nãy đang nằm dưới chân Lâm Thu đã bắt đầu bay đến cực hạn trêи không trung, tới một độ cao nhất định, hơi ngưng lại một chút rồi bắt đầu rơi xuống.
Khi cảm giác không trọng lực truyền đến, nơi Đấu Long đang đứng đã “Xôn xao” nổi lên một cơn mưa máu.
“Ma, ma thần Đấu Long!” Một con ma vật phản ứng nhanh nhất, gân cổ lên kêu lên quai quái.
“A —— là ma thần Đấu Long!”
Đấu Long đi theo bên cạnh ma chủ, bị các tu sĩ gọi là “Ma sủng”, nhưng trong Ma tộc, nó lại có một cái danh hào vang dội —— Ma thần!
Ngày thường tộc nhân Ma tộc cũng hiếm khi thấy được cái tên này, ma chủ ru rú trong nhà, rất ít khi lộ diện, Đấu Long cũng giống như chủ nhân của nó, đều thần bí khó lường.
Nhưng chỉ cần khi nó xuất hiện, nhất định sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, giống như lúc này.
Mới vừa rồi nó giống như cái trứng vịt muối phì phì quỳ rạp trêи mặt đất, tương phản quá lớn, thật không có ai nhận ra được.
Giờ phút này nhận ra cũng đã muộn, chúng ma vật đều tim đập chân run, căn bản không rảnh quan tâm đến triệu hoán của Tế Uyên đại nhân, từng con một đều quay đầu chạy trốn.
“Gầm ——” thấy đám ma vật tan đi, Đấu Long cũng không đuổi theo, nó mở rộng bốn cái chân béo, xoè cánh ra lướt đến bên cạnh chủ nhân nhà mình.
Khi miếng ván cầu gãy vừa vặn rơi xuống mặt đầm, đang bập bềnh giằng co trêи sóng nước, làm sao có thể chịu đựng được sức oanh tạc của một viên đạn hình chó mập tròn quay như thế ? Liền nghe một tiếng vang lớn kinh thiên động địa, bọt nước bắn tung, hai người một chó tính luôn cả miếng ván cầu gãy kia, đồng thời cùng nhau chìm xuống.
Lâm Thu hít một ngụm khí lạnh.
Nhiều năm như vậy, nàng sớm quen với chuyện mọi việc đều phải dựa vào chính mình. Giờ phút này gặp phải tai ương rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của nàng cũng không phải xoay người tìm Nguỵ Lương bên cạnh trợ giúp, mà là vội vàng bắt đầu chuyển động não tìm kiếm cách thoát vây.
Nàng hiện tại còn chưa thể ngự kiếm lăng không.
Gần đó cũng chỉ có khúc cầu gỗ không phải trong tình trạng tốt lắm, cho dù vứt dây xích linh khí ra cũng không tìm được điểm mượn lực.
Vậy chỉ còn cách tròng linh khí vào ngoài người, ngăn cản đám máu loãng dơ bẩn này, sau đó lại cố gắng nổi lên trôi vào bờ.
Nếu gặp phải tấn công ở trong nước, vậy phải chìm xuống tận đáy đầm để đánh nhau với bọn chúng ! Vừa đánh vừa tựa lưng vào bờ!
Chỉ một hai giây, Lâm Thu đã chuẩn bị tốt kế hoạch ở trong lòng, tức khắc cũng bình tâm lại.
Chỉ tiếc kế hoạch còn chưa kịp biến hóa, bỗng nhiên nghe được bên cạnh vang lên tiếng nước bị đông lại “tắc tắc” thanh thúy, tấm ván gỗ dưới chân đã “Oang” một tiếng rơi xuống đất liền.
Làn sóng đỏ bên cạnh đông đặc lại thành một tư thái rít gào, vài giọt bọt nước đang bắn lên cũng quỷ dị mà ngưng ở giữa không trung, phảng phất chần chờ một lát, rồi “Leng ka leng keng” đồng thời rơi xuống, đánh trêи mặt băng màu máu, liên tiếp lăn mấy vòng.
Hai người một chó một mảnh cầu chỉ chìm về phía dưới hai ba thước rồi ngưng lại.
Ngụy Lương nâng tay lên, nhẹ nhàng phủi rớt vài hạt băng li ti dính trêи đuôi mi của Lâm Thu.
Hắn hơi hơi khom người, ôm nàng chặn ngang lên, không nhanh không chậm bước ra khỏi hố băng, đi về hướng Tế Uyên.
Ủng đen đạp trêи mặt đầm máu, mỗi một bước rơi xuống, làn sóng máu dưới chân đều sẽ ngưng tụ thành băng cứng, vững vàng nâng bước hắn.
Một màn này, thực sự quá quỷ dị, lại soái khí bức người.
Đấu Long nhắm mắt theo đuôi, khi mỗi một bước rơi xuống, làn máu loãng dưới chân nó cũng sẽ đúng lúc ngưng kết lại, trêи mặt đầm máu cũng thật mau chóng xuất hiện một hàng băng cứng theo hình bước chân người cùng bước chân chó.
Khi mới vừa có ma vật kêu to “Ma thần Đấu Long”, Tế Uyên liền cũng nhận ra cái con Đấu Long này, trong lòng càng thêm cảm thấy không ổn.
Giờ phút này thấy Ngụy Lương đang đi thẳng tới, hắn vội vàng nhỏ giọng lại, khẽ quát một tiếng: “U cơ! Động thủ!”
Vương Vệ Chi đang đánh đến vui sướиɠ, cười lớn tiếng kêu lên: “Như thế nào, Huyết Ma Tế Uyên cũng phải kêu gọi giúp đỡ sao?! Là ngại tiểu gia không hầu hạ tốt cho ngươi à!”
Một tay Tế Uyên bấm tay niệm thần chú, thân hình lui mạnh về sau: “Pháp ấn —— Nghĩa Ma Đạp Sóng!”
Chỉ thấy dưới chân hắn trong nháy mắt bốc lên một con lốc xoáy cuộn máu thật lớn đường kính hơn trăm mét. Lốc xoáy nhanh chóng xoay quanh, hướng về bốn phía điên cuồng khuếch tán.
Sau khi tế ra tuyệt thức, Tế Uyên rốt cuộc không còn có thể che giấu được hơi thở của đại ma tu, liền thấy mây sấm sét vội vàng trôi về hướng Bích Ba Đàm, hội tụ lại ở giữa, từng làn tia chớp màu đỏ đậm uốn lượn trêи không trung, bắt đầu xả xuống về hướng trêи người Tế Uyên.
Khi sét giáng xuống cũng là lúc từ trong cơn lốc xoáy máu, một con nghĩa ma toàn thân chảy xuôi máu đen thật lớn bò ra tới, vừa đối mặt liền vươn bàn tay to khủng bố của nó thẳng tắp đập về phía Vương Vệ Chi.
Tế Uyên tật vội vàng thối lui đến bên ven đầm, cúi người xuống, há miệng thật lớn.
Chỉ thấy lại dòng sóng máu đỏ phảng phất đọng lại như dạng keo từ trong đầm máu bị rút ra tới, dòng máu bị tách ra làm hai, điên cuồng dũng mãnh lao vào cánh tay trái cùng miệng máu của Tế Uyên.
Màu đỏ rực trêи mí mắt của hắn càng thêm quyến rũ lóe sáng, đôi mắt phượng hẹp dài lập loè tia sáng đỏ, màu da càng xanh trắng đến đáng sợ.
Không thể không nói, cho dù biết cái hắn đang uống chính là máu tanh kinh tởm, nhưng đại ma tu này thoạt nhìn vẫn thập phần tà mị soái khí, tư thế quái dị cũng có lực hấp dẫn độc đáo, làm người đã có chút buồn nôn, lại nhịn không được muốn nhìn chằm chằm hắn không bỏ.
Quả nhiên một đẹp che trăm xấu!
Ngay khi Tế Uyên lui đến bên ven đầm máu, trước mặt Ngụy Lương bỗng nhiên nổi lên cơn sóng máu đỏ thẫm.
Một ma cơ mặc trường bào màu máu thẫm đạp sóng mà ra, vẻ ngoài của nàng ta có chút như cùng loại với nữ nhân mặc áo đỏ mà Lâm Thu gặp ngày nào trong không gian kiếm linh.
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, thầm nghĩ, ‘ lúc trước mình đã vô cùng nghi hoặc, người chết trận ở Thiên Kỳ Quan rõ ràng đều là anh hùng hào kiệt, vì sao lại có thể có cừu hận đến như vậy với Ô Mạnh Hiệp chứ, trong đó nhất định là do nữ nhân áo đỏ kia phá rối. Hiện giờ xem ra, tất cả chuyện này nhất định đều là âm mưu của Tế Uyên —— có lẽ hôm nay có thể tra ra manh mối! ‘
Trong ánh mắt của nữ nhân này cũng không thấy tròng trắng mắt, chỉ có hai mảnh đỏ sẫm âm trầm trầm, mười ngón tay vừa nhọn vừa dài, móng tay thâm lại thành màu xanh đen, trêи gương mặt trắng như tuyết có mấy sợi máu mờ nhạt bò lan thành hình ấn chú gì đó, ẩn ẩn mấp máy. Môi cũng là màu đỏ sậm, như là hai mảnh máu đen hôi tanh đọng lại.
“Kiếm…… Quân…… Ngụy…… Lương……”
“Dám phá hỏng nghiệp lớn của Tế Uyên đại nhân, ngươi đi tìm chết cho ta!”
Nàng này đột nhiên vừa mở miệng, trong miệng phụt lên ra vô số chấm máu đỏ thẫm, như ong vò vẽ bay thẳng vào mặt Ngụy Lương.
Tu vi của nàng ta hiển nhiên còn vượt xa hơn vị trong lăng ngầm của Ô thị kia.
Sau khi Ngụy Lương làm đóng băng đám ong vò vẽ giọt máu đầy trời kia vào thành một cái trụ, thân hình nàng ta đột ngột biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại, đã đứng ở phía sau lưng Ngụy Lương.
Gương mặt xanh trắng vừa mỹ lệ lại đáng sợ của nàng ta vẽ ra một nụ cười u ám, chậm rãi nâng một cây giáo màu xanh đen bên tay phải lên……
Ngụy Lương cũng không thèm quay đầu, tiện tay bứt hai túm lông trêи người Đấu Long đang đứng bên cạnh, ném về phía sau.
Chỉ nghe “Tranh” một tiếng, hai túm lông chó liền ngưng kết thành băng châm, đâm xuyên qua yết hầu cùng trái tim nàng ta.
Nhưng mà, tươi cười trêи mặt nàng ta cũng không biến mất, thân xiêm y màu đỏ sậm kia dần dần nhạt đi, khuôn mặt xanh trắng lại bắt đầu đỏ lên, không bao lâu, từ đầu đến chân nàng ta lại biến thành cùng một màu, hoà thành một thể với dòng máu trong đầm dưới chân.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, nàng ta tan thành bọt sóng, rơi vào trong đầm máu.
“U Cơ oán khí không có thực thể.” Ngữ khí của Ngụy Lương bình đạm, tiếp tục đi về hướng Tế Uyên.
Cách đó không xa, Vương Vệ Chi đang cố hết sức đấu với con nghĩa ma kia, rất mau chóng liền rơi vào thế hạ phong —— hắn vốn cũng chỉ là kiếm tiên sơ kỳ Hóa Thần, lại đã tự phế tu vi đến kỳ Nguyên Anh.
Sau khi dò xét bí cảnh của Hoang Xuyên, tuy nhận