Tần Vân Hề thần sắc âm trầm, sát ý trong mắt vô cùng rõ ràng, nhìn về phía Trác Tấn.
“Thanh Âm, ta thật sự muốn xem, nàng yêu một người đã chết thì có thể yêu được bao nhiêu năm.”
Trong gió, truyền đến tiếng thở dài sâu kín của Trác Tấn.
“Là do ta không biết dạy dỗ.”
Hắn nói: “Vân Hề, hôm nay ta thật sự thấy may mắn là lúc trước mọi việc không như ngươi mong muốn.”
Sắc mặt Tần Vân Hề càng thêm âm trầm, đôi mắt thấp thấp nhìn chằm chằm hắn. Đôi mắt to vốn dĩ tròn trĩnh rõ ràng của hắn lại đầy ngập oán độc, không cam lòng áp thành hình tam giác như mắt rắn.
“Nói thật, khi đó ta đã rất động lòng.” Trác Tấn không chút nào để ý xuôi tay xuống, đi về hướng Tần Vân Hề vài bước, ngừng ở vị trí cách hắn không đến một trượng.
Ngữ khí vẫn thập phần ôn hòa, giống như là lúc trước khi chỉ dạy cho bọn họ tu hành: “Các ngươi đều cho rằng ta vì do dự không quyết đoán, mới tiếp nhận yêu cầu vô lý của Trịnh Tử Ngọc, đồng ý nghênh thú Lâm Thu. Kỳ thật không phải. Ta làm như vậy, trước hết là vì để chặt đứt một tia nghiệt tình vẫn chưa kịp phát triển trở thành mối họa kia. Thứ hai, cũng là hy vọng lợi dụng việc đón dâu, để cho ngươi biết ngươi cùng Thanh Âm vẫn còn có cơ hội ở bên nhau, có thể có động lực tỉnh lại nhanh một chút.”
Thân hình Tần Vân Hề không khỏi hơi hơi chấn động: “Ngươi nói cái gì? Ngươi đã sớm biết ta đối với Thanh Âm……”
Trêи mặt Trác Tấn hiện lên nụ cười hiền lành của bậc cha chú: “Sao có thể không biết? Ta nhìn các ngươi, giống như phụ thân nhìn hài nhi từng ngày lớn lên, mấy tâm tư vụn vặt đó của các ngươi làm sao giấu được ta. Khi đó ngươi trọng thương hôn mê, ta mỗi ngày khi đến thăm ngươi, đều sẽ cố ý nhắc tới chuyện ta sắp đón dâu ở trước mặt ngươi, nếu thần hồn ngươi vẫn còn đang ở đó, vì sao còn chưa chịu tỉnh lại chứ?”
Khoé môi Tần Vân Hề hiện lên châm chọc, cũng không trả lời.
Vấn đề này Lâm Thu biết đáp án —— sau khi Ngụy Lương đồng ý cưới Lâm Thu, Liễu Thanh Âm liền mỗi ngày ba bữa chạy đến chỗ Tần Vân Hề khóc lóc. Cho dù là người khoẻ mạnh, chỉ sợ cũng phải bị khóc đến mức tâm phiền ý loạn, đánh mất năng lực suy nghĩ bình thường, càng không cần phải nói đến Tần Vân Hề. Nguyên hồn của hắn bị thương nặng, vốn đang thập phần đần độn.
Trác Tấn nói: “Ngày Lâm Thu vào cửa, trong lòng ta đã vướng bận ngươi, lại nghĩ đến mình từ đây liền phải đeo trêи lưng thêm một phần trách nhiệm, ít nhiều gì cũng có chút nôn nóng trong lòng, đến nỗi sau khi thọ thương nguyên hồn ta vốn dĩ đã không xong lại càng thêm rung chuyển. Kiếm của ngươi cùng kiếm của ta chính là một đôi song tử kiếm do phụ thân ngươi để lại, chúng ta khổ tu kiếm ý, tâm thần đã sớm hợp nhất với kiếm. Vì thế một ngày đó, thần hồn chúng ta nương theo song tử kiếm, cộng minh.”
Trác Tấn lại đi về phía Tần Vân Hề thêm một bước, nói: “Ngươi trách cứ ta vô dụng lại không biết biến hoá, hại tông môn tổn thất thảm trọng, ngược lại làm cho Vương thị tiêu dao. Ngươi trách ta phụ Thanh Âm, không nên cố kỵ quy củ cổ hũ, hại nàng ta si mê chờ nhiều năm. Ngươi càng hận ta trong những năm ngươi không có mặt, cướp sự yêu thương của phụ thân ngươi, làm cho ông dưỡng ɖu͙ƈ dạy dỗ ta như con ruột, còn nhận được y bát của phụ thân ngươi. Ngươi nói nếu đổi thành ngươi, nhất định có thể giải quyết tốt hết thảy sự tình, chắc chắn bảo hộ trêи dưới toàn tông an toàn. Ngươi nói tất cả những sai lầm, ngọn nguồn đều là ta, nếu đổi lại là ngươi, những chuyện bất hạnh đó sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Mắt Trác Tấn lộ ra hồi tưởng: “Lúc ấy, ta xác thật rất động tâm. Ta biết, nếu lúc trước sư nương không theo Vương Truyện Ân mà đi, sinh ra ngươi ở bên ngoài, như vậy ngươi sẽ không hằn học vì phí nhiều thời gian như vậy, đến mức tu vi mãi chật vật dưới thấp. Tất cả những gì của ta hiện tại, vốn nên là của ngươi. Mà ta, người kế thừa y bát của lão Kiếm Quân lại không có năng lực bảo hộ cái tông phái thật lớn này. Bản thân ta cũng từng nghĩ, nếu đổi lại là người, trong cuộc chiến tiên ma lần đó, kết cục chưa chắc đã thảm thiết như vậy. Lúc đó, ta ngay lúc đó xác thật động tâm, quyết định đem hết cả đều cho ngươi!”
Ánh mắt Tần Vân Hề lập loè, mím môi không nói. Xác thật là có chuyện này, bản thân mình trước khi nguyên hồn tiêu tán, nhờ vào tâm thần cùng kiếm cộng minh, không ngờ trời xui đất khiến, lại trực tiếp chạm vào thần hồn của sư tôn. Lúc ấy mình cũng không tưởng nhiều như vậy, chỉ đem oán hận đầy ngập cùng khó chịu tất cả đổ hết cho hắn, mà sau khi hắn nghe xong, cư nhiên lại nguyện ý tự hủy thần hồn, đem nguyên hồn lực toàn bộ làm thành chất dinh dưỡng đưa cho mình, giúp mình sống lại bên trong thể xác của hắn.
Mà Sư tôn, cũng đích xác đã làm như vậy.
Sau này, mình liền thành “Ngụy Lương”. Bởi vì nhận được toàn bộ hồn lực của hắn, cho nên tất cả mọi chuyện sau này đều không còn khó khăn nữa, sau khi khổ tâm luyện tập, liền hoàn toàn nắm giữ chiêu thức cùng với kiếm ý của hắn khi còn sống.
Sau này nữa, liền cùng Liễu Thanh Âm nước chảy mây trôi……
Nhưng, đó đều là chuyện của kiếp trước! Ở đời này, hắn lại đổi ý!
Trác Tấn không biết suy nghĩ của Tần Vân Hề đã bay đến cách xa vạn dặm, hắn nhẹ nhàng thở dài nói: “Mãi đến một ngày kia, ta mới biết được hoá ra trong lòng ngươi lại tích tụ nhiều bất mãn đến như vậy. Vân hề à, thật ra ta sớm đã quyết định, sau khi bình định ma họa liền mang theo Lâm Thu rời đi, đem Vạn Kiếm Quy Tông truyền lại cho ngươi. Còn tương lại ngươi cùng Thanh Âm như thế nào, thì phải xem duyên phận của chính các ngươi.”
“Ta không tin.” Tần Vân Hề cười lạnh.
Trác Tấn nao nao: “Đúng rồi, ngươi không tin cũng là đúng thôi. Rốt cuộc sau khi ta đổi ý, thì sự tin tưởng của ngươi đã hoàn toàn biến mất.”
Tần Vân Hề nghiến răng nghiến lợi: “Vậy tại sao lúc đó ngươi lại muốn đổi ý! Bởi vì ma chủ xúi giục sao!”
Trác Tấn yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, trong ánh mắt có chút thất vọng.
“Vân Hề, vấn đề này, ngươi nên hỏi chính ngươi. Ngươi hỏi bản thân mình trước thử xem, ngươi, đến tột cùng là cái thứ gì?”
Nghe xong, Tần Vân Hề giận quá hoá cười: “Ta còn đứng đây nói chuyện với người, là có ý tốt để ngươi sống lâu thêm chốc lát, ngươi ——muốn tìm chết?! Ngươi dám mắng ta!”
Trác Tấn nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi thật sự đã quên rồi sao. Ngay thời điểm ta tự bạo chỉ còn nguyên hồn rách nát, ngươi, đã ăn Vân Hề.”
Tần Vân Hề như bị sét đánh trúng.
Không sai, đời này khi hắn trọng sinh trở về, vừa là lúc sư tôn tự hủy nguyên thần, chuẩn bị giúp cho mình đoạt xá thể xác của hắn.
Nhưng khi hắn vừa muốn cảm khái thời cơ, lại phát hiện ở đây lại còn có một cái hồn phách khác —— đó là cái tên “Tần Vân Hề” đang ngoi ngóp sắp chết, nhưng lại xoa tay hầm hè chuẩn bị tiếp nhận thân thể cùng hồn lực của sư tôn, cái tên “Tần Vân Hề” còn chưa biết tương lai đem có bao nhiêu phong ba khổ ách, cũng chính là, người từng mình!
Hắn trọng sinh trở về là muốn nghịch chuyển càn khôn, mà không phải muốn trơ mắt nhìn “bản thân mình” lặp lại bi kịch một lần nữa.
Vì thế hắn không chút do dự, lập tức tiến lên, dựa vào bản năng nuốt lấy cái nguyên hồn “Tần Vân Hề” vốn nhỏ yếu hơn bản thân mình rất nhiều kia. Hắn căn bản không để ý chuyện này. Giữ lại cái “bản thân mình” đã từng nhỏ yếu, sắp sửa đi vào vô số đường cùng kia để làm cái gì chứ ?! Hơn nữa, đó chẳng phải là chính mình sao? Chính mình nuốt mình, có vấn đề gì?
Hắn cho rằng lúc ấy sư tôn đã hồn phi phách tán, đang chuẩn bị an tâm tiếp nhận hết thảy của sư tôn. Lại không ngờ, sau một trận trời đất quay cuồng, hắn thế nhưng bị đá trở về chính thân thể nửa chết nửa sống kia của mình.
Lúc ấy Liễu Thanh Âm đang nằm trong tầm tay hắn và khóc.
Tần Vân Hề còn chưa m hoãn thần, liền thấy Liễu Thanh Âm đầy mặt vui mừng mà xông ra ngoài, nói muốn báo cho sư tôn, Đại sư huynh đã tỉnh.
Lúc ấy hắn đang đần độn, cả đầu óc mê mang khó hiểu, vậy mà không phản ứng lại Liễu Thanh Âm vui sướиɠ đều không phải là vì hắn tỉnh, mà là vì chuyện này đủ để phá hỏng buổi động phòng hoa chúc của sư tôn.
Hắn nằm trêи giường hàn ngọc kia không ít thời gian mới tiếp nhận được sự thật này —— lúc này, sư tôn không đem thể xác cho hắn, cũng không đem hồn lực cho hắn, ngay lúc là hắn đầy cõi lòng hy vọng, một chân đá hắn văng! Sư tôn đổi ý! Vậy mà đổi ý! Sư tôn sao có thể đổi ý!
Hắn bị nhốt trong chính thể xác cơ hồ không thể nào động đậy của mình, từng khắc trôi qua là từng khắc hắn muốn phát điên rồi.
May mắn, dù sao hồn phách này của hắn cũng đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, hắn mạnh mẽ buộc mình trấn định lại.
Nhưng khi thấy Lâm Thu cùng Ngụy Lương nắm tay nhau mà đến, hắn suýt nữa phá công. May mắn độ phù hợp của thần hồn cùng thân thể quá thấp, hắn cũng không biểu hiện ra được cái gì, nên cũng đỡ phải lộ ra nhiều sơ hở.
Những ngày tháng kế tiếp, hắn âm mưu dùng bao nhiêu chiêu trò để thử thì không cần phải nói. Hắn phát hiện Ngụy Lương đối với hắn không có nửa điểm bao dung hoặc là tha thứ, mà triệt triệt để để hờ hững, vì thế hắn thở dài nhẹ nhõm thở một hơi, suy đoán nhất định là ma chủ lợi dụng nhập vào, đoạt xá thể xác, cắn nuốt hồn lực.
Nếu để cho hắn chọn, hắn cam nguyện Ngụy Lương hiện tại là ma chủ, chứ không phải bản thân sư tôn.
Bởi vì ở trước mặt hồn phách của sư tôn, Tần Vân Hề hắn vĩnh viễn là một người bị lột trần trụi —— như giờ phút này chẳng hạn.
Trác Tấn lần thứ hai phát ra tiếng: “Ngươi đã ăn Vân Hề, ngươi tột cùng là cái thứ gì?”
“Không phải!” Tần Vân Hề theo bản năng bác bỏ, “Ta không phải là đồ vật!”
Từ Bình Nhi vốn dĩ thập phần khẩn trương, đôi tay nhỏ gắt gao nắm chặt góc áo Trác Tấn, vừa nghe lời này, không nhịn được liền bật cười “phụt” một tiếng.
Tần Vân Hề giờ phút này căn bản không có rảnh rỗi để ý tới người khác, hắn gắt gao nhìn thẳng vào mắt Trác Tấn, lặp lại nói: “Ta không phải là thứ gì, ta chính là Tần Vân Hề, là bản tôn! Ta trọng sinh trở về, há có thể trơ mắt nhìn bi kịch tái diễn?! Ta đoạt xá chính mình thì có vấn đề gì?! Ta làm tất cả những chuyện này chính là vì Thanh Âm cùng thiên hạ! Ta có gì sai! Mà ngươi thì sao? Ngươi thất tín bội nghĩa, nhường thân thể cho ma chủ, ngươi uổng công là người đứng đầu chính đạo! Hiện giờ hoạ loạn buôn xuống thiên hạ, đó là do từ ngươi mà ra!”
Liễu Thanh Âm bỗng nhiên ở phía sau cười khẽ ra tiếng: “Ngươi cuối cùng thừa nhận mình không phải sư tôn rồi à, Đại sư huynh.”
Tần Vân Hề hít sâu một hơi, giận dữ nói: “Thanh Âm, hiện tại không phải lúc nói cái này.”
Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm Trác Tấn.
Trác Tấn nói: “Cho nên ngươi tới tìm ta, muốn giết ta, là bởi vì kiếp trước ta cũng sống lại trở thành ‘ Trác Tấn ‘ sao? Ở kiếp trước, ta từng làm chuyện gì có uy hϊế͙p͙ đối với ngươi chưa ? Ta tồn tại, làm người ta nghi ngờ ngươi không phải Kiếm Quân chân chính, lý do là như vậy sao?”
“Đâu chỉ có bao nhiêu đó!” Tần Vân Hề cười lạnh nói, “Ngươi nâng đỡ Vương Vệ Chi, trăm phương ngàn kế hại Thanh Âm phi thăng thất bại, lại từng bước thiết hạ bẫy, làm ta cùng Thanh Âm tin lời nói dối như cuội của ngươi, cuối cùng hại ta thân vẫn đạo tiêu, cầu mà không được!”
Trác Tấn chém đinh chặt sắt: “Không có khả năng! Ta tuyệt không khả năng làm như vậy!”
“Sự thật như thế! Giảo biện vô dụng!” Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Tần Vân Hề hiện ra, “Đời này, ngươi sẽ không có cơ hội nữa. Chìa khoá bí mật của Huyền môn đã ở trong tay ta, hôm nay ta giết ngươi trước, ngày mai ta lại giết Vương Vệ Chi! Đời này ta xem ai có thể trở ta!”
“Vân Hề.” Trong giọng nói của Trác Tấn mang theo đau khổ âm ỉ, “Ngươi rốt cuộc có biết chuyện mình chân chính muốn là cái gì hay không ? Tâm tư của ngươi đã nhập tà, lạm sát kẻ vô tội, đã đúc thành đại sai không thể vãn hồi. Ta đã là sư phụ của ngươi, sao lại có thể tha cho ngươi tiếp tục làm hại nhân gian? Vân Hề, ta đối với ngươi không có một chút trả thù riêng nào, ta giết ngươi, đơn giản chỉ là giết người thì phải đền mạng, chính là thiên lý.”
Hắn hơi hơi cuộn ngón áp út bên bàn tay trái lên.
Người quen thuộc với hắn đều biết, đó chính là điềm báo khi hắn khởi động sát khí.
“Ha ha ha ha ha ——” Tần Vân Hề ôm bụng cười ầm lên, “Như thế nào, ngươi muốn tới trước mặt Diêm La Vương để cáo trạng ta à ? Sư, tôn.”
Trong lúc nói chuyện, Tần Vân Hề đã không trì hoãn nữa!
Chỉ thấy thân thể hắn ngay tại chỗ hơi hơi nhoáng lên, liền có một đường bóng kiếm hình cung tuôn gia ở giữa hắn cùng Trác Tấn.
Cao nhân có tu vi hơn người thì mới có thể nhìn ra một tàn ảnh —— thân ảnh Tần Vân Hề lướt đến trước mặt Trác Tấn, khi đến nửa đường thì trở tay rút kiếm, đâm thủng yết hầu Trác Tấn, sau đó rút kiếm ra lướt về chỗ cũ.
Trường kiếm nghiêng nghiêng đâm vào, một dòng máu nhỏ uốn lượn chảy xuống.
Tần Vân Hề thu kiếm vào vỏ, xoay người, không hề nhìn thêm Trác Tấn một cái nào nữa.
“Sư muội, đi rồi.” Ngữ khí hắn lạnh lẽo, “Thế gian, không còn…… Sư, tôn,.”
Liễu Thanh Âm chưa bao giờ nghe hắn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với nàng ta, không khỏi có chút co rúm lại. Nàng ta không chút nghi ngờ, nếu như giờ phút này không làm theo những gì hắn, hắn sẽ giết chết luôn cả nàng ta tại chỗ này.
Tuy rằng hắn đã trả túi Càn Khôn lại cho nàng ta, nhưng tay nàng ta giống như kẹt dưới khối đá nặng ngàn cân, muốn nhấc cũng nhấc lên không nổi sức lực hay dũng khí đi gom lại hồn phách phía sau.
Huống hồ, nghe xong câu chuyện của hai người này, trong lòng nàng ta đã vô cùng rõ ràng, sư tôn đã không thể trở về nữa.
Hồn lực của hắn đã mất, hiện giờ, chỉ là một phàm nhân có được ký ức từng thuộc về mình thôi.
Nàng ta không tự giác nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh, tầm mắt hơi run, lui về phía sau nhìn lại. Giờ khắc này, nàng ta đã ra quyết định, không muốn chống đối lại Tần Vân Hề nữa —— nàng ta chỉ muốn nhìn xem Từ Bình Nhi sẽ khóc như thế nào thôi.
Bỗng nhiên liền ngơ ngẩn.
Từ Bình Nhi đích xác đang khóc, nhưng lại đang cầm cánh tay của Trác Tấn mà rớt nước mắt.
Trác Tấn cũng không có ngã xuống, hắn êm đẹp đứng ở tại chỗ, bình tĩnh nhìn bóng dáng Tần Vân Hề, ánh mắt phảng phất như bỗng già đi mười tuổi.
Sau đó nữa, Tần Vân Hề giơ ra chân trái, bỗng nhiên ngả về phía trước quỳ xuống thật mạnh.
Chợt, đùi phải cũng theo sát sau đó, đầu gối “thông” một tiếng, quỳ trêи mặt đất.
Hai đầu gối hắn quỳ xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu to tươi đẹp đến cực điểm. Giữa trán, một đường máu mỏng manh tinh tế chậm rãi vỡ ra.
Ngàn tính vạn tính, chỉ tính