Lâm Thu là bị lạnh quá mà tỉnh.
Khi tỉnh lại, trong tầm mắt là một mảnh trắng xoá ʍôиɠ lung, băng sương mù mờ mịt bốn phía, toàn bộ thân thể đều chìm trong một ao băng, chỉ có đầu là lộ lên trêи mặt nước. Mặt nước ngưng đọng ra một tầng sương mù nồng đậm, nhìn không thấy cảnh ở dưới nước, ngẫu nhiên có một hai bong bóng khí nho nhỏ chui ra khỏi mặt nước, “bang” một cái nổ tung.
Phía sau lưng còn dán vào một thứ gì đó vô cùng ấm áp rắn chắc.
Nàng nhẹ nhàng tránh đi, phát hiện mình bị một đôi cánh tay chặt chẽ ôm lại, để phòng ngừa nàng ngã sấp vào trong nước.
Nghiêng đầu vừa nhìn, đúng là Ngụy Lương.
Bờ vai của hắn cùng nửa ngực lộ ra trêи mặt nước, vẫn còn ăn mặc xiêm y đàng hoàng.
Lâm Thu không khỏi hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hử?” Lồng ngực hắn run lên, phát ra âm thanh buồn cười, “Nhìn thấy ta còn mặc xiêm y, nàng rất yên tâm?”
Lâm Thu: “…… à.”
Tay hắn ở trong nước hoạt động, di chuyển qua một chỗ khác.
Lâm Thu bỗng nhiên liền cứng lại.
Hắn có mặc xiêm y không sai, nhưng nàng thì không có.
Sau khi giác được một chút biến hoá làm trong lòng hắn phát ngứa rang, hắn thu lại cái bàn tay không an phận kia.
“Ngươi sao lại làm như vậy, trêи người ta còn có thương tích mà.” Lâm Thu vừa thẹn lại vừa khẩn trương.
Chợt, nàng liền phát hiện động tác như vậy lại không hề tác động đến miệng vết thương chút nào.
Không đúng, thật ra là đã tác động, chẳng qua miệng vết thương tựa hồ như đã phục hồi như cũ?!
…… Đứa nào nói không thể ngủ, một khi ngủ liền chết đâu?
Nàng giật giật bả vai bên trái, muốn đẩy miệng vết thương lộ ra trêи mặt nước, nhìn xem có phải thật sự khỏi hẳn rồi hay không.
Ngụy Lương thấp giọng cười cười, xoay người nàng lại, ôm lên hơi cao hơn một chút.
Lâm Thu cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy vết thương bị kiếm xuyên qua kia quả nhiên đã kết mài, cũng còn hơi xót xót một chút những có vẻ như đã không có việc gì nữa.
Ngụy Lương lại ấn nàng trở về trong nước.
Chính diện đối mặt với hắn, nàng xấu hổ đến ngượng ngùng ngẩng đầu, không biết nói gì bèn tìm lời để nói: “Còn phải ngâm bao lâu nữa? Quá lạnh.”
“Ờ.” Ngụy Lương trầm ngâm một lát.
Lâm Thu rõ ràng cảm giác được độ ấm tăng lên rất nhiều.
Lúc nãy bên dưới lớp sương trắng kia ngẫu nhiên cũng có mấy bong bóng khí nổi lên, nhưng lúc này chúng nó càng lộc cộc lộc cộc chui lên không ngừng, giống như là đang ở trong suối nước nóng vậy.
Lâm Thu: “???”
Ngụy Lương thấy nàng khẽ nhếch mắt, hơi nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng vừa tò mò lại thần sắc như dại ra, không khỏi thấy thập phần buồn cười.
Hắn nói: “Cái này chính là băng hoả. Dùng băng hỏa đun nước thuốc, sẽ mau chóng hồi phục.”
Lâm Thu nhớ rõ, lần trước Đấu Long cũng không có đãi ngộ này nha!
Trong lòng mới vừa bốc lên một tia đắc ý, lập tức bị nàng một tát chụp bay xuống —— đắc ý cái rắm chứ đắc ý, hết chuyện đi so với chó! Không có tiền đồ!
Hắn một tay che chở vai nàng, một tay gẩy gẩy một dúm tóc đẹp, bộ dáng hơi có chút đau lòng: “Sao cái này thì lại không thấy chuyển biến tốt đẹp chút nào nhỉ.”
Lâm Thu: “…… Nếu không thì thử dùng Hà Thủ Ô xem ?”
Lông mi đen dài của Ngụy Lương hơi hạ xuống: “Linh thảo hả?”
Lâm Thu: “…… Có lẽ?”
Trong mắt hắn hơi có chút gấp không chờ nổi, tay áo xẹt qua dưới nước, độ ấm trong ao lại lần nữa rõ ràng tăng lên.
“Lập tức mang nàng đi lấy.”
Lâm Thu bị nóng đến không được.
“Đừng……” Khuôn mặt nàng bị hơi nóng hun đến đỏ bừng, mở miệng một cái, hương thơm nhàn nhạt của hơi thở càng thêm nồng đậm, “Chịu không nổi rồi, quá nóng.”
Ánh mắt Ngụy Lương hơi tối lại, tiếng nói cũng có phần anh ách: “Được rồi.”
Sau khi hạ độ nóng xuống một chút, hắn nhịn không được cúi người, khẽ hôn lên đôi môi đỏ vừa thơm vừa mềm của nàng.
Đầu quả tim Lâm Thu giật mình một cái, không biết có phải do là nàng đang bị thương hay không, trong lòng dâng lên rất nhiều ủy khuất cùng không muốn xa rời, nàng hơi hơi mở miệng, lần đầu tiên đáp lại hắn.
Nha, bờ môi của hắn rất mỏng, lành lạnh man mát, hơi thở thơm mát như đang quanh quẩn trong không gian.
Cảm giác có hơi choáng váng. Nàng không tự giác được nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy xiêm y hắn.
Nàng có thể cảm giác được hắn đang nóng lòng muốn thử.
Tay hắn lặng lẽ vòng ra sau đầu nàng, phảng phất như đã có sẵn âm mưu rồi, khi hắn bắt đầu tiến công, xem nàng sẽ trốn đi nơi nào. Đến lúc đó hắn liền quyết đoán ra tay, chặn hết đường lui của nàng.
Trái tim nàng bắt đầu “thình thịch” nhảy, có chút hoảng loạn.
Hô hấp càng ngày càng gấp, tim đập kịch liệt như muốn văng vào trong mặt nước, nàng thậm chí có thể cảm giác được từng vòng gợn sóng đang tản ra ở bên người, làm người dễ dàng liền có thể nhìn thấy sự hoảng loạn mà nàng đang che dấu.
Trong lòng ngượng ngùng càng tăng lên.
Sau đầu, cái bàn tay to kia như gần như xa, làm da đầu nàng từng trận tê dại.
Tay nàng không tự giác nhẹ nhàng quấy nước ao, cho rằng chỉ cần cắt ngang những dợn sóng trong ao nước này, hắn sẽ không phát hiện tim nàng đang rối loạn.
Đột nhiên, mấy ngón tay đang vạch tới vạch lui của nàng trêи mặt nước bị bắt được.
Mười ngón tay đan vào nhau!
Hơi thở hỗn độn của Lâm Thu đột nhiên căng thẳng.
Hắn phát hiện nàng đang vọc nước nha!
Không phải, nàng thật ra cũng không phải đang vọc nước, nàng rất nghiêm túc yên tĩnh mà.
Bàn tay sớm đã để ở sau đầu kia cũng không hề khách khí, hắn ấn xuống đầu nàng, không cho phép một chút chần chờ hay lùi bước nào.
Nàng không hề có sức chống cự, bị hắn hôn hoàn toàn.
Không biết qua bao lâu, hắn buông nàng ra, trong thanh âm tràn đầy ý cười nồng đậm: “Tóc còn chưa khoẻ hẳn, hôm nay đành buông tha nàng.”
Lâm Thu mê mê hoặc hoặc giương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mỹ lệ tràn đầy hơi nước ʍôиɠ lung.
Môi anh đào cực đỏ, trêи má cũng nhiễm màu hồng hồng, giống một quả trái cây ngọt đến cực điểm.
Trái tim nàng nhẹ nhàng hơi loạn nhịp, rõ ràng đang ngâm mình ở trong nước ao ấm nóng như vậy, lại thỉnh thoảng nhẹ nhàng rùng mình một cái.
Tưởng tượng đến động tác tùy ý thăm dò kia của hắn mới vừa rồi, da đầu nàng chỉ cảm thấy từng đợt tê dại, ngón tay cũng run lên không ngừng.
Hôn môi mà thôi, sao có thể kinh tâm động phách đến như vậy chứ?!
Không phải, từ từ, hắn buông tha nàng, là vì…… tóc nàng còn chưa khoẻ ?!
emmmm…… Có chút một lời khó nói hết……
Nước ao dần dần trở nên trong xanh lên.
Ngụy Lương ôm nàng ra khỏi hồ nước. Nàng xấu hổ đến mức cuộn thân thể lên, rũ đầu.
Hắn cũng không nhìn nàng, mắt nhìn thẳng bước ra khỏi ao, ống tay áo phất một cái, mấy bọt nước dính trêи người hai người liền đồng thời đông lạnh thành băng tinh, lại phất thêm một cái, leng ka leng keng rớt đầy đất.
Hắn lấy ra một bộ áo bào màu trăng non từ trong túi Càn Khôn, choàng vào cho nàng, sau đó ôn nhu giúp nàng cài đai lưng.
Sau khi chải vuốt lại góc áo, hắn lại lấy ra một cái lược bằng ngà voi nhỏ xinh, nhẹ nhàng giúp nàng chải tóc, vẫn dùng băng sương làm đóng băng đuôi tóc.
Lâm Thu bỗng nhiên cảm giác mình biến thành một hài tử được chiếu cố chu toàn.
Ngoại trừ phần đuôi tóc được bao lại bởi một cụm hoa tuyết trong suốt, nhìn có vẻ hơi kỳ lạ một chút, tất cả các mặt khác đều rất hoàn mỹ.
“Có manh mối gì của Hà Thủ Ô không ?” Hắn nghiêm túc đứng đắn hỏi.
Lâm Thu: “…… Không có.”
“Không sao cả,” nam nhân tự tin cười, “Chỉ cần thế gian này có, ta liền có thể tìm được.”
Ngoại trừ thở dài, Lâm Thu cũng không biết nên làm cái gì.
Chẳng lẽ tu ở cái thế giới tu tiên này, tất cả mọi người đều không có ai trọc đầu à, ngay cả người không có gì không biết như Ngụy Lương này, vậy mà cũng không biết cách làm sao cho tóc mau dài.
Vết thương do kiếm đâm của nàng đã khỏi hẳn, trêи làn da chỉ có thể nhìn thấy một đường mỏng hơi hơi đỏ lên. Linh khí tụ ở chỗ đó như là vô số con kiến nhỏ hết sức cần cù, hì hục từng chút một dọn đi tàn tích cuối cùng của vết thương cho nàng.
Khó trách mọi người ai cũng sợ tổn thương kinh mạch hoặc thần hồn. Tổn thương da thịt, thân thể đúng là quá dễ trị. Nếu như đứng trêи góc độ này mà nghĩ, tựa hồ như quan điểm của Ngụy Lương cũng không sai —— tóc xác thật là dài ra rất chậm nha……
Lâm Thu bất tri bất giác cũng bị hắn ảnh hưởng đi trật đường ray.
Ngụy Lương nắm nàng rời khỏi Dược trì.
Một tiểu lão đầu vẻ mặt như đưa đám ngồi ở trước cửa động phủ, nhìn thấy Ngụy Lương, miệng trề ra như sắp khóc đến nơi: “Kiếm Quân ơi là Kiếm Quân, Bách Dược Phong tồn tại suốt 500 năm, tích cóp chỉ được một ít bảo bối như vậy, cầu xin ngài ngàn vạn lần xài tiết kiệm một chút đi……”
Lâm Thu: “……” Nếu nàng không nhớ lầm, cái gọi là Dược trì kia đã chỉ còn canh suông.
Đôi mày rậm của Ngụy Lương hơi nhíu: “Linh thảo trăm năm tất nhiên dược tính quá kém, hơn một ngàn năm còn miễn cưỡng xài được một chút.”
Tiểu lão đầu: “……”
Ngụy Lương hơi một suy nghĩ, hỏi: “Bách Dược Phong có cái gì gọi là Hà Thủ Ô không ?”
Tiểu lão đầu: “…… Không có.”
Ngụy Lương: “Hả?” Trong ánh mắt hắn rõ ràng viết “Bách Dược Phong đúng là hữu danh vô thực”.
Hơi trầm ngâm một chút, hắn quyết định không ngại học hỏi kẻ dưới, hỏi tiếp: “Ngươi có biết nơi nào có cái loại kỳ thảo này ?”
Khoé miệng Tiểu lão đầu hơi cứng lại: “…… Hiệu thuốc dưới nhân gian chắc là có bán.”
Thái dương của Ngụy Lương giật giật hai cái, đôi mắt dài hơi rũ xuống, nhìn về phía Lâm Thu, ánh mắt hơi có chút nguy hiểm.
Lâm Thu: “A, ha ha, hôm nay thời tiết thật đẹp nha.”
Hai người rời khỏi Bách Dược Phong.
Chỉ vì một chút vết thương nhỏ liền đào sạch kho của Bách Dược Phong tới đáy, trong lòng Lâm Thu thật ra cũng vô cùng áy náy, liền nhìn Ngụy Lương nói: “Ta biết một chỗ, gọi là khe Hồi Vân, ngay dưới thung lũng đoạn núi tuyết ở phía Tây của Động Đình. Nghe nói nơi đó có sinh trưởng rất nhiều dược thảo, hay là chúng ta đi xem đi ?”
Khe Hồi Vân chính là một kho báu dược liệu thiên nhiên, nơi đó chính là chỗ giao điểm của linh khí địa mạch của bốn ngọn núi và năm con sông, ngàn vạn năm trầm tích tích tụ lại, thổ nhưỡng trong cốc đã tiến hóa thành tức nhưỡng (đất sét giàu dinh dưỡng) thích hợp nhất cho linh thảo sinh trưởng. Nó có thể tự sinh ra, cũng có thể tự lớn lên. Bất kể là linh thảo quý hiếm đến cỡ nào, chỉ cần gieo một hạt giống sẽ mau chóng có thể lớn lên thành một mầm non nho nhỏ.
Trong sách, cái khe Hồi Vân này chính là một kho vàng của Liễu Thanh Âm. Liễu Thanh Âm phát hiện khe Hồi Vân là sau khi Huyết Ngẫu của Tế Uyên giáng thế, dựa theo tiến trình như trong sách, ít nhất còn cần hai đến ba năm nữa.
Lâm Thu lúc trước đã từng tính toán, sau khi rời khỏi Ngụy Lương, liền tranh thủ nhanh chân đi chiếm cái khe Hồi Vân này làm giàu.
Hiện giờ nàng đã không cần phải rời khỏi Ngụy Lương, lại thấy tiểu lão đầu của Bách Dược Phong đáng thương vô cùng, liền quyết định đem khe Hồi Vân trực tiếp biến thành kho thuốc của Vạn Kiếm Quy Tông, đỡ phải tương lai làm lợi cho Liễu Thanh Âm —— nếu nàng ta còn có tương lai.
Tần Vân Hề chết cũng không mang cho Lâm Thu xúc động quá lớn. Bởi vì theo như trong sách, Tần Vân Hề vốn dĩ là một người chết, nếu như nói mơ hồ một chút, đó là không được thiên mệnh chiếu cố.
Liễu Thanh Âm lại không giống vậy. Nàng ta vốn dĩ chính là cái loại con gái ruột của Thiên Đạo té ngã cũng có thể nhặt được bảo bối, hiện giờ nếu đã đập nồi dìm thuyền, nhất định càng từng bước tranh thủ tất cả cơ duyên, không phát triển thành một ma đầu tuyệt thế thì thật xin lỗi nàng cái thân phận nữ chủ kia của nàng ta.
Vậy nên trước tiên liền huỷ cái kho vàng này của nàng ta, cắt đứt một nguồn lương thực của nàng ta !
Dưới ánh mặt trời, Lâm Thu cong cong nheo đôi mắt lại, cười giống như một con hồ ly.
Ngụy Lương nhìn chằm chằm nàng, nhìn một lát, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, trầm giọng nói: “Được.”
Hai người liền xuất phát.
Tìm kiếm khe Hồi Vân cũng không khó.
Nói gì thì nói, Ngụy Lương cũng là lão đại mãn cấp rồi, mấy trò thăm dò bản đồ gì đó, quả thực giống như lấy đồ trong túi.
Hai người mau chóng vòng qua màn sương mù dày đặc, đáp xuống ở đáy cốc.
Nơi đây quả nhiên linh khí nồng đậm đến cực điểm, chẳng qua sau khi đi vào cái sơn cốc hình hồ lô này, Lâm Thu trong nháy mắt đã ngây ngẩn cả người.
Khe núi vốn dĩ nên mọc đầy chi chít dược thảo tươi mát, giờ phút này đã là một mảnh phế tích.
Các dược vật và linh thảo có phẩm chất tốt đã bị cướp sạch không còn một mống, cái nào phẩm chất kém một chút thì tứ tung ngang dọc nằm bẹp trêи đất, vùng tức nhưỡng trêи bề mặt mặt đất đã bị hủy hoại hoàn toàn, rễ cây ngầm chứa đầy linh khí cũng bị bào đến không còn một mảnh.
Tầm mắt Lâm Thu chậm rãi đảo qua cả ngọn sơn cốc, thực mau, liền phát hiện khắp nơi đều để lại dấu kiếm hình trăng non cùng trăng tròn.
Là Liễu Thanh Âm.
Sau khi nàng ta lấy đi linh thảo, lại trút hết phẫn nộ lên cái ngọn sơn cốc này, huỷ hoại hết tất cả mọi thứ.
Tâm của Lâm Thu hơi hơi chìm xuống ——
Lúc trước, Liễu Thanh Âm là một nữ nhân mơ mộng điển hình, cả đầu óc chỉ đầy những chuyện tình yêu nam nữ. Tuy rằng Tần Vân Hề một mực chắc chắn hắn là Nguỵ Lương trọng sinh, nhưng rất hiển nhiên, Liễu Thanh Âm căn bản không tin, hơn nữa cũng không hề có ý muốn lợi dụng những “tiên cơ” mà hắn ta đã biết để hành sự.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, không thể dùng ánh mắt cũ mà nhìn Liễu Thanh Âm nữa rồi.
‘ Giữa nàng ta và mình, nhất định có một người phải chết! ‘ Trong lòng Lâm Thu thầm nghĩ, ‘ vật tất nhiên chỉ có thể là vị đạo hữu kia chết mà thôi. ‘
Mặt Ngụy Lương lộ vẻ cười lạnh, tay áo phất một cái, chỉ thấy vô số băng sương li ti nhỏ xíu giáng xuống, ngay lập tức, đem toàn bộ đáy cốc bao trùm lại.
Một lát, mặt mày hắn đã ngưng thành băng, giọng nói mang theo lạnh lẽo dày đặc: “Đã rời khỏi đây hai canh giờ trước.”
Liễu Thanh Âm có thể dưới tình huống đang bị thương vẫn cùng Trác Tấn đánh bừa một cái, hiển nhiên thực lực của nàng ta đã không còn kém hơn Kiếm Quân bao nhiêu. Hai canh giờ cũng đủ cho nàng ta che giấu tung tích, độn xa ngàn dặm.
Tầm mắt Ngụy Lương hơi ngưng lại, chỉ thấy băng sương khắp núi đồi bắt đầu hướng về phế tích thẩm thấy xuống dưới.
Lâm Thu biết hắn làm như vậy đều có mục đích của hắn, liền không lên tiếng quấy rầy, chỉ thật cẩn thận điểm điểm chân, đem những dược thảo phẩm chất không có thượng thừa bị giẫm đạp thu lên, để vào trong túi Càn Khôn —— chính là cái túi Càn Khôn nhặt được của vị quốc sư kia, hiện tại nó đã thuộc về Lâm Thu.
Lâm Thu nhìn kỹ đám Đan dược trong túi Càn Khôn xong, đã xác định người chủ của túi Càn Khôn này cũng không phải cha ruột của Lâm