Một đường sinh cơ?
Lâm Thu nhìn trước Huyết Ngẫu đang rung động dữ dội ở trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên từng đợt khẩn trương.
“Cứu!” Nàng nói.
Nàng biết, giờ phút này Ngụy Lương không có khả năng thoát đi được. Hắn muốn kiềm chế Huyết Ngẫu, còn muốn đề phòng Tế Uyên lợi dụng biển máu bên dưới tới đánh lén.
Cho nên, nhiệm vụ cứu Vương Vệ Chi chỉ có thể giao cho nàng.
“Một nén nhang.” Thanh âm Ngụy Lương phảng phất như muốn kết băng, “Nếu trong vòng một nén nhang mà không thể đánh thức hắn, không cần do dự, lập tức trở về.”
Trong tay hắn ngưng ra mảnh băng kính kia, đặt vào trong lòng bàn tay của Lâm Thu.
“Nó có thể mang nàng trở về. Ngàn vạn lần nhớ kỹ, trong vòng một nén nhang, lập tức trở về.”
Lâm Thu gật gật đầu: “Yên tâm, Vương Vệ Chi còn chưa đáng cho ta liều mình.”
Ngụy Lương không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, trong lòng nao nao, khoé môi đang căng chặt nãy giờ lâu hiện lên một tia cười nhợt nhạt.
“Xin lỗi, làm nàng mạo hiểm vì ta.” Ánh mắt hắn hơi ngưng, giơ tay lên nhẹ nhàng che lấy giữa trán Lâm Thu.
Lâm Thu chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, khi lấy lại tinh thần, phát hiện mình bị Ngụy Lương chộp vào lòng bàn tay.
Nàng ngơ ngác nhìn khắp mọi nơi, nhìn thấy “mình” vẫn êm đẹp được hắn một tay ôm trong ngực.
Cho nên…… Đây là linh hồn nhỏ bé của nàng bị câu ra ngoài rồi ?
Lúc này, giọng nói của Ngụy Lương như vẫn còn vang vọng.
Mạo hiểm vì hắn ? Lâm Thu hình như hiểu được cái gì rồi.
‘ không cần phải nói xin lỗi, chàng giúp ta nhiều như vậy, ta thật rất vui vẻ nếu có thể vì chàng làm một chút chuyện. ‘
Nàng nghĩ như vậy.
Huống hồ, nàng cũng muốn cứu Vương Vệ Chi.
Nàng cảm giác được ngón tay Ngụy Lương hơi hơi nắm chặt, sau khi chần chờ chốc lát, một hào quang như băng sương ʍôиɠ lung bao lấy nàng, nàng cảm thấy mình biến thành một mũi tên thẳng thớm, “vèo” một chút, thẳng tắp xuyên qua tầng tầng kết giới băng sương, lọt vào trong cái miệng rộng của Huyết Ngẫu Vương Vệ Chi.
Lâm Thu: “……” Có cần kϊƈɦ thích như vậy hay không!
Quang cảnh trước mắt thay đổi.
Lâm Thu cảm giác hình như mình bị xuyên qua vô số tầng màn nước kỳ quái, trực tiếp chạm vào trong thần hồn của nàng, nàng có thể ngay khoảnh khắc chạm vào nó mà cảm nhận được tàn niệm bao vây lớn màn nước đó.
Đau, đau đớn vô tận.
Màn sương xung quanh thân thể nàng vẫn cứ nhu hòa mà lập loè, thay nàng nhận hết những đau khổ mà lớp màn nước đánh úp lại.
Lâm Thu biết, loại thống khổ đến từ thần hồn này không có khả năng bị băng sương tiêu diệt hết, nếu nàng không cảm giác được đau đớn, vậy nghĩa là Ngụy Lương đã thay nàng gánh chịu hết thảy.
Trái tim nàng nhẹ nhàng thót lên.
Nàng không dám nghĩ nhiều, lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ, ‘ nhất định phải trong vòng một nén nhang, đem Vương Vệ Chi mang về. ‘
Một nén nhang……
Tu sĩ thông thường sẽ dùng tốc độ linh khí quay vòng để tính giờ.
Lâm Thu là thông qua Nghiệp Liên. Nghiệp Liên tự động quay trong thức hải của nàng, mỗi khi chuyển một vòng, vừa đúng thời gian một nén nhang.
Nàng ngưng ra một bọt nước linh khí, đặt nó xoay trong đến trêи một cánh sen nhòn nhòn hướng về phương bắc.
Chờ đến khi cái “kim đồng hồ” này chuyển xong một vòng, trở về hướng Bắc một lần nữa, liền vừa lúc thời gian một nén nhang.
Sau khi canh tốt đồng hồ, màn sương sáng cũng đưa nàng đến nơi.
Lại là Bích Ba Đàm.
Chẳng qua, nước trong cái đầm trước mặt lại là đen nhánh như mực.
Nàng phát hiện mình lại lần nữa có được thân thể.
Trong lòng bàn tay phải, phảng phất có một trái tim lạnh băng, không nhanh không chậm mà nhảy lên.
Lâm Thu biết đó là cái băng kính kia, cái băng kính có thể xuyên qua hư và thật, đứa nàng từ cái không gian thần hồn này về hiện thế.
Nàng nắm nắm bàn tay, tâm thần ổn định.
Bên trái phía trước truyền đến tiếng binh khí xuyên qua thân thể.
Thần sắc Lâm Thu chấn động, giương mắt nhìn lên.
Liếc mắt một cái, liền thấy Vương Vệ Chi.
Xiêm y đỏ trắng của hắn đã hoàn toàn bị máu tươi thấm ướt sũng, không biết là máu của chính hắn, hay là máu chảy ra từ thứ gì khác.
Chỉ thấy trong hồ nước trước mặt hắn, một khối lại một khối huyết thây máu không ngừng bò ra.
Lại nhìn Vương Vệ Chi, biểu cảm của hắn ẩn nhẫn, trêи trán lại nổi lên từng đường gân xanh, ánh mắt có chút mê mang, động tác huy kiếm trong tay hắn hoàn toàn là dựa vào vào bản năng.
“Vương Vệ Chi!” Lâm Thu thử nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
Phản ứng của Vương Vệ Chi cực kỳ trì độn, mãi đến khi Lâm Thu cho rằng hắn không nghe thấy được thanh âm của nàng, hắn mới cực kỳ chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Lâm…… Thu.”
Thanh âm hắn khàn khàn rách nát.
Trong lòng Lâm Thu vui mừng —— như vậy có tính là đã đánh thức hắn chưa nhỉ? Hắn không phải đã nhận ra mình sao?
Trêи mặt Vương Vệ Chi chậm rãi tràn ra một nụ cười tươi.
Nhưng nụ cười này giống như mất khống chế mà mở rộng về hướng hai bên, khóe môi hắn cơ hồ kéo dài tới bên dưới tai.
“Vẫn là ngươi tốt nhất…… Ngươi tới đây với ta.”
Da đầu Lâm Thu tức khắc tê dại.
Vương Vệ Chi phảng phất giống như đã sống lại, động tác không còn cứng đờ trì độn nữa. Chỉ thấy hắn bỗng dưng thu kiếm, thân hình xoay ngoắt lại, lướt tới bên cạnh Lâm Thu.
Nàng phát hiện vạt áo hắn đã bị nước đen trong Bích Ba Đàm làm cho sũng nước, mấy mạt nước đen giống như thực chất theo vạt áo hắn nhè nhẹ bò lên phía trêи, lan đến trêи chân.
“Ngươi ở chỗ này làm gì vậy.” Lâm Thu bày ra một biểu cảm vô hại.
“Ta tới giết Vương Dương Diễm.” Hắn chỉ chỉ cái đầm nước đen nhánh kia, bình tĩnh nhìn Lâm Thu nói, “Ngươi xem, vì giết hắn, ta đã giết chết nhiều tộc nhân như vậy. Ngươi nói xem, những người này có lợi ích gì, loại thời điểm này rồi mà còn tâm tình ngồi bên trong uống rượu, loạng choạng đi ra từng người như vậy.”
Lâm Thu xoa xoa ấn đường, chỉ vào một khối thây máu mới bò ra từ trong hồ nước, nói: “Cái này, là người hả?”
Đôi mắt Vương Vệ Chi nghiêng nghiêng, cười lạnh một cái bay vút lên, chém khối thây máu ra thành hai nửa, sau đó lại lướt trở về.
“Ừ,” hắn nói, “Ta chờ cả đám bọn họ ra đây, đám này đều là nanh vuốt của Vương Dương Diễm thôi, ta rút răng hắn trước, sau cùng mới giết chết hắn.”
Lâm Thu cảm ứng được trong thức hải, phát hiện cánh sen mang theo giọt sương linh khí ban nãy đã di động ra một độ cong.
Nàng hỏi dò: “Vương Vệ Chi, ngươi biết đây là nơi nào không ?”
“Tịch Ma Lĩnh chứ đâu,” Vương Vệ Chi hiển nhiên đáp, “Ta thu được tin tức, Vương Dương Diễm lại trốn ở Tịch Ma Lĩnh, dắt theo một đám chó săn uống rượu mua vui, ta liền tới đây lấy mạng chó của hắn.”
“Đây là Bích Ba Đàm.” Mặt Lâm Thu trầm xuống, “Tịch Ma Lĩnh không có Vương Dương Diễm, chỉ có Tế Uyên —— ngươi còn nhớ rõ ai là Tế Uyên không.”
Vương Vệ Chi dùng một biểu tình nhìn kẻ ngu ngốc mà nhìn Lâm Thu: “Vô nghĩa. Nếu không phải hắn đem nương ta luyện thành Huyết Ngẫu, ta mẹ nó còn không biết cái đồ khốn nạn Vương Dương Diễm này hại chết nương ta!”
Lâm Thu ngẩng đầu, nhìn nhìn lên không trung âm u trêи đỉnh đầu.
“Ngươi nhìn cho rõ ràng, nơi này rốt cuộc là Bích Ba Đàm hay là Tịch Ma Lĩnh ?.” Lâm Thu hỏi.
Vương Vệ Chi “phốc” cười lên tiếng: “Lâm Thu, ngươi có phải nhớ ta nhớ đến choáng váng rồi không.”
Hắn chỉ vào hồ nước đen kịt trước mặt, nói: “Ngươi nhìn xem cái đại viện tử đen như mực này, nhạ, nhạ, có thấy hai bên đều là cánh rừng tối đen hay không, nè sương mù nè, thấy không đó ? Còn có mộ kia nghiêng ngả khắp núi đây, thấy không?”
Hắn thậm chí còn đi vào trong nước vài bước, nước đen lại một lần nhúng ướt vạt áo hắn, hắn lại không phát hiện ra.
Hắn cong cong khóe miệng, nói: “Nơi này mà là Bích Ba Đàm à, ngươi đừng mẹ nó lừa ta.”
Trong mắt hắn chỉ toàn tơ máu tung hoành đan xen, nụ cười trêи mặt vẫn chưa tắt nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
“Ngươi không đau lòng sao?” Lâm Thu hỏi, “Sao ta cảm thấy hiện tại ngươi rất khó chịu?”
Trêи khuôn mặt trắng nõn của hắn nổi gân xanh, cơ bắp vì thống khổ mà cứng đờ lại, thỉnh thoảng lại run rẩy vài cái, nhưng mà hắn vẫn chưa tỉnh táo phát hiện ra.
Tuy không phát hiện, nhưng mỗi khi hắn biểu cảm gì đó, đều dị thường quái đản.
Cười, miệng liền kéo dài sát đến hai bên tai, khóe môi bị rách ra hắn cũng không cảm giác được đau.
“Không đau !” Vương Vệ Chi khinh phiêu phiêu nâng hai tay, “Ta đâu có gì! Tưởng tượng đến sắp có thể làm thịt lão cẩu Vương Dương Diễm kia, trong lòng ta không biết vui sướиɠ đến cỡ nào. Đau lòng cái gì? Không bao giờ có chuyện đó! Ta sẽ đau lòng hắn? Tức cười!”
“Nhưng mà ta đau.” Lâm Thu bình tĩnh nhìn thẳng hắn.
Đau lòng vì một đôi cha mẹ.
Vương Vệ Chi sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười: “Đau lòng ta hả ? Sách, ta biết ngay mà, Ngụy Lương có cái gì tốt, không sánh bằng một phần mười ta. Như thế nào, bị ta trêu chọc vài lần, động chân tình à ? Ngươi đừng vội, cùng ta đi giết Vương Dương Diễm trước đã, ta sẽ tự tìm Ngụy Lương đòi ngươi lại.”
Lâm Thu rất muốn một chân đá tên này xuống hồ nước.
Nàng nhắm mắt, nói: “Vương Vệ Chi, ngươi thật sự không phát hiện ra vấn đề sao?”
“Cái gì chứ ?.” Vương Vệ Chi đầy mặt không cho là đúng, tiện tay huy vài đường kiếm ra phía sau lưng, làm mấy cái thây máu vừa mới bò lên trêи bờ đều bị trảm thành mảnh nhỏ.
“Ngươi còn nhớ rõ ở Bích Ba Đàm, ngươi cùng ai cộng tình không ?”
“Vương Dương Diễm chứ ai.” Hắn không cần nghĩ ngợi trả lời, “Cho nên?”
Lâm Thu chỉ yên lặng nhìn hắn.
“Cho nên, cái gì là cộng tình?”
Vương Vệ Chi “Phụt” cười lên tiếng: “Sao vậy, Lâm Thu, ngươi chạy từ thật xa tới đây là muốn học mấy Lão phu tử, giảng dạy cho ta mấy chuyện mà tiểu hài tử cũng biết sao ?”
Lâm Thu nhìn mắt hắn, lại lặp lại một lần: “Cho nên, cái gì là cộng tình ?.”
Vương Vệ Chi mắt trợn trắng, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tức là cộng minh thần hồn của mình với vong hồn có oán niệm sâu nhất……”
Hắn bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh thật dài, biểu cảm dần dần đóng băng, con ngươi rút thành hư vô.
Lâm Thu rành mạch thấy trêи quai hàm trắng nõn của Vương Vệ Chi, ngay lập tức nổi đầy da gà.
“Với vong hồn có oán niệm sâu nhất……” Vương Vệ Chi lẩm bẩm tự nói, “Vong hồn……”
“Vong hồn……”
Trong ánh mắt hắn dần mất đi tiêu cự, mờ mịt nhìn Lâm Thu: “Vong hồn…… Vong hồn ở Bích Ba Đàm…… trong Bích Ba Đàm, vong hồn có oán niệm sâu nhất…… là…… Vương, Dương, Diễm.”
Hắn đột nhiên ôm lấy đầu mình, ngửa mặt lên trời thét dài.
“Vương Dương Diễm là vong hồn, là vong hồn…… Hắn đã sớm chết, không đợi ta giết hắn, hắn liền chết…… A a a a a ——”
Tiếng gào rống của hắn cũng giống y đúc như lần hắn phát hiện Hoàng Ngân Nguyệt thê thảm chết đi như thế nào.
Đau đớn triệt nội tâm.
Lâm Thu kiên nhẫn đợi trong chốc lát.
Mãi đến khi tiếng thở dốc kịch liệt của Vương Vệ Chi hơi bình phục, nàng mới vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Hiện tại, chúng ta có chuyện càng quan trọng hơn.”
Vương Vệ Chi chậm rãi gục đầu xuống, nhìn nàng.
Hắn thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng mà thở hốc vì kinh ngạc, đây là biểu hiện hắn quá đau đớn.
“Ta……” Khoé miệng hắn vặn vẹo, thanh âm như rách nát, “Ta, kỳ thật, nếu thật gặp hắn, chưa chắc sẽ trực tiếp giết hắn. Ta, ta càng muốn muốn hỏi rõ ràng, hỏi xem hắn đến tột cùng tại sao không cứu nương ta. Hắn là đại kiếm tiên mà, cho dù đánh đến chết cũng có thể thử đi cứu bà, không phải sao?”
Hắn chậm rãi nhìn về mặt nước phía trước, ánh mắt tức khắc ngưng lại.
“Nơi này, thật sự là Bích Ba Đàm.” Hắn mờ mịt mà quay đầu lại nhìn Lâm Thu, “Vì sao lại là Bích Ba Đàm ? Vì sao ta lại tới Bích Ba Đàm chứ?”
Lâm Thu đồng tình thở dài: “Kỳ thật, nơi này chính là Tịch Ma Lĩnh.”
Khoé miệng Vương Vệ Chi ngưng lại, rồi run rẩy mãnh liệt: “Đừng chơi ta được không? Hiện tại ta không có tâm tình.”
“Ngươi thật sự không đau sao?” Lâm Thu hỏi.
Sắc mặt Vương Vệ Chi chậm rãi trầm xuống: “Lâm Thu, rốt cuộc ta xảy ra chuyện gì.”
“Ngươi bị Tế Uyên luyện thành Huyết Ngẫu.” Lâm Thu nói thẳng không cố kỵ.
Cánh sen chứa một giọt linh khí đã đi qua khoảng cách một phần tư, thời gian nàng còn lại không nhiều lắm, thật sự là không có cách nào để ý cả cảm xúc của Vương Vệ Chi, để hắn chậm rãi tiếp thu sự thật này.
“Phải không ?.” Vương Vệ Chi nói, “Ta không nhớ rõ.”
“Có người nghe thấy ngươi kêu rất to, nói nếu ngươi không chết, nhất định phải cho Tế Uyên nợ máu trả máu.” Lâm Thu nói.
Vương Vệ Chi trào phúng cười cười.
“Thôi kệ đi,” hắn nói, “Không thú vị. Ta mệt mỏi, ngươi từ đâu ra thì đi về đó đi, coi như chưa từng quen biết ta là được rồi.”
Lâm Thu nhìn ra hắn không còn ý chí sinh tồn.
Hận chính là tình yêu sâu nhất.
Từ nhỏ, hắn đã hận phụ mẫu của chính mình. Xuất thân như vậy, chú định hắn chỉ có thể làm một con nhím mọc đầy gai nhọn, cự tuyệt tiếp cận cùng bất luận kẻ nào.
Bên cạnh tất cả đều là người chung một huyết thống với hắn, nhưng mà hắn lại không có một người thân.
Chỉ có hai người vẫn lặng lẽ trở về liếc nhìn hắn một cái vào ngày sinh nhật hắn, lại bị hắn oán hận hơn mười bảy năm.
Thật ra hắn sớm có ý niệm khác từ tận đáy lòng, chỉ là hắn không muốn thừa nhận —— hắn hận bọn họ, cũng không phải hận bọn họ cho hắn một xuất thân tồi tệ như vậy, mà là, bọn họ vì sao không mang theo hắn cùng đi?
Vì sao muốn để hắn cô đơn một mình, ném ở cái đại gia tộc tràn đầy dối trá kia?
Hắn hận, là hận bọn họ không yêu hắn, vứt bỏ hắn. À không, không có vứt bỏ, mỗi năm còn trở về một lần, tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt hắn, không phải sao?
Mỗi năm đều nhắc nhở hắn một lần, hắn chỉ là một kẻ đáng thương bị cha mẹ ném lại đây.
Hoàng Ngân Nguyệt chết, hắn thật ra cũng không ngoài ý muốn.
Mỗi năm, hai ba ngày trước sinh nhật hắn, hắn đều vô số lần nghĩ —— hai người kia có thể đã chết ở bên ngoài rồi không ? Nếu năm nay không xuất hiện, vậy nhất định chính là đã chết đúng không? Đã chết thì thật sự là quá tốt!
Khi nhìn thấy Vương Dương Diễm xuất hiện một mình, trong lòng hắn kỳ thật cho rằng Hoàng Ngân Nguyệt đã chết. Từ đấy hắn càng lạnh lùng hơn, càng cô độc hơn, càng không hiểu bản thân mình thực sự muốn cái gì.
Sau sự kiện cộng tình ở Bích Ba Đàm, hắn một lòng muốn giết cha, nguyên nhân sâu nhất lại là vì phần yêu cùng hận đó đều đã ấp ủ đến cực hạn của đứa con ruột này.
Hắn không thể tiếp thu việc hắn cực kỳ cực kỳ yêu thương hai người này, vì thế chỉ có thể hận.