Trong thi thể Vương Vệ Chi, một lượng máu lớn đang điên cuồng kϊƈɦ động.
Những luồng máu đó làm cho da cổ hắn trướng lên.
Lâm Thu là người ngoài cuộc tỉnh táo, vừa thấy liền biết cơn sóng máu đang vây khốn Tế Uyên kia, đúng là Vương Vệ Chi biến thành.
Hiện tại Vương Vệ Chi, đã không còn là người sống.
Nàng khi nãy là trốn vào bên trong Huyết Ngẫu, đánh thức Vương Vệ Chi.
Nói cách khác, Vương Vệ Chi cho dù có tỉnh lại, cũng không thể sống lại mà là bị nhốt bên trong thân thể con Huyết Ngẫu kia, thành một con Huyết Ngẫu có được ý thức tự chủ.
Đây không phải chân chính có nghĩa là “Sống lại”.
Tế Uyên từng nói, Vương Vệ Chi là hắn muốn dùng để “Vẽ rồng điểm mắt”, nguyên nhân chính là vì như thế, mới để lại cho Vương Vệ Chi một đường sinh cơ kia.
Sau khi Vương Dương Diễm cùng Hoàng Ngân Nguyệt chết đi, bị Tế Uyên góp nhặt oán niệm, dùng làm “nguyên liệu” ngưng tụ ra Huyết Ngẫu, mà Vương Vệ Chi, còn đang chìm trong tình huống duy trì thần hồn bất diệt, bị Tế Uyên rút đầy tràn máu tươi, luyện thần hồn hắn vào trong Huyết Ngẫu, hoàn thành được bước cuối cùng này.
Nguyên nhân chính là như thế, nên khi Ngụy Lương cùng Lâm Thu đuổi tới, thần hồn Vương Vệ Chi vẫn chưa hoàn toàn mất đi, còn khả năng được đánh thức.
Nhưng, thần hồn tỉnh lại, sự tình vẫn còn chưa kết thúc.
Huyết Ngẫu là vật do chính tay Tế Uyên tạo ra, chỉ cần Tế Uyên chết, Huyết Ngẫu liền sẽ theo đó hóa thành một bãi máu đen.
Cho nên, Vương Vệ Chi muốn chân chính sống trở lại, cần phải phản phệ Tế Uyên, tự dùng tài hùng biện của mình, nuốt ngược lại hắn!
Chuyện này, người khác thật sự là không nhúng tay vào được.
Ngụy Lương đào hố Tế Uyên, mới vừa rồi cố ý làm cho hắn thấy Huyết Ngẫu bị đánh tan phong ấn, cứ như vậy, Tế Uyên nhất thời liền không rảnh lo kiểm tra Huyết Ngẫu có gì kỳ lạ hay không, mà chỉ muốn hóa thành dòng máu đặc bỏ chạy, vừa vặn tiện cho Vương Vệ Chi lấy hình thái máu đi săn hắn!
Trước mắt, Tế Uyên đã rơi vào bẫy, phải triền đấu với Vương Vệ Chi, bên trong thân xác rách nát kia của Vương Vệ Chi đang diễn ra một cuộc đua kịch liệt.
Một thân thể, hai luồng máu nóng.
Trêи biển máu quay cuồng, xác chết nửa chìm nửa nổi. Tuy là không có tiếng động nào để đánh giá, nhưng thần hồn lại có thể cảm giác được bên trong xác chết kia đang không ngừng phát ra từng cơn gào rống, rít rú chói tay, kịch chấn khắc vào hồn phách, đánh thần hồn, đó là trận chiến đấu hung tàn nhất thế gian, bởi vì mỗi một lần công kϊƈɦ cùng phòng ngự, cả hai đều phải dùng hết toàn lực.
Hai người đều trong trạng thái máu, khi triền đấu với nhau là dùng tất cả những gì của mình cứng rắn chống chọi lại với tất cả những gì của đối phương. Đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Xác chết chìm nổi, chiến đấu kịch liệt đến cực điểm.
Không ai có thể nhúng tay!
Đối mặt với tình huống chỉ có thể tĩnh tâm chờ đợi kết quả , tâm thái Lâm Thu luôn luôn bình tĩnh.
Nàng đưa mắt nhìn đến chân trời, chỉ thấy cái gọi là “Biên giới” này, ngoại trừ biển máu vô tận ra, không tìm được bất kỳ cảnh sắc thứ hai nào.
“Ngụy Lương.” Lâm Thu bắt lấy bàn tay Ngụy Lương trước ngực, giương mắt nhìn hắn.
“Hử ?” Hắn rũ mắt nhìn nàng, trong mắt là một mảnh thâm trầm bình tĩnh.
“Vừa rồi, trong lòng ta vẫn luôn nghĩ ngươi.” Nàng nói, “Ta không phải liều mạng vì Vương Vệ Chi, ta chỉ nghĩ, nếu như không dùng hết toàn lực, sao có thể không biết xấu hổ dày mặt, nói cho chàng là ta làm không được?”
Trong ánh mắt hắn khẽ nhoáng lên, hình như sắc mặt có thay đổi.
“Là ta mang cho nàng áp lực quá lớn.” Hắn trầm giọng nói.
“Không, ta rất thích cảm giác được nâng lên cao, đón gió bay lượn nha.” Lâm Thu nhìn về phía hắn cười.
Cảm xúc lại kϊƈɦ động, liền ảnh hưởng đến vết thương của thần hồn.
Khuôn mặt nhỏ của nàng “xoạt” một cái liền trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Mặt Ngụy Lương tức khắc đen: “Đừng tưởng rằng dỗ ta hai ba câu, ta sẽ buông tha cho nàng.”
Hắn hung hăng nâng một bàn tay lên, ấn xuống ót nàng.
Hơi thở lạnh lẽo man mát lại dũng mãnh tiến vào giữa trán nàng, tuy rằng trị ngọn không trị gốc, nhưng cũng là giảm bớt phần lớn đau đớn của nàng. Nàng có thể cảm giác được làm như vậy dù cho không phải trợ giúp nhiều cho vết thương của nàng, nhưng tâm lực cua hắn lại vô cùng hao tổn.
Trong lòng ngực Lâm Thu ngực kϊƈɦ động như có dòng nước ấm chảy qua, nàng chuyển tầm mắt về hướng một bên, nhanh chóng chớp chớp mắt, ấn xuống giọt nước mắt sắp chảy ra ngoài.
Ánh mắt lướt qua, liền rơi xuống trêи thi thể Vương Vệ Chi đang trôi nổi trêи biển máu, chỉ thấy ở giữa trán của thân xác hắn, chậm rãi chảy ra ba giọt máu đặc óng ánh. Chúng nó ngưng tụ bên ngoài da mặt, nhẹ nhàng mờ mịt tạo ra hình dạng ba cánh hoa đào.
Đúng là ba giọt máu kia của Hoang Xuyên.
Mày Lâm Thu nhướng lên, trở tay nắm chặt xiêm y Ngụy Lương: “Nhìn kìa!”
Nhìn thấy ba giọt máu này, nàng bỗng nhiên nhớ tới mình còn một việc đã quên nói cho phu quân nhà mình.
“À này, Ngụy Lương, có chuyện ta nói nhưng chàng ngàn vạn đừng tức giận nha, là chuyện xảy ra lúc oẻ bên trong bí cảnh của Hoang Xuyên. Sau khi chàng rời khỏi, ta…… Ờ…… Ta…… Cái kia……” Nàng muốn nói lại thôi.
“Hử ?” Mí mắt Ngụy Lương hơi hạ xuống, nặng nề nhìn nàng.
Hắn nhìn thấy, trong cặp mắt hắc bạch phân minh của nàng nhanh lướt qua một tia giảo hoạt.
Nàng nói: “Thật ra, cái tia tàn hồn kia của Hoang Xuyên, đi theo trêи thân kiếm của ta, theo ta ra nên ngoài, lúc trước ta đòi chàng kiếm tủy, đó là vì nuôi nấng ông ấy ấy.”
Khoé môi Ngụy Lương hơi hơi cong lên.
Trò mèo này của nàng, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu —— cố ý làm cho hắn hiểu lầm trước, để hắn ngờ vực nàng có phải làm chuyện có lỗi gì vói hắn ở trong bí cảnh hay không, sau đó lại nói ra chỉ là chuyện Hoang Xuyên cùng nàng ra bên ngoài.
Cứ như vậy, hắn sẽ cảm thấy “Còn đõ, không phải là chuyện đại sự gì”, theo bản năng xem nhẹ đi —— việc nàng giấu diếm chuyện này với hắn lâu như vậy.
Cho nên, khi trước nàng không tin hắn, hiện giờ tin.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, nhìn đến nàng thấy da đầu tê dại, còn tưởng rằng cái tiểu xảo này của mình bị hắn nhìn thấu.
Sau một lúc lâu, hắn cong môi cười cười: “Chuyện nhỏ. Một kiếm linh mà thôi, cũng không phải nuôi không nổi.”
Lâm Thu rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt hơi chút có một chút bay bay, trong giọng nói lộ ra một tia đắc ý: “Ha ha, đúng vậy, phu quân phú khả địch quốc!”
Ngụy Lương nén cười. Ánh mắt hắn lướt qua, nhìn về phía xác chết Vương Vệ Chi.
Màu sắc của ba cánh hoa đào trước trán Vương Vệ Chi không ngừng chuyển thành thâm hơn, vốn dĩ là màu máu óng ánh tinh khiết, dần dần chuyển thành màu đỏ tươi thâm trầm, mấy chục giây sau, lại là hóa thành màu đen nhánh.
Chợt, ba giọt máu đen từng cái từng cái một mở ra mộ lỗ thủng.
Một tia huyết tương đen tuyền nửa đọng lại nửa thấm ra, bò lên trêи khuôn mặt xác chết trắng bệch, dị thường làm cho người sợ hãi.
Rất mau, trêи trán Vương Vệ Chi….
Vô số tia máu đan xen nhau, uốn lượn che kín mặt, chúng nó theo hai bên tóc mai chảy xuống, rơi vào trong biển máu.
Dòng màu càng ngày càng mạnh.
Từ những tia máu uốn lượn bò sát, dần dần biến thành róc rách trào dâng như suối nhỏ. Phía trêи ba cánh “hoa đào” kia, máu đen ào ạt phun ra, khắp gương mặt trắng bệch đều bắn đầy giọt máu đen lớn lớn bé bé.
Những dòng máu đó tựa hồ như chảy mãi cũng không xong.
Trong biển máu bên dưới giống như bị đổ vào một lượng nước lớn. Máu đen mênh ʍôиɠ vô bờ lại dày đặc, vây quanh một người.
Dần dần, máu giữa trán phun ra đã không còn đen đặc, màu sắc cũng bắt đầu chuyển nhạt hơn.
Thi thể Vương Vệ Chi cũng không còn trướng lên nữa, nó như một cái khinh khí cầu máu, mềm bông mà nổi lềnh bềnh trêи biển máu, vô thanh vô tức.
“Kết thúc rồi.” Ngụy Lương nhàn nhạt nói.
Giọng nói vừa mới rơi xuống, liền nghe được kia trong xác chết phát ra một tiếng hít khí kinh thiên động địa.
Hắn vừa động đậy giơ lên cánh tay, thân thể liền nhanh chóng chìm vào trong biển máu. Hắn tựa hồ còn chưa hiểu rõ trạng huống, “Ừng ực ừng ực” liên tiếp uống mấy ngụm máu đen, tay chân giơ lên khua loạn xạ trong biển máu.
Sau một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần. Chỉ thấy hắn nhảy về phía trước một cái, trở tay chụp thật mạnh trêи mặt biển máu, thân thể mượn lực bay lên trời, mang theo một chùm hoa máu thật lớn.
Sau khi bay lơ lửng không trung một lúc lâu, hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn áo choàng dơ bẩn trêи người mình, ghét bỏ nói: “Xuỳ.”
Nghe cái tiếng quen thuộc đó, trái tim treo trêи cổ họng của Lâm Thu cuối cùng cũng vững mà rơi trở về! Là Vương Vệ Chi, Vương Vệ Chi thắng!
Nàng như bỏ xuống một gánh nặng, thở phào một hơi, khóe môi không tự giác mà cong lên.
Cho nên, hiện tại đã thành công cứu người về rồi đi?
Vương Vệ Chi phát hiện Ngụy Lương cùng Lâm Thu cách đó không xa.
Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng bệch.
Sau khi hắn chết, nướu răng dần dần héo khô co rút lại, hiện giờ nhìn hàm răng cũng đặc biệt dài.
Giờ phút này hắn đầy mặt máu đen, dung nhan nhìn không rõ lắm, hai hàm răng trắng lại phô hết ra như vậy thật bắt mắt dị thường.
Lâm Thu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cũng không thấy rõ động tác của Vương Vệ Chi như thế nào, liền đã thấy hắn lướt tới gần. Hắn không nói hai lời, giơ bàn tay lên bổ về phía Ngụy Lương.
“Tới chiến!”
Lâm Thu giận dữ: “Vương Vệ Chi, lương tâm ngươi bị chó ăn?!”
Chợt, nàng cảm giác vòng eo căng thẳng.
Ngụy Lương ôm lấy nàng, thân ảnh quỷ mị biến mất tại chỗ.
“Nha!” Vương Vệ Chi ăn kinh ngạc thật lớn.
Ở kỳ Hóa Thần, là có thể thích hợp thi triển thần thông thuấn di, chính là mang theo người cùng nhau thuấn di cũng nghe không ra, nhìn không thấy.
Đang khi hắn ngây người, trêи sống lưng bỗng nhiên ăn một kϊƈɦ thật mạnh.
Hắn không hề có chút sức chống cự nào, thân thể rơi thẳng vào biển máu, vang lên tiếng “Đông” thật lớn, máu bên dưới bắn lên hơn trăm trượng có thừa.
Từng bọt từng bọt khí ủng ục nổi lên, có lớn có bé.
Sau khi đạp Vương Vệ Chi một cú, Ngụy Lương phất tay áo một cái, mang theo Lâm Thu nhanh chóng bay vút lên phía trêи.
Biển máu dưới chân dần dần biến mất, trước mắt chỉ còn lại bóng tối vô tận. Lâm Thu biết, lại sắp phải trải qua khu vực sẽ xuất hiện ảo giác kia.
Ngụy Lương đem Lâm Thu bảo hộ trong lòng ngực, thấp giọng nói: “An tâm, sẽ không xảy ra chuyện.”
Bên người lại xuất hiện ảo giác một lần nữa.
Mắt Lâm Thu không chớp, nhìn mình cùng Ngụy Lương không hề trở ngại mà từ xuyên qua từng khối đá to tướng đầy hoa văn phức tạp.
Nàng lặng lẽ vươn cánh tay, ôm vòng lấy eo hắn.
Eo thon chắc, khóa lại bên trong hỉ bào đỏ dày nặng, cảm xúc trêи cánh tay thật tốt. Nàng nhịn không được nhớ tới cái sức lực làm nàng mặt đỏ tim đập kia.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn một mảnh trắng như tuyết.
Nàng biết, hắn đang đề phòng cái giọng nữ nhu mị tận xương kia lại xuống tay với nàng lần thứ hai.
Thiên Chi Cực……
Quê nhà của Ngụy Lương, đến tột cùng là cái gì?
Bỗng nhiên, một tiếng kêu oai oái từ phía dưới truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Lâm Thu.
“Ối mẹ nó! Đây là cái thứ quỷ gì vậy!”
“A a a a ——”
“Vèo vèo”…. Tiếng xé gió vang lên, vừa nghe liền biết, Vương Vệ Chi đang múa may hai ống tay áo nửa khô nửa ướt của hắn, đánh nhau với ảo giác.
Lâm Thu cười nói: “Nghe thanh âm lại thấy rất có tinh thần nha.”
Giờ phút này, nàng và Ngụy Lương đang xuyên qua một trái tim khổng lồ đầy máu vẫn còn nhảy lên “thình thịch”.
Nàng há miệng nói chuyện, cứ như là đang há miệng cắn một ngụm vào ở mạch máu đang đập trêи trái tim máu đen đó, nhưng nàng lại không chút nào để ý, làm lơ hoàn toàn cái ảo giác khủng bố này.
Đuôi lông mày Ngụy Lương nhướng lên, rất có hứng thú nhìn nhìn nàng.
Năng lực thích ứng của nàng thật sự làm hắn có chút lau mắt mà nhìn.
“Thu nhi, nàng không sợ?”
“Sợ cái gì?” Nàng nhìn nhìn trái tim máu đen bên cạnh, “Cái này hả ? Không sợ.”
Thoạt nhìn cắt lát xong có thể chấm chấm muối tiêu ăn.
Tiếng kêu quái quái của Vương Vệ Chi càng ngày càng gần.
“Ngao —— Ngụy Lương !!!! ngươi đừng chạy! Tiểu gia liền tới báo thù một cước kia!”
Ngụy Lương cười lạnh một tiếng, tay áo phủi xuống, phất một cái.
Nửa giây sau, phía dưới truyền đến tiến trán nện vào trêи mặt băng giòn vang.
Lâm Thu không có chút nào thấy tội nghiệp Vương Vệ Chi. Trêи bụng còn thủng một lỗ lớn như vậy mà còn điên điên khùng khùng!
Trong khoảnh khắc, Vương Vệ Chi lại kêu oai oái đuổi theo.
“Ngao —— phanh!”
“Ngao —— bang!”
Khi trở lại Tịch Ma Lĩnh, Vương Vệ Chi cả người đầy máu đen đã bị băng sương của Ngụy Lương rửa cho sạch sẽ.
Hắn hơi thở phì phò, mắt phượng thon dài nửa mở nửa khép, có chút khó có thể tin mà nhìn ánh mặt trời chiếu đến bên hang động.
Cái lỗ to trêи bụng hắn vẫn còn ở đó,nhưng mà thịt thối đã ướt sũng máu tươi, bên trong đó lại có thịt non bắt đầu mọc ra lại. Sắc mặt của hắn không còn trắng bệch, ngược lại phiếm một chút đỏ ửng khác thường, giống như người bị bệnh, da thịt khô cạn đã lâu nay đột nhiên sung huyết.
“Không đánh?” Ngụy Lương lạnh lùng hỏi.
Vương Vệ Chi lưu luyến thu tầm mắt từ ánh sáng ảm đạm bên ngoài động về, nghiêm túc dừng trêи người Ngụy Lương.
Một lát sau, hắn “phanh” một cái, quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: “Ân cứu mạng, vĩnh thế không quên!”
Ngụy Lương còn chưa nói lời nào, liền thấy Vương Vệ Chi vèo một cái, thuấn di đến cửa động.
Thanh âm hắn vững vàng trấn định, xa xa truyền lại: “Nếu Kiếm Quân chưa nhìn ra ta là ma thân, còn chưa có kịp động thủ trảm yêu trừ ma, vậy xin chờ ta đi báo thù trước lại nói!”
Lâm Thu: “……” Hoá ra tiểu tử này từ nãy đến giờ đều cưỡng chế đau đớn đốt người đến mê muội của ma huyết, diễn trò trước mặt Ngụy Lương.
Ai nói muốn chém yêu trừ ma đâu ?
Hắn lại rất có khả năng làm trò nha.
Môi mỏng Ngụy Lương mới vừa động, liền thấy Vương Vệ Chi như thỏ hoang mới thoát khỏi lồng, vèo một cái bay mất không còn thấy thân ảnh.
“Kệ hắn đi thôi.” Âm thanh Ngụy Lương lạnh bạc, khóe môi lộ ra nụ cười trào phúng,