Nơi này…… là thế giới trong sách kia!
Da đầu Lâm Thu tê dại, sống lưng nhảy ra một đợt ớn lạnh chay lên tới cổ m.
Nàng có thể cảm giác được thân thể mình đang nhẹ nhàng run rẩy.
Một bàn tay to lặng lẽ nắm lại trêи bả vai nàng.
“Không cần sợ,” Thanh âm Ngụy Lương nặng nề vang lên bên tai , “là ‘ bọn họ ‘ làm, mượn lực lượng của dấu vết bất diệt làm. Tìm được dấu vết bất diệt, thế cục này liền phá.”
Làm trò trước mặt Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc, Ngụy Lương cũng không thèm giải thích cho rõ ràng, nhưng Lâm Thu bắt giữ được hai từ ngữ mấu chốt là “Bọn họ” và “dấu vết bất diệt” này, sương mù trong lòng tức khắc tan đi hơn phân nửa.
“Bọn họ”, nhất định là người ở quê nhà hắn —— Thiên Chi Cực. Ngụy Lương từng nói, bọn họ không thể đi vào nơi này, chỉ có thể thông qua một ít thủ đoạn yêu quái để gây chuyện thôi.
Cho nên, “Bọn họ” lợi dụng lực lượng của dấu vết bất diệt, vặn vẹo thời không, làm cho tòa thành bị tắm máu này trở thành hố đen thời gian liên kết hai thế giới lại với nhau.
Lâm Thu thở ra một hơi thật dài.
Bất luận là chuyện quỷ dị ly kỳ đến mức nào, chỉ cần có thể tìm được một cách giải thích tương đối khoa học, hình như liền trở nên bớt dọa người hẳn.
Ngụy Lương rất có hứng thú, nhìn nhìn đánh giá nàng.
Hắn phát hiện thê tử mình hình như vô cùng dễ dàng tiếp thu thực trạng.
Lâm Thu mau chóng hoàn toàn trấn định lại, bắt đầu phân tích thế cục dâu vào đấy ——
“Cho nên hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là tìm được người sống sót, ngăn cản có thêm nhiều bi kịch phát sinh. ‘ Cố Phi ‘ mới vừa rồi có nói, nói ‘Mộ Dung Xuân’ phát hiện ám cảnh, đang canh giữ ở nơi đó để ngăn cản Ma tộc, cho nên, Mộ Dung Xuân mà chúng ta đang muốn tìm hẳn là tạm thời còn chưa xảy ra chuyện. Sau khi gặp được bọn họ rồi, tìm kiếm dấu vết bất diệt, phá cục.”
Lâm Tú Mộc chậm rãi gật đầu.
“Hôm qua, Cố Phi là người đầu tiên mang theo đệ tử tiến vào trong thành,” Lâm Thu nói, “Vào thành, phát hiện bị thành trì bị đồ sát đã khôi phục nguyên trạng, bọn họ nhất định kinh tâm không thôi, muốn rời khỏi thành cùng đám Mộ Dung Xuân bên ngoài thành bàn bạc lại. Tới bên ngoài thành không tìm được Mộ Dung Xuân, Cố Phi liền lựa chọn dẫn người về tông môn.”
Lâm Tú Mộc nói: “Cho là như thế.”
Ngụy Lương nghiêng đầu nhìn thê tử mình, khóe môi khẽ cười.
Lâm Thu lại nói: “Cố Phi mang theo người trở lại tông môn, mấy môn nhân đó sau khi gặp phải “bản thân mình” trong thế giới này, liên tiếp liền xảy ra chuyện. Cố Phi phát hiện mình không thể ngăn cản hết thảy, liền vội vàng trở lại thành người gỗ đào, muốn ngăn cản những người sau lại, tránh giẫm lên vết xe đổ.”
“Không sai,” Lâm Tú Mộc tiếp, “Bởi vì ‘Cố Phi’ của thế giới trong này đang ở bên ngoài tìm kiếm Ngụy Kiếm Quân, cho nên khi Cố Phi về tông đã may mắn thoát nạn, lại đi tới nơi này. Bất hạnh chính là, hai Cố Phi vẫn gặp nhau ở chỗ này.”
Nhớ tới một màn khủng bố mới vừa xảy ra trước mắt kia, trong lòng Lâm Thu vẫn còn sợ hãi. Tuy không thân thiết với Cố Phi lắm, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy chút đau thương nhàn nhạt.
Nàng mím mím môi, nói tiếp ——
“Mà Mộ Dung Xuân, khi đám người Cố Phi mất tích mới tiến vào trong thành, bọn họ trước khi tiến vào nơi đây, đã biết nơi này có vấn đề. Cho nên, sau khi phát hiện trong thành xảy ra chuyện kỳ quái, Mộ Dung Xuân sẽ giống như chúng ta, thực mau là có thể đoán được mọi người đã vào nhầm một thời không khác. Bọn họ hẳn sẽ không tán loạn đi kiếm khắp mọi nơi, mà sẽ cẩn thận tìm kiếm manh mối thoát vòng vây ở gần đây.”
“Lời Phu nhân cực kỳ có lý.” Khoé môi Ngụy Lương hơi cong.
Lâm Thu biết Ngụy Lương sớm đã phán đoán giống như vậy, nếu không hắn sẽ không bắt ‘ Cố Phi ‘ về tông mở ra đại trận, cấm bất luận kẻ nào ra vào. Đây là vì phòng ngừa thảm hoạ kế tiếp lại phát sinh.
Dựa theo tính tình của Ngụy Lương, khẳng định sẽ lười giải thích cho Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc, đành phải tự nàng ra mặt vậy.
Lâm Thu nhìn về phía Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc, ngữ khí trở nên vô cùng ngưng trọng: “Giờ phút này người nguy hiểm nhất, chính là Thiển Như Ngọc. Mới vừa rồi ‘ Cố Phi ‘ kia nhìn thấy nàng ấy, biểu cảm khá tự nhiên, há mồm liền hỏi nàng ấy Liễu Thanh Âm ở nơi nào, chuyện này liền có nghĩa là ‘ Thiển Như Ngọc ‘của thế giới này có lẽ chỉ ở gần đây.”
Thiển Như Ngọc nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, khi bừng tỉnh hoàn hồn, mặt đẹp đã trắng bệch.
Tuy rằng không biết sau khi bị “bản thân mình” ở tương lai cắn nuốt xong thì rốt cuộc có phải chết đi hay không, nhưng một màn mới vừa rồi làm cho người sợ hãi đã tạo nên bóng ma nặng nề trong lòng, không vứt đi được.
Ai cũng không muốn trải qua chuyện như vậy —— thân thể còn sống đấy mà bị vặn vẹo kéo dài ra, dung nhập vào trong một thân hình khác.
Lâm Thu vô tình đánh vỡ tia niệm tưởng cuối cùng của bọn họ: “Các ngươi chớ có cho rằng bị “bản thân mình” của chín mươi năm sau cắn nuốt xong, chỉ là ký ức dung hợp, cũng không chết đi. Không phải, bị cắn nuốt, sẽ không còn nữa. Nếu không, mới vừa rồi xong, ‘Cố Phi’ ít nhiều gì cũng hẳn phải biểu hiện ra một chút khác thường chứ.”
“Đúng vậy.” Thiển Như Ngọc không tự giác lùi lại nửa bước, lời nói cũng nhiều lên, “Nếu mới vừa rồi nếu hai người kia dung hợp ký ức, hắn không thể biểu hiện như vậy…… Cho nên, khi hắn hỏi ta Liễu sư muội ở nơi nào, có phải có ý nghĩa là —— chín mươi năm sau, ta cùng với vị Liễu sư muội kia, đều ở thành người gỗ đào này ?”
“Không sai.” Lâm Thu thở dài, “Đúng là như thế, giờ phút này, trong thành hẳn là có ba người đồng hành.”
Trêи mặt Lâm Tú Mộc dần dần hiện lên thần sắc quái dị, cười như không cười mà nhìn về phía Ngụy Lương: “Vậy Ngụy Kiếm Quân nên chú ý a.”
Một câu hai nghĩa.
Đã lưu tâm tránh đụng phải “Nguỵ Lương” của thế giới này, càng phải lưu tâm hơn nữa chính là, “bản thân mình” đồng hành cùng hai vị mỹ nhân lại bị phu nhân nhà mình bắt gặp.
Ánh mắt Ngụy Lương bất động, ngữ khí nhàn nhạt: “Không nhọc ngươi lo lắng.”
Hắn ôm lấy Lâm Thu, từ trong túi Càn Khôn lấy ra hai tượng đất nhỏ hết sức bình thường, trong tay bắt quyết.
Liền thấy hơi thở trêи người hai người nhanh chóng phát sinh biến hóa, khuôn mặt, thân hình đều biến thành bộ dáng của tượng đất nhỏ, mà ngũ quan của tượng đất cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, mấy giây sau, gương mặt của tượng đất nhỏ liền trở nên tinh xảo, sinh động như thật, diện mạo đúng là Ngụy Lương cùng Lâm Thu, trêи người còn ẩn ẩn tản mát ra hơi thở của hai người.
Lại nhìn đến Ngụy Lương cùng Lâm Thu, bộ dạng và thân hình đã mờ nhạt trong biển người, như là một đôi vợ chồng tầm thường có thể tùy ý bắt gặp ở đầu đường vậy.
Đã thay đổi vẻ ngoài cùng hơi thở với tượng đất.
Nếu không phải tận mắt đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, giờ phút này Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc chỉ sợ không nhận ra hai người bọn họ.
Lâm Tú Mộc nói: “Ngụy Kiếm Quân, có thể cho ngô mượn ……”
Ngụy Lương bỏ hai tượng đất bùn vào lại trong túi Càn Khôn, lạnh như băng ngắt ngang lời hắn: ” Phương pháp của ta hộ không được môn nhân của ngươi.”
Lâm Thu biết hắn không phải đang thoái thác —— Ngụy Lương không phải giống như cái tên ‘Nguỵ Lương’ đang đi cùng Liễu Thanh Âm kia, còn Lâm Thu thì đã sớm là người chết rồi. Nói cách khác, giờ phút này thay đổi tướng mạo chỉ là vì che dấu tai mắt, chứ không phải để phòng ngừa bị ‘ bản thân mình ‘ cắn nuốt. Tình huống của Thiển Như Ngọc thì không giống như bọn họ, nếu chỉ là che dấu hơi thở cùng dung mạo, chưa chắc có thể tránh được một kiếp.
Lâm Tú Mộc thấy Ngụy Lương cự tuyệt dứt khoát, đành phải thở dài, tế ra bảo kiếm màu xanh lá.
Chỉ thấy ánh sáng xanh chợt lóe, thần kiếm hoàn toàn đâm vào trong nền đất. Khoảng khắc, từ chỗ Thiển Như Ngọc đang đứng mọc thẳng lên một gốc cây tùng, vây lấy nàng ta ở bên trong, hơi thở cũng không nghe được.
Lâm Tú Mộc một tay nhổ cây tùng này lên xách ở trêи tay, khi đang muốn nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Hắn thấy, ‘ Ngụy Lương ‘ đang xuyên qua cửa thành, thẳng tắp đi tới. Hai bên phải trái của hắn còn mang theo mỗi bên một vị tuyệt đại giai nhân, vị bên trái thanh lệ như hoa sen, giữa mày còn có ánh sáng nhàn nhạt lượn lờ. Mà vị ở bên phải kia, trong sáng tựa như ngọc, quanh thân phảng phất như toả ra một tầng tiên khí, đúng là Thiển Như Ngọc!
Cổ họng Lâm Tú Mộc nuốt xuống một cái, quay đầu nhìn Lâm Thu liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy cảm kϊƈɦ.
Nếu không phải nàng kịp thời nhắc nhở, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng!
Lâm Thu cũng phát hiện ba người đang đi xuyên qua cửa thành.
Nàng nhịn không được, nghiêng đầu nhìn nhìn Ngụy Lương bên cạnh. Chỉ thấy sắc mặt hắn bình tĩnh thong dong, phảng phất như đang nhìn ba người kia, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, hắn không thèm để mấy người này vào ở trong mắt.
Giờ phút này, Ngụy Lương đã dùng bí pháp đổi đi dung nhan cùng hơi thở với hai cái tượng đất nhỏ, thoạt nhìn chỉ là người vô cùng tầm thường. Nhưng khi Lâm Thu đối mặt với hắn, lại chẳng hề cảm thấy hắn là một người hoàn toàn xa lạ, cũng không chút bài xích nào với hơi thở mới trêи người hắn.
Nàng có một cảm giác rất kỳ dị —— người này cho dù giả dạng thàng bất kỳ ai đi nữa, đều có thể thành công hấp dẫn sự chú ý của nàng, kể cả dưới dạng một con quạ đen.
Mà ‘Nguỵ Lương’ đang xuyên qua cửa thành, từ từ đi tới kia, tuy rằng có một dung nhan hoàn mỹ vô khuyết, tản mát ra khí chất thanh lãnh cao quý, nhưng lại như một vẻ mặt được hoạ ra, đẹp đẽ quý giá ở toàn thân trêи dưới toàn một cảm giác dối trá.
‘ Đồ nhái được chế tác hoàn mỹ nha. ‘ Trong lòng Lâm Thu yên lặng cho lời bình.
Nàng biết tên ‘ Ngụy Lương ‘ này chính là Tần Vân Hề. Cho dù không phải đã biết trước chuyện này, nàng cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.
Cái khí chất thanh lãnh ấy của Tần Vân Hề, một sợi tối tăm bên trong nó lộ ra quá dễ thấy được, cũng chỉ có loại yêu đương mù quáng như Liễu Thanh Âm mới không nhìn ra được.
Giờ phút này tận mắt nhìn thấy hai người cùng nhau đồng hành, Lâm Thu bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì sao Tần Vân Hề rõ ràng cực kỳ yêu Liễu Thanh Âm, mà vẫn muốn ái muội cùng nhiều nữ tử như vậy.
Nói gì thì nói, hắn cũng là cướp lấy dung nhan và thân phận của người khác mới có thể cùng nàng ta ở bên nhau.
Tận đáy lòng hắn chính là tự ti cực độ nhưng lại không muốn thừa nhận. Nguyên nhân là vì tự ti, hắn mới cần có càng nhiều nữ tử ưu tú quay chung quanh hắn, đổi lấy sự tự tin giả dối cho mình.
Nàng nghĩ đến nhập thần, không chú ý tới ánh mắt của nam nhân bên cạnh đã trở nên nguy hiểm.
Hắn hơi hơi khom người, kề sát lỗ tai nàn, hô hấp nặng nề ——
“Đẹp không ?”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang đeo một khuôn mặt thường thường vô kỳ, nhưng đôi mắt đen vẫn thâm thuý như cũ, khi tầm mắt hai người tầm mắt chạm vào nhau, nàng cầm lòng không đậu cong khóe môi lên, dùng ánh mắt nói cho hắn biết đáp án của nàng.
Vì thế Ngụy Lương thấy, trong cặp mắt cong cong của nàng, tràn đầy sao trời.
Hắn lại rõ ràng một lần nữa cảm giác được trái tim trong lồng ngực đang nhảy lên.
……
Ba người Tần Vân Hề thực mau đã xuyên qua cửa thành, đi về hướng trong thành.
Lâm Tú Mộc vội vàng xoay lưng lại, lấy tay áo che mặt.
Bỗng nhiên nghe được giọng Thiển Như Ngọc nhàn nhạt “Di” một tiếng, bước chân dừng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn Lâm Tú Mộc đang đưa lưng về phía nàng ta đến xuất thần.
“Thiển cô nương, làm sao vậy?” Tần Vân Hề thấp giọng hỏi.
Thật ra từ lúc ba người này tiến vào trong tầm nhìn, Lâm Tú Mộc sớm đã dùng bí thuật biến ảo dung nhan cùng hơi thở, nhưng không biết sao, hắn lại không làm bộ dường như không có việc gì nhìn thẳng ba người này, mà lại xoay lưng lại.
Không ngờ thế lại khiến cho Thiển Như Ngọc chú ý.
Lâm Thu thấy, hốc mắt Thiển Như Ngọc chậm rãi biến thành màu hồng phấn.
Màu môi lại trắng đi rất nhiều.
Sau một lúc lâu, nàng ta lắc đầu, ngữ thanh mang chút nghẹn ngào: “Không có việc gì, nhìn lầm người.”
Tầm mắt Tần Vân Hề nặng nề đảo qua.
Lâm Thu làm như không có việc gì, nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái —— nàng không sợ bị nhận ra đâu, trong sách căn bản không có tên họ của nàng, Tần Vân Hề có thể nhìn ra vấn đề mới có quỷ ấy.
Chỉ thấy tầm mắt Tần Vân Hề hờ hững xẹt qua khuôn mặt nàng, hơi chút tạm dừng trêи mặt Ngụy Lương một lát, sau đó liền dừng ở bóng dáng Lâm Tú Mộc.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Thiển Như Ngọc nói: “Chỉ là tu sĩ tầm thường Nguyên Anh tầm thường, linh khí thuộc Mộc —— làm Thiển cô nương nhớ tới Bồng Lai tôn chủ sao?”
Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại không thể qua được đám người tai thính mắt tinh Lâm Thu.
Chỉ thấy Lâm Tú Mộc dựng lỗ tai lên, ngưng thần muốn nghe một chút xem bản thân mình gần trăm năm sau, trong miệng người ngoài là cái hình tượng gì.
“Ừ.” Khoé môi tuyệt mỹ của Thiển Như Ngọc gợi lên một nụ cười gượng nhàn nhạt, “Ta không có việc gì.”
Trong thanh âm lại mang theo chút bi thương không xua đi được.
Tần Vân Hề cực kỳ tự nhiên nâng tay lên, vỗ vỗ đôi vai thon gầy của nàng ta.
Nhìn một màn này, Liễu Thanh Âm đứng bên cạnh hắn ở phía đối diện, khóe môi hiện lên cười lạnh, trong mắt là lửa và băng thiêu đốt.
“Phu quân,” nàng ta rũ mắt che giấu tức giận, nói, “Có cái gì trấn an nàng ta, nếu không ngại thì muộn chút lại nói, Vương Hữu Nhiên đã ở trong thành chờ lâu rồi.”
Sắc mặt Tần Vân Hề tức khắc liền âm trầm đi ba phần.
Tâm Lâm Thu lại nhảy lên thật mạnh, nhớ tới một vấn đề cực kỳ đáng sợ.
Vương Vệ Chi ở chỗ này?!
Nếu Vương Vệ Chi ở chỗ này, như vậy, cái tên ‘Trác Tấn’ luôn ẩn phía sau lưng hắn có khi nào luôn đi cùng hắn luôn không? Ngụy Lương nếu gặp phải bản thân mình trong thế giới này, có thể hay không cũng……
Trái tim nàng như một cái bong bóng cao su bị thổi lên càng lúc càng lớn, càng lúc càng căng