Thiển Như Ngọc phát hiện, sau khi cái bông hoa sen nhàn nhạt trong tay chạm vào ma nhân, liền có thể làm cho cản xúc bọn họ được trấn an cực đại.
Từng đôi mắt đỏ tươi giăng kín tơ máu, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, nhanh chóng rút đi màu máu rợn người, hơi thở táo bạo bất an cũng dần dần biến mất.
Bọn họ trừng mắt nàng, ánh mắt tràn đầy khó tin cùng cảm kϊƈɦ ngập trời .
Thiển Như Ngọc bị tình cảm chân thành mãnh liệt như vậy làm cho cả kinh, liên tiếp lui vài bước, giọng nói hơi hơi run: “Không phải ta, người giúp các ngươi chính là phu nhân Lâm Thu của Ngụy Kiếm Quân.”
“Đều là ân nhân của iem! Ân nhân ơi!” Ma nhân đưa tay ôm lấy trái tim trong lòng ngực, mừng rỡ hô to.
Nếu như giờ phút này Lâm Thu có mặt ở đây, sẽ phát hiện cái tên ma nhân may mắn được cứu trị trước này thập phần quen mắt —— đúng là cái tên ma nhân đáng thương bị chen ngang, sau đó lại bị Ngụy Lương đá đến hàng cuối cùng, còn tiếp tục bị Vương Vệ Chi ném ra xa ở Thiên Kỳ Quan hôm nào.
Ngụy Lương mang Lâm Thu đi vòng trở về, nhìn thấy Thiển Như Ngọc đã bị đám ma nhân xúm xít vây lấy.
Tính tình Thiển Như Ngọc nhìn có vẻ lãnh đạm, kỳ thật chỉ là nàng ta không biết phải giao tiếp với người khác như thế nào. Gặp cái đám ma nhân đầu óc đơn giản, chỉ suy nghĩ một đường thẳng như thế này, thế mà lại ăn nhịp với nhau, mở rộng lòng với nhau.
Những ma nhân đã được cứu trị tự giác chạy đến trong biển hoa, thay Thiển Như Ngọc chăm sóc những cái cây non Tuỷ Ngọc hoa mới vừa mọc lên. Tuyệt thế giai nhân cùng với một đám ma nhân tướng mạo làm cho người ta sợ hãi ở cùng một chỗ, lại cho một loại cảm giác mê hoặc.
Lâm Thu: “Hình như chúng ta không cần lo lắng cho an nguy của nàng ấy.”
Ngụy Lương cười nhạt, ôm lấy eo nàng, đi vài bước lướt vào trong mây.
Hai người hướng về phía Đông Hải .
Cả một đường, Lâm Thu thỉnh thoảng liền lấy đoá hoa sen nhỏ còn lại kia ra, nhẹ nhàng kϊƈɦ thích cánh hoa, vô cùng thần bí nói với nó: “Như Ngọc, Như Ngọc! Ngươi được không vậy?”
Thực mau, cánh hoa sen run run, thanh âm có chút ngượng ngùng của Thiển Như Ngọc truyền ra: “Ta nghe rõ lắm, Thu Thu.”
Ma chướng cuồn cuộn không ngừng, từ bên phía hoa sen của Thiển Như Ngọc rót tới.
Nàng ta thật xứng với chức vị y sư này, sau khi phát hiện bông sen nhỏ trong tay có thể cứu trị đau đớn của ma nhân, nàng ta chưa hề ngơi nghỉ một khắc nào.
Cực kỳ nhiệt tình, cực kỳ có trách nhiệm. Nàng ta dựa vào quan sát triệu chứng và biểu cảm trêи mặt ma nhân để phán đoán xem ma chướng trêи người đối phương đã được rút đi hết chưa, sau đó kịp thời dừng động tác lại.
Nàng ta không ngủ không nghỉ, mấy ngày sau, số lượng ma chướng Lâm Thu thu được không những không giảm bớt, ngược lại còn gia tăng rất nhiều.
“Ta chỉ là biết một chút kỹ xảo thôi,” Thiển Như Ngọc chưa quen với việc đối thoại nhiều như vậy, ngữ khí vẫn rất ngượng ngùng, “Cảm ơn ngươi Thu Thu, ta rất thích làm chuyện này, giống như tìm được ý nghĩa khác để sống sót.”
“Ừ, thích là được.” Lâm Thu kịp thời cắt đứt liên lạc, mũi hơi hơi có chút lên men.
“Ngụy Lương,” nàng nói, “Ta hơi thích nàng ta, cũng thích Bồng Lai Tuỷ Ngọc hoa, ngay cả Lâm Tú Mộc, hình như ta cũng không quá chán ghét.”
Bồng Lai huỷ diệt, nạn dân chỉ còn lại một mình Thiển Như Ngọc.
Lâm Thu tin tưởng Thiển Như Ngọc tuyệt đối không phải là người tham sống sợ chết. Nếu là người khác, có thể vì mệt mỏi, vì sợ hãi, vì đoàn tụ với gia tộc mà chết đi, chỉ có nàng ta, lưng đeo hi vọng cuối cùng của toàn tộc để sống. Tồn tại, chỉ để huyết mạch của Bồng Lai không bị cắt đứt.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Tú Mộc kia, trêи người nàng ta đột nhiên bùng nổ tình cảm, cũng không phải là tình yêu nam nữ đơn bạc, mà là tình cảm thương nhớ đối với tộc nhân.
Lâm Thu hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt trong gió.
Lồng ngực Ngụy Lương hơi run lên, thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai nàng: “Phu nhân muốn cứu Bồng Lai sao, chuyện nhỏ.”
Miệng Lâm Thu trề ra thật mạnh, không thể nhịn xuống nữa, lập tức xoay người nhào vào trước ngực hắn thật mạnh, đem nước mắt cọ vào áo hắn.
May mắn là ở thế giới thật, Bồng Lai vẫn còn chưa bị huỷ diệt, hết thảy vẫn còn vãn hồi kịp.
Hai người tới phía trêи Đông Hải.
Lâm Thu vốn tưởng rằng, việc Bồng Lai bị huỷ diệt hoặc nhiều hoặc ít cũng tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với vùng biển này , trong tưởng tượng của nàng, Đông Hải hẳn phải là một mặt biển đen kịt, không trung u ám, nước biển vẩn đục, còn có rất nhiều bụi bặm, vỏ cây hay khí cụ vẫn bay trong không khí.
Chưa từng nghĩ tới, mặt biển này lại yên tĩnh không gợn sóng, nước biển màu xanh nối với bầu trời cũng màu xanh, gió biển ấm áp, thỉnh thoảng còn cá bạc nhảy lên khỏi mặt biển, làm bắn ra một chuỗi bọt sóng nho nhỏ.
Ngạc nhiên càng nhiều, trong lòng càng dâng lên một niềm bi thương.
Thời gian sẽ không vì ai mà dừng lại, thế giới, cũng sẽ không vì mất đi ai mà thay đổi.
Ngụy Lương vươn bàn tay to, xoa xoa đỉnh đầu nàng.
Buồn trong chốc lát, nàng nói: “Biết ‘ chàng ‘ hiện tại ở đâu không ?”
Hỏi, là hỏi ‘Trác Tấn ở kiếp trước.
Khoé môi Ngụy Lương hiện lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Tần Vân Hề vô năng, căn bản không sờ được hành tung của ta.”
Lâm Thu cũng chỉ có thể thở dài.
Đối với cái vị ‘Trác Tấn’ thần bí khó lường ở kiếp trước, thông tin mà Tần Vân Hề nắm giữ ít đến đáng thương, chỉ biết hắn là độc thủ phía sau màn thao túng hết thảy, từng bước một, kéo hai người Tần Liễu vào vực sâu không đáy, thân tử đạo tiêu.
Lâm Thu quả thực hoài nghi, có phải Tần Vân Hề mãi cho đến trước khi chết mới thấy dung mạo của đối phương không.
“Hoang Xuyên nói linh tuỷ chứa trong dấu vết bất diệt kia, ít gì cũng có thể chống đỡ thêm một ngàn năm.” Ngụy Lương đổi đề tài.
Lâm Thu bừng tỉnh đại ngộ: “Nói cách khác, tức là có người trộm mất linh tuỷ bên trong dấu vết bất diệt, nên mới làm cho Bồng Lai huỷ diệt sớm như vậy!”
“Không sai.”
Trái tim Lâm Thu ‘ thình thịch ‘ nhảy thẳng, trong lòng có một cơn kϊƈɦ động đang cuồn cuộn trêи dưới: “Cho nên, sau khi trở về chúng ta chỉ cần tìm ra người này rồi giết hắn, sẽ có thể ngăn cản được hoạ diệt vong của Bồng Lai. Người này…… Sao ta cảm thấy chính là người tên Mi Song hành tung kỳ quái kia nhỉ ?”
Ngụy Lương cười: “Người này đích xác là có hiềm nghi lớn nhất. Nhưng mà cũng nên đi tìm hiểu thêm một chút, tránh việc có thành kiến trước, ảnh hưởng phán đoán.”
“Ừm,” Lâm Thu gật đầu thở dài, “Lâm Tú Mộc không điều tra ra nội gian, còn tưởng rằng linh tuỷ sắp hao hết, liền muốn đi đến Trung Nguyên tìm kiếm dấu vết bất diệt mới để cứu Bồng Lai. Khó trách khi hoạ diệt vong của Bồng Lai xảy ra, ai cũng không thể chạy thoát —— nhất định là cái tên đạo tặc kia bỗng nhiên trộm đi hết toàn bộ linh tuỷ, làm người đột nhiên không kịp phòng ngừa.”
“Ừ.”
“Đáng giận!” Ánh mắt Lâm Thu loé lên kịch liệt, “Vậy bản thân tên đó cũng không phải luân trong Quy Khư rách nát luôn sao! Sao lại có loại người tham lam ngu xuẩn hại người hại mình như vậy!”
“Tham lam cùng ngu xuẩn, từ trước đến nay đều khó mà tách khỏi nhau.” Khoé môi Ngụy Lương hơi cong.
Khi nói chuyện, chỉ thấy cảnh tượng bất biến trêи mặt biển bỗng nhiên xuất hiện thêm một thứ gì đó dị thường.
Không gian mơ hồ có chút vặn vẹo, một cái vòi rồng màu xám như bằng mây từ trêи không trung rũ xuống, rơi vào trong đại dương.
Lại gần chút, liền thấy trêи mặt biển thình lình có một con lốc xoáy thật lớn nhìn không thấy đáy. Mặt biển ở trước mắt biến mất, tất cả đều là con xoáy vạn trượng nghiêng nghiêng xuống dưới, thẳng tới đáy đại dương, nước biển trêи vách con xoáy phiếm màu xám, nước biển vẩn đục, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số tàn tích của di chỉ cũ tan nát đang chìm nổi.
Trong toàn bộ lốc xoáy to lớn, những tia sét loằng ngoằng bay lượn khắp nơi.
Khu vực này, linh khí trong thiên địa cực kỳ bạo loạn, thần thức và linh khí đều bị tia sét quấy nhiễu, không thể dò xét ở phạm vi ngoài một trượng. Không gian rách nát, khắp chốn đều là bẫy rập cực kỳ hung hiểm.
Lốc xoáy quá lớn, lại thẳng nối xuống đáy đại dương, lại chiếm một khu vực khổng lồ phức tạp như vậy, muốn tìm một người, đích xác không dễ.
Ngụy Lương dùng ống tay áo bao lấy Lâm Thu, lướt theo vách con lốc xoáy lao xuống phía dưới.
Kỳ thật hiện tại Lâm Thu đã không còn nhỏ yếu như Ngụy Lương tưởng nữa, cảm nhận sau khi tiến vào kỳ Hoá Thần giống như từ đất bằng chuyển ra biển lớn, mỗi một sợi linh khí trong không khí, trong thiên địa đều có thể cảm ứng và bắt giữ được rõ ràng, giống như cá bơi trong nước, có thể cảm giác được những dao động rất nhỏ truyền đến trong nước.
Không cần cố tình thả thần thức ra cũng có thể cảm giác được động tĩnh bốn phương tám hướng truyền đến, khi ngưng thần cảm ứng thì mọi thứ nằm trong phạm vi bao phủ của thần thức đều giống như gần ngay trước mắt, có thể tùy tiện xem xét.
Lâm Thu có thể cảm giác được những tia chớp đang bay qua bay lại trêи vách lốc xoáy ẩn chứa uy năng thật lớn, nếu vô tình chạm phải, chỉ sợ tình hình sẽ vô cùng khó lường.
Sấm sét thì cũng liền thôi đi, nhưng trong khu vực này càng có nhiều thứ đáng sợ hơn, là những cái kẽ nứt màu đen mà sau khi không gian rách nát lưu lại, chúng nó tựa như “những đường rãnh 2D” trong truyền thuyết, chỉ có nhìn từ góc độ đúng mặt phẳng của chúng nó thì mới có thể thấy được chúng nó đang tồn tại.
Nếu như có vật thể nào vô ý đụng phải, liền sẽ bị chỉnh chỉnh tề tề cắt thành hai nửa, mặt cắt trơn nhẵn đến cực điểm, phiếm lên ánh sáng trắng loá mắt vô cùng kỳ dị, như một mặt kính.
Dần dần, Lâm Thu phát giác ra một ít quy luật.
Trong mấy kẽ nứt không gian cùng những tia sét đó đều bày ra một hình thái như vùng phóng xạ được mở rộng. Lâm Thu cẩn thận dùng linh khí đụng vào vành ngoài của chúng nó, miêu tả hình dạng cùng quỹ đạo của chúng nó.
Thực mau, một sơ đồ phác thảo thành hình trong thức hải của nàng, sau cổ nàng càng ngày càng lạnh, lông tơ từng cọng từng cọng dựng đứng lên.
Mấy kẽ nứt này, sau khi chúng bị nổ ra, dần dần sẽ mở rộng về bốn phía.
Trong đầu, không khỏi hiện lên một cảnh tượng ——
Bồng Lai tiên cảnh xa hoa lộng lẫy, bỗng nhiên từ trung tâm bắt đầu tán loạn. Những đường màu đen kỳ dị đó giống như rắn mà lan tràn ra về bốn phía, phàm nếu bị chúng nó đụng phải, vô luận là người hay là vật, trong khoảnh khắc sẽ bị phá thành mảnh nhỏ!
Không ai có thể ngăn cản tiên cảnh đang rách nát, ngay cả thoát đi cũng không thể làm được.
Sau khi tiêu diệt Bồng Lai xong, mấy kẽ nứt này vẫn còn khuếch tán lan tràn ra bốn phía, nó giống một quả cầu màu đen, không ngừng đem hết thảy bốn phía nạp vào, cắt vỡ, biến thành một phần của tử địa.
Tốc độ khuếch tán cực kỳ khủng bố.
Tầm mắt Lâm Thu lướt về hướng không trung, nghĩ thầm, chỉ sợ cái vòi rồng kỳ dị màu xám kia chính là nơi cao nhất của kẽ nứt trước mắt này.
Mà nhìn xuống…… Khe nứt đã sớm đã thâm nhập vào đáy đại dương, lúc này mới tạo thành một con lốc xoáy vô cùng lớn nhìn rõ rõ toàn cảnh ngay trước mắt này.
Đây sợ không phải là có đạo tặc trộm mất linh tuỷ trong dấu vết bất diệt, mà là có Ma Vương diệt thế bắt đầu bước ra rồi đi!
Càng xuống sâu, không gian vặn vẹo càng là lợi hại.
Trước mắt Lâm Thu lại một lần bắt đầu xuất hiện ảo giác, có mái đình lầu các rách nát, có tiên hạc bị cắt thành từng khối, có từng cây Tuỷ Ngọc hoa, còn có một đâm người không chút do dự nhào lên, muốn dùng thân hình lấp đầy khe nứt, ngăn cản mặt đất đang rách nát.
Nàng thấy Lâm Tú Mộc.
Thoáng có vẻ kinh hồn.
Đó là lúc vừa mới phát sinh ra tình trạng tán loạn, một quả cầu sáng màu đen lớn bằng nắm tay, bỗng nhiên nổ ra một tia sáng chói mắt kỳ dị.
Lâm Tú Mộc bấm tay niệm thần chú, đem Ngô Mộc Thượng Thiên hóa thành một quả cầu tiên nhân, đem cái đám tia sáng đen tán loạn kia bọc lại.
Chỉ trong một hơi thở, liền có tia sáng đen chói mắt cắt vỡ không gian cầm cố, lan tràn ra, Lâm Tú Mộc vừa nhào lên, thân hình dung nhập vào bên trong thần kiếm, ngoái đầu lại, giữa trán văng ra một dây linh đằng dài ngoằng, cuốn lấy Thiển Như Ngọc đang cách hắn gần nhất, ném một phát văng xa xa vào biển sâu vô tận.
Dung nhan hắn, trong nháy mắt rách nát.
Bồng Lai tôn chủ cùng thần kiếm của hắn, hy sinh để bảo vệ một sợi huyết mạch cho Bồng Lai.
Lần trước khi còn ở Tịch Ma Lĩnh cũng từng một lần nhìn thấy ảo giác, nhưng khi đó tu vi của Lâm Thu thật sự quá thấp, không thể nhìn thấy được không gian rách nát bị che dấu dưới ảo giác.
Giờ phút này, nàng rõ ràng cảm giác được, đúng là vì không gian rách nát nên mới tàn lưu lại những hình ảnh này.
Bông Lai tiên cảnh lấy bạch ngọc làm đất, tiên lộ làm nước, phồn hoa làm thảm, mây mù dệt thành không gian, chỉ trong khoảnh khắc, sụp đổ, chìm vào đáy biển rách nát.
Sóng thần trào dâng về tứ phương, gần như muốn chạm thẳng lên tận trời cao.
“Một đại nạn phải ghi vào sử sách.” Lâm Thu cảm thấy hô hấp cũng gian nan.
Ngụy Lương nâng tay áo rộng lên, bảo vệ gáy nàng, ấn nàng vào trước ngực.
Nàng nghe được trái tim trong lồng ngực hắn nặng nề nhảy lên, một chút một chút, trấn an lòng nàng.
Hai người đi suốt trong Quy Khư rách nát hết hai ngày, rốt cuộc gặp được Lâm Tú Mộc.
Con ngươi Lâm Thu chợt co rút lại, nhất thời cả kinh, ngừng hô hấp lại.
Chỉ thấy Lâm Tú Mộc một mình ngồi bên cạnh một chỗ dày đặc kẽ nứt dưới đáy đại dương, trong tay nắm chặt nửa góc áo bào có thêu hoa văn chìm màu đen, ánh mắt nhìn vào hư không, biểu tình dại ra.
Trường bào màu trắng của hắn đã rơi vào nước bùn của đáy biển, một sợi kẽ nứt len lén khuếch tán tới bên chân của hắn, cắt vào một góc chiếc ủng đen, nhưng mà hắn lại không hề hay biết.
Ở phía sau hắn, ba vết rạn không gian dày đặt đã sáp nhập lại với nhau, như là những bàn tay ẩn trong lớp bùn đen, dần dần hướng về sinh vật còn sống duy nhất trong phế tích này vây