Tần Vân Hề trảm cửa trúc ở cách vách thành mảnh nhỏ, người đầy sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi trong linh tuyền.
“Ay da.” Lâm Thu vui sướиɠ khi người gặp họa, “Bị bắt gian.”
Ngụy Lương thực không có hình tượng mà ngồi lên bên cạnh ao, ngón tay nhẹ nhàng cuốn tóc nàng lên, lười biếng nói: “Nếu Thu nhi thích xem diễn, chúng ta liền muộn chút mới rời đi vậy.”
Tuy rằng Lâm Thu cũng không trách Ngụy Lương, nhưng tận mắt nhìn thấy Đấu Long bị giết chết, tâm tình của nàng chung quy có vài phần tụt xuống.
Giờ phút này Tần Vân Hề một phen nhảy vào, vừa lúc dời đi lực chú ý của nàng, vì thế nàng càng dời hết toàn bộ tâm trí vào trong huyền liên, tập trung tinh thần xem diễn.
Chỉ thấy Vương Vệ Chi bất động thanh sắc rút tay về, trong màn sương trắng mờ mịt của linh tuyền suỵt suỵt vài cái, sau đó đem ngón trỏ chặn trước môi, nói: “Suỵt —— Thanh Âm đang tu luyện, ngươi muốn hại nàng tẩu hỏa nhập ma sao.”
Tần Vân Hề cũng lưu ý thấy rồi.
Năng lượng của linh tuỷ kϊƈɦ động đang rõ ràng quấn quanh người Liễu Thanh Âm, hắn cũng thấy rõ, nàng ta sớm đã nhập định, còn tên Vương Vệ Chi này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tần Vân Hề không những không cảm thấy an ủi, ngược lại càng thêm phẫn nộ.
Đặc biệt khi nhìn thấy Vương Vệ Chi nhịn không được còn đặt ngón tay dưới mũi, ngửi tới ngửi lui.
Tay Tần Vân Hề run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên ấn lên chuôi kiếm đeo bên hông, toàn thân tản mát ra sát ý dày đặc.
Khoé môi Vương Vệ Chi mang cười, hoàn toàn không cho là đúng, trở tay lột bộ y phục hai màu trắng đỏ đã ướt đẫm trêи người mình bao lại thân hình Liễu Thanh Âm, phảng phất như kẻ vô lễ nhìn trộm chính là Tần Vân Hề vậy.
Giờ phút này linh tuỷ đang bị Liễu Thanh Âm hấp thu chuyển hóa, áo của Vương Vệ Chi khoác bên ngoài vừa vặn che lại.
Tần Vân Hề tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, nhưng giờ phút này hắn cũng biết Liễu Thanh Âm không thể bị quấy rầy, liền chỉ có thể ép xuống lửa giận, nhìn về phía Vương Vệ Chi thấp giọng quát: “Lăn đi lên!”
Vương Vệ Chi cợt nhả kéo kéo cái quần hoàn hảo trêи người, nói: “Ta với Thanh Âm thanh thanh bạch bạch, cái gì cũng không làm, trong đầu ngươi cả ngày đều suy nghĩ đến cái gì vậy, quá bẩn!”
Dùng đúng ngữ khí mới vừa rồi Liễu Thanh Âm dỗi hắn.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm bên nhau nhiều năm, sao lại không phát hiện ra ngữ khí của đạo lữ mình như thế nào ?
Lâm Thu cảm thấy, nếu Tần Vân Hề không phải là tu sĩ cấp cao, lúc này phỏng chừng đã bị tức giận đến chảy máu não hoặc là trúng gió luôn rồi.
Một bụng hỏa khí mà còn không phát tác được.
Đang lúc không khí giữa hai nam nhân chỉ còn chút thôi là phát nổ, một cánh tay nhỏ dài như ngọc bỗng nhiên như rắn không xương, bò lên bả vai Tần Vân Hề.
“Hử? Làm sao vậy?” Một khuôn mặt nhỏ thanh thuần đến cực điểm từ sau lưng Tần Vân Hề ló ra, đúng là Mộc Nhu Giai.
“A nha!” Nàng ta nhẹ nhàng che miệng lại, đại kinh thất sắc mà kêu lên, “Này, này, các ngươi đang làm cái gì a? Trời ạ, Liễu tỷ tỷ không phải là người đã có đạo lữ rồi sao! Làm sao có thể cùng nam nhân khác ở bên nhau nha!”
Nàng ta vừa đại kinh tiểu quái, vừa vọt tới bên cạnh linh tuyền, từ trêи xuống dưới đánh giá hai người trong ao hai người.
Cũng đúng lúc Liễu Thanh Âm hoàn toàn chuyển hóa xong linh tuỷ, thần trí thu hồi, mê mê hoặc hoặc mở mắt.
Vừa mở mắt, liền thấy Mộc Nhu Giai.
“Mộc Nhu Giai?!” Con ngươi Liễu Thanh Âm co chặt, cả giận nói, “Ngươi dám theo dõi ta! Thế nào, hung thủ quả nhiên là ngươi sao!”
Mộc Nhu Giai bĩu môi, quăng cho nàng ta một cái nhìn khinh thường, sau đó quay đầu đi, vô cùng ủy khuất mà nhìn Tần Vân Hề nói: “Liễu tỷ tỷ có phải lại hiểu lầm cái gì hay không? Ta chỉ muốn giúp Liễu tỷ tỷ tìm hung thủ mà thôi, sao lại bị Liễu tỷ tỷ nói thành hung thủ chứ? Kiếm Quân, người phải làm chủ cho ta a!”
Nàng ta chu môi đỏ lên, ủy khuất đến không được.
“Liễu Thanh Âm.” Giọng Tần Vân Hề lạnh băng, “Không có ai theo dõi nàng. Nàng ấy cũng không phải hung thủ.”
Vốn dĩ tại đây loại thời điểm như thế này lại đột nhiên thấy Tần Vân Hề, Liễu Thanh Âm khẳng định là hoảng loạn hổ thẹn, nhưng bị Mộc Nhu Giai đánh lạc hướng, trong lòng nàng ta liền chỉ còn lại tức giận vô biên.
“Không có theo dõi ta?” Giọng Liễu Thanh Âm lạnh lùng nói, “Vậy ngươi mang theo Mộc Nhu Giai đến loại địa phương này làm cái gì, là làm chuyện cẩu thả sao!”
Tần Vân Hề tức giận đến hít một ngụm khí lạnh: “Liễu Thanh Âm, nàng, nàng!”
Hai chữ vô sỉ lượn lờ ở bên miệng, nhưng không đành lòng phun ra. Tốt lắm, tốt lắm, nàng ta đều cùng dã nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện nhau, vậy mà còn có thể mặt không đổi sắc, quăng nồi cho mình!
Hắn hít mấy hơi thở thật sâu mới ngăn chặn được ngọn lửa trong lòng, cắn răng nói: “Là ngươi cùng Vương Vệ Chi, để lại hơi thở bên ngoài.”
Vương Vệ Chi hơi hơi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một mạt đắc ý. Đúng vậy, hắn cố ý đó, vậy thì thế nào? Không có cách nào nha, hắn yêu Thanh Âm như vậy, sao có thể chịu đựng nàng ta luôn ở bên cạnh nam nhân khác chứ? Châm ngòi quan hệ của bọn họ, cũng là biểu hiện của tình yêu mà!
Liễu Thanh Âm cười lạnh nói: “Hắn chỉ là tìm được cho ta dấu vết bất diệt, giúp ta tấn giai mà thôi. Còn ngươi thì sao? Đêm qua liền mang theo nữ nhân này đi ra ngoài lêu lổng một đêm, hôm nay còn mang theo nàng ta đến lữ quán linh tuyền! Nếu không phải tình cờ gặp ta, hai người các ngươi có phải đã ở trong ao lăn lộn rồi không!”
Tần Vân Hề thật muốn rống giận một câu —— người lăn lộn chính là ngươi đó!
Nhưng mà hắn không thể.
Nàng ta xác thật là tu vi tăng cao, đầy người linh tuỷ. Hắn cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh nàng ta cùng Vương Vệ Chi trải qua chuyện gì cẩu thả.
Mà cũng không thể vội vàng trồng cỏ trêи đầu mình đi!
“Chẳng lẽ ta không thể giúp nàng tăng tu vi sao.” Tần Vân Hề giận đến cực độ, nhưng cũng bị cảm giác bất lực đánh bại thật sâu, ngữ khí nản lòng thoái chí, “Hà tất phải tìm Vương Vệ Chi.”
Nói đến cái này, Liễu Thanh Âm đầy ngập lửa giận, càng không áp chế được: “Giúp ta tăng tu vi? Ngươi chẳng phải mỗi ngày bận rộn mấy chuyện oanh oanh yến yến đó sao! Sao ngươi không thử quay đầu nhìn xem, ʍôиɠ mình còn dính bao nhiêu thứ! Thương thế của ta vừa mới có chuyển biến tốt đẹp, ngươi liền có thể trắng đêm không về, không kiên nhẫn ở bên ta như vậy, chi bằng tan đi! Đem sinh khắc cốt ra đây, chúng ta đường ai nấy đi!”
Vương Vệ Chi vội vàng gật đầu tán đồng.
Tần Vân Hề ấn ấn thái dương, đau đầu vô cùng: “Thanh Âm, Mộc Nhu Giai tìm được manh mối hung đồ làm ngươi bị thương, ta mới……”
Liễu Thanh Âm cười lạnh ngắt ngang hắn: “Vậy sao? Vậy ngươi nói ra nghe một chút xem. Thật trùng hợp, Vương Hữu Nhiên hắn còn giao thủ với hung thủ đây.”
“Có quan hệ với Bồng Lai.” Ngữ thanh Tần Vân Hề vô lực, “Hôm qua ta trắng đêm chưa về, là bởi vì ta phát hiện một chuyện vô cùng nghiêm trọng ở Đông Hải, ta sẽ tự nói cho nàng nghe sau.”
Ai cũng không có chú ý tới, một đoá huyễn liên ở góc tường đang nhẹ nhàng lung lay.
“Phải không? Thật sự có liên quan đến Bồng Lai?” Liễu Thanh Âm nhìn về phía Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi do do dự dự: “A, đúng vậy.”
“Cho nên quả nhiên đều là Thiển Như Ngọc tự mình chọc họa.” Liễu Thanh Âm buồn bã cười, “Thế gian hẳn sẽ không có đạo lữ nào vất vả hơn ta, chẳng những phải giúp cho đạo lữ của mình chùi sạch ʍôиɠ, còn phải chắn đao cho các hồng nhan tri kỷ của hắn.”
Tần Vân Hề giận đến phì cười: “Liễu Thanh Âm, không có ai ép nàng cứu Thiển Như Ngọc! Ta cho rằng nàng thiệt tình xem nàng ấy như tỷ muội, lúc đó mới không tiếc hết thảy xả thân cứu giúp!”
“Tỷ muội?!” Giọng của Liễu Thanh Âm nháy mắt cất cao, “Ngươi muốn đến phát điên rồi! Hay lắm, ngươi cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng! Muốn hưởng phúc Tề nhân ? Ngươi cứ ôm cái xuân thu đại mộng đó của mình đi! Ta nói cho ngươi biết, tình yêu chính là chiếm hữu tuyệt đối! Nếu ngươi có thể phân ra một chút cho người khác, vậy ngươi căn bản không phải thật sự yêu ta!”
Nước mắt nàng ta điên cuồng từ trong hốc mắt trào ra.
Lâm Thu ở một bên nhìn qua huyễn liên, thuận đà còn tưởng tượng thêm —— Tần Vân Hề lúc này có phải nên giống như nam chủ trong phim, ôm ngực gào rống, “Ta yêu nàng! Ta yêu nàng! Ta thật sự thật sự rất yêu rất yêu nàng! Sao nàng lại có thể giẫm đạp ta lên một mảnh chân tình của ta đối với nàng như vậy! Ta quá đau khổ, quá đau khổ, nghe lời như vậy, tim ta sắp nứt ra rồi!”
Đáng tiếc Tần Vân Hề cũng không nhiều sức chiến đấu như vậy, hắn chỉ là thực phiền mà xoa thái dương, nói: “Đừng vô cớ gây rối!”
Vương Vệ Chi thấy hai người này lại nháo lên, không khỏi tâm tình rất tốt.
Bên kia, Liễu Thanh Âm ôm ngực, cười như không cười: “Ta vô cớ gây rối? Ngươi còn có lương tâm hay không? Ta có lần nào bị thương mà không phải vì ngươi? Luôn miệng nói muốn giúp ta, vậy mấy năm nay ngươi làm cái gì? Được đan dược pháp khí gì, ngươi đều cho ai? Một Mộc Nhu Giai, một Thiển Như Ngọc, còn có Vân Gian Bạch kia của Hoa Lam Tông, nhiều nữ nhân như vậy, một đôi tay của ngươi chiếu cố hết sao!”
Tần Vân Hề đau đầu vô cùng: “Mấy thứ đó nàng cũng chướng mắt mà! Nàng không thể rộng lượng một chút sao?”
Liễu Thanh Âm ha ha cười ra tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, nếu là ta có ý kiến, đó là keo kiệt ghen tị! Ta làm sao bây giờ? Ta đây không phải chỉ có thể liều mạng, thay ngươi bảo hồng nhan tri kỷ! Nếu ngày ấy người xảy ra chuyện là Thiển Như Ngọc, ngươi có phải vừa lúc có lấy cớ hưu ta luôn không!”
“Ta cùng với các nàng, thanh thanh bạch bạch!” Tần Vân Hề cũng tức giận thật rồi, “Ít nhất chưa bao giờ sẽ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, thân thể trần trụi!”
“Ngươi nói cái gì ——” Liễu Thanh Âm khó có thể tin, “Ngươi sao có thể bôi nhọ ta như thế!”
Tần Vân Hề cười lạnh, châm chọc nhìn thẳng nàng ta.
Nàng ta cúi đầu vừa nhìn, rốt cuộc phát hiện trêи người mình đang khoác áo choàng của Vương Vệ Chi, phía dưới trống không. Mặt đẹp vừa đỏ vừa trắng, nhất thời không biết nói gì.
Khí thế Tần Vân Hề lập tức quay lại, ngữ khí sắc bén bảy phần: “Bôi nhọ? Nhìn xem chuyện tốt mà chính ngươi làm!”
Khí thế Liễu Thanh Âm tức khắc lùn xuống, hoảng loạn cùng thẹn thùng vốn phải có khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn bây giờ mới ùn ùn kéo đến, nhưng thực mau, trong lòng đủ loại cảm xúc, toàn bộ hóa thành ủy khuất.
“Ta, ta…… Ta trước nay chưa từng hấp thu linh tuỷ, ta làm sao biết sẽ như vậy?” Liễu Thanh Âm đầy ngập ủy khuất hóa thành nước mắt, cuồn cuộn mà xuống, “Ta chẳng qua là, muốn mau chóng đuổi kịp bước chân ngươi. Mấy năm nay ta có bao nhiêu vất vả chẳng lẽ ngươi không biết sao? Mỗi người đều ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, mắng ta câu dẫn sư tôn, rối lσạи ɭυâи thường.”
Lửa giận tràn ngập của Tần Vân Hề tức khắc bị nước mắt nàng ta tưới đến xẹp xuống.
Liễu Thanh Âm tiếp tục khóc lóc kể lể: “Ta chỉ muốn mau chóng trưởng thành, cùng ngươi vai sóng vai, mà không phải tránh sau lưng ngươi, làm đồ đệ ngươi. Nhưng mà ngươi bận như vậy, căn bản không có bao nhiêu thời gian để ý ta, trong lòng ta có bao nhiêu sốt ruột ngươi có biết hay không?”
Tần Vân Hề giật giật môi, vừa muốn nói chuyện, liền bị Liễu Thanh Âm ngắt ngang.
Nàng ta khụt khịt nói: “Ta xác thật không nên gấp rút như vậy. Ta cũng biết, tuy rằng Vương Hữu Nhiên là người quân tử, chỉ xem ta như bằng hữu, tuyệt không sẽ làm việc vô lễ, nhưng rốt cuộc nam nữ khác biệt, ta không nên ở chỗ này hấp thu linh tuỷ. Là ta sốt ruột, nhưng mà, ta vì cái gì lại gấp như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ sao?”
Nàng ta lau nước mắt, chất vấn nói, “Ả Vân Gian Bạch của Hoa Lam Tông kia, không phải vẫn luôn muốn có dấu vết bất diệt cứu phụ thân nàng ta sao?”
Khí thế Tần Vân Hề trong nháy mắt lại xẹp xuống.
Liễu Thanh Âm tiến lên trước một bước, gắt gao nhìn hắn : “Nếu như ta đem dấu vết bất diệt mang về, có phải ngươi lại muốn nói với ta, tấn giai chuyện nhỏ, sinh tử chuyện lớn, sau đó ép ta đem đồ vật nhường cho ả ?!”
Ngữ thanh Tần Vân Hề gian nan: “Vân lão tông chủ là vì ta mà bị thương……”
Liễu Thanh Âm cười thảm: “Cho nên, nữ nhi của hắn ngươi muốn phụ trách cả đời. Ta hiện tại càng thêm xác định lựa chọn của mình không sai. Vương Hữu Nhiên liều mạng vì ta tìm được dấu vết bất diệt, nếu ta giao cho ngươi, ngươi lại chắp tay nhường người, vậy chẳng phải giẫm đạp lên tâm ý của Hữu Nhiên, càng là huỷ hoại tương lai của chính ta!”
“Nàng nói cái gì……”
Liễu Thanh Âm cười lạnh: “Nói cái gì?! Nếu ngươi dùng dấu vết bất diệt cứu Vân lão tông chủ về, Vân Gian Bạch gian chẳng phải càng không phải ngươi không gả? Ngươi nỡ lòng để cho nàng ta vì ngươi lỡ lầm cả đời sao! Từ nay về sau, không phải lại muốn mang theo nàng ta bên cạnh, ép ta cùng nàng ta làm ‘ tỷ muội ‘ sao!”
“Liễu Thanh Âm, nàng càn quấy rồi!” Áy náy trong lòng