Liễu Thanh Âm tức giận trảm sinh khắc cốt, rút chân liền đi ra khỏi động phủ. Bên ngoài vừa lúc, thực hợp với tình hình, mưa rơi xuống xối xả, nàng ta không thèm dùng linh khí hộ thể, bị xối ướp thành con gà rớt vào nồi canh.
Theo đường núi chạy ra xa thật xa, lại phát hiện Tần Vân Hề cũng không đuổi theo.
Nàng ta chần chờ quay đầu lại xem, chỉ thấy một màn mưa che khuất động phủ, đối phương căn bản không bước ra nửa bước.
Sao lại thế này?!
Sinh khắc cốt đã chém rồi, hắn hẳn phải biết chính mình không phải đang kiếm chuyện cùng hắn, mà là thật sự yếu quyết tuyệt chia tay —— hắn, vì sao không chạy theo cứu vãn?! Hắn cứ mặc kệ nàng ta rời đi như vậy sao?!
Mới vừa rồi nàng ta còn phẫn nộ nghĩ, lúc này tuyệt không dễ dàng tha thứ cho hắn, nếu hắn muốn hợp lại, thì cần phải hứa hẹn từ nay về sau không bao giờ lui tới với nữ nhân khác.
Nhưng mà, hắn thoạt nhìn căn bản không có một chút ý tứ muốn cứu vãn……
Một cơn máu nóng dồn lên trêи đầu dần dần đông lạnh, Liễu Thanh Âm đứng ngây ngốc trong mưa to một lát, phẫn nộ trong lòng phảng phất bị tưới tắt, tất cả hóa thành bi thương.
Quả nhiên, sau khi có được thì không quý trọng nữa sao? Hắn có phải đã sớm đang đợi mình chủ động nói chia tay? Nếu như mình vừa đi, hắn vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận cùng những nữ nhân đó ở bên nhau, có phải hay không?!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cứ buông tay như vậy sao?
Cam tâm sao?
Không, không thể. Tuyệt đối không thể.
Nghĩ như vậy, bước chân nàng ta càng ngày càng nặng, rốt cuộc đứng trêи đường núi.
Giờ phút này, Tần Vân Hề đang run run tay, nhặt lên khối sinh khắc cốt nằm trêи mặt đất.
Sắc mặt của hắn ẩn ẩn có một chút xanh xao, sự kiện mà trong lòng hắn không muốn nhớ lại nhất lại như dời non lấp biển mà va chạm vào lòng hắn.
May mắn Liễu Thanh Âm đi quá gấp, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn khối xương cốt này.
Nếu như nàng ta nhìn một cái, liền sẽ phát hiện nó không giống sinh khắc cốt của người khác, không hề óng ánh như ngọc.
Khối xương cốt này lại là màu xám trắng hơi phát xanh, giống như khúc xương khô sắp thối rữa.
Tần Vân Hề tất nhiên biết chuyện gì xảy ra.
Khối thân hình này, chung quy không phải của hắn. Thanh Âm, chung quy cũng……
Nỗi lòng vừa mới rơi xuống đáy cốc, bỗng nhiên nghe được một thanh âm “Bang” vang lên trong động phủ.
Đó là tiếng đế giày bố đã hút no nước giẫm lên trêи mặt đất.
Tần Vân Hề ngơ ngẩn ngẩng đầu, đầu tiên là thấy một bộ bạch sam ướt đẫm, bám sát vào đường cong lả lướt, sau đó liền thấy Liễu Thanh Âm đầy đầu tóc đen ẩm ướt, có lọn dính vào đầu cùng goá, cả khuôn mặt tiếu lệ đều là nước, không rõ là nước mắt hay là nước mưa.
Tâm Tần Vân Hề bỗng nhiên liền mềm nhũng. Hắn cuống quít vận linh khí, bóp nát sinh khắc cốt trong lòng bàn tay thành mảnh vỡ, lặng lẽ quăng ra phía sau.
“Thanh Âm……”
Không đến nửa canh giờ, lửa giận của Liễu Thanh Âm phảng phất đã bị bão táp bên ngoài hoàn toàn tưới tắt. Trong mắt nàng ta chỉ có đau thương, tựa như người mới vừa rồi quyết tuyệt chia tay không phải nàng, mà là hắn vậy.
“Vì sao chúng ta lại biến thành thế này……” Nàng ta nức nở nói, “Vì cái gì, vì cái gì? Đừng để ý người khác nữa được không? Chỉ ở bên ta, được không?”
Tần Vân Hề thuấn di tiến lên, kéo nàng ta gắt gao vào trong lòng ngực.
Hơi ẩm trêи người người nàng ta trong nháy mắt liền làm ướt vạt áo trước của hắn, hắn gục đầu xuống thật mạnh, hôn nàng ta, dùng một sức mạnh như muốn huỷ nàng ta đi để hung tợn trằn trọc hôn môi.
Giữa môi răng thực mau chóng tràn ngập mùi máu, không biết làm rách môi hay rách nướu của ai.
Một bộ xiêm y ướt đẫm và một bộ xiêm y ướt một nửa bị quăng thật mạnh trêи mặt đất, hai thân ảnh chặt chẽ quấn vào nhau, như muốn giết đối phương.
Trận ân ái này thật sự là điên cuồng đến cực điểm.
Bên ngoài động phủ, mặt trời sáng lại tối, tối xong lại sáng, không biết qua bao lâu, hai người phảng phất như bị bão táp xối qua một hồi cuối cùng cũng thở hồng hộc mà bình tĩnh lại.
“Thanh Âm……” Giọng Tần Vân Hề trở nên lười đi rất nhiều, “Chuyện tông chủ của Thiên Tước tông, ta cảm thấy hình như không đúng chỗ nào……”
Luôn có một cảm giác thực dị dạng, làm Tần Vân Hề cảm thấy trong đó giống như có cái hiểu làm trời xui đất khiến gì đó.
Nhưng mà Liễu Thanh Âm cũng không để hắn nghĩ nhiều, nàng ta hung hăng xoay người, chống lên ngực hắn, hùng hổ nói: “Mới vừa rồi không phải nói xong rồi sao, không nhắc chuyện trước nữa!”
“Được, được, được.” Tần Vân Hề vội vàng xin tha, “Ta nhớ rồi. Cũng không lại cùng nữ nhân khác nói thêm nửa câu nào nữa.”
Liễu Thanh Âm vừa lòng cong khóe môi lên.
Tần Vân Hề banh mặt: “Nhưng mà Thanh Âm, nàng cũng phải nhớ kỹ chuyện nàng đồng ý với ta.”
“Ta cùng Hữu Nhiên chỉ là bằng……” Nàng ta thấp giọng nói thầm nửa câu, sau đó nhanh chóng im lặng, cười nhìn hắn nói, “Từ nay về sau, ta cũng tuyệt đối không đơn độc gặp mặt Vương Vệ Chi nữa!”
“Ừ.” Tần Vân Hề híp mắt, cười hai tiếng, lại một lần nữa xoay người áp xuống.
Hai người cuối cùng cũng hoàn toàn giải hòa, đem những chuyện rối rắm không thoải mái của quá khứ bao bọc lại thàng một khối, ném vào trong góc ký ức.
Chỉ cần sau này không xảy ra những chuyện như vậy nữa, thì cái khối đó sẽ không bị mở ra, chỉ vĩnh viễn lẳng lặng nằm ở nơi đó, cho đến khi hư thối rồi biến mất.
“Phu quân……” Nàng ta trong lúc còn đang phập phồng, xóc nảy hỏi, “Khi nào, chúng ta lại kết cốt một lần nữa?”
“Không nóng nảy.” Tần Vân Hề dùng sức đáp, “Đã gần phi thăng rồi, vừa lúc thoát thai hoán cốt, đến lúc đó, chúng ta lại kết tiên cốt.”
“Nhưng mà ta sợ chàng bị người đoạt đi.”
“Tiểu ngốc nghếch, không có khả năng, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không có khả năng. Thanh Âm, nàng là hết thảy của ta, không có nàng, liền sẽ không có ta của ngày hôm nay, Thanh Âm, nàng còn không hiểu cho lòng ta……”
Trong lòng đó, vĩnh viễn không thể nói ra.
……
Giờ phút này, Mộ Dung Xuân bị cả nhà đạo lữ của mình đơn phương khai trừ tư cách con rể, đang phong trần mệt mỏi, chạy về tông môn.
Mộ Dung Xuân này thiên phú coi như là cực cao, vận khí từ trước đến nay cũng không tồi.
Nếu như không kể Ngụy Lương, hay một thế hệ người thắng ngồi trêи thiên hạ như Vương Vệ Chi, Mộ Dung Xuân hoàn toàn đảm đương nổi cái danh xưng “Một thế hệ tông sư”, có thể gây dựng sự nghiệp, cũng có thể gìn giữ sự nghiệp đó.
Có chút thời điểm, năng lực người ta phải ép mới thể hiện được.
Nếu như thế gian không có Ngụy Lương, hiện giờ người có khả năng gồng gánh cả Vạn Kiếm Quy Tông này nhất định là Mộ Dung Xuân, chỉ cần ở vị trí này mài giũa vài năm, hắn liền có thể hoàn toàn đảm nhiệm.
Giờ phút này, Mộ Dung Xuân lại một lần chứng minh thực lực của chính mình —— Lâm Tú Mộc cùng Vương Vệ Chi đều mất dấu Mi Song, nhưng hắn lại tìm được rồi.
Hắn cũng không phải là dùng biện pháp thông minh lợi hại gì. Có thể tìm được Mi Song, chỉ là do hắn kiên nhẫn cùng cẩn thận. Hắn không bỏ qua bất luận hơi thở nào của nàng ta, cho dù nó thật mong manh, cũng thật cũ kỹ.
Theo một sợi hơi thở đang sắp lập tức liền tiêu tán trong thiên địa, Mộ Dung Xuân tìm được ba cái huyệt mộ cùng với một nấm mộ chôn quần áo và di vật.
Nơi này là Động Đình. Chủ nhân của ba huyệt mộ này là Trịnh Tử Ngọc, Lâm Thu cùng Lâm Đông, chủ nhân của mộ chôn quần áo và di vật chính là cha của Lâm Thu cùng Lâm Đông, lão tông chủ Lâm Viễn của tiểu tông Thanh Dần tông.
Trong đó, mộ của Lâm Thu đã bị quật lên, thi cốt nằm trong quan tài cũng bị trộm đi.
Mi Song mang thi cốt đi, lại để sót một sợi huyết đằng bản mạng cực mỏng trong kẽ hở của nắp quan tài.
Dựa vào một sợi huyết đằng bản mạng này, Mộ Dung Xuân xác định được thân phận của cái người ở trong ám cảnh điều khiển thi thể đánh lén mọi người —— đúng là người mà thế nhân đều cho rằng sớm không còn trêи đời, Bồng Lai nữ tôn chủ, Mi Song.
Sau khi phá án xong, Mộ Dung Xuân vội vàng khớp lại mấy manh mối đã biết ở trong đầu —— Bồng Lai đã huỷ diệt vài thập niên, nếu như nữ tôn chủ chưa chết, vì sao phải trốn tránh nhiều năm như vậy? Một người biến mất vài thập niên, vì sao vừa xuất hiện, liền trộm đi thi cốt của Lâm Thu, điều khiển thi thể công kϊƈɦ một nạn dân sau cùng của Bồng Lai chứ? Như vậy xem ra, tin tức bên trong ám cảnh có Tuỷ Ngọc hoa, nhất định là do Mi Song cố ý thả ra, mục đích chính là dẫn Thiển Như Ngọc vào trong ám cảnh, sau đó lấy mạng nàng ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy cả câu chuyện này thoạt nhìn cũng chỉ như hai nữ nhân tranh giành tình cảm bộ. Tuy rằng làm người có chút khó hiểu, nhưng những chuyện hận thù của nữ nhân, từ trước đến nay nam nhân không thể nào hiểu được.
Tỷ như tiểu sư muội Liễu Thanh Âm vì sao lại nhìn đạo lữ của mình nơi nơi không vừa mắt, vấn đề này Mộ Dung Xuân đã phiền não hết vài thập niên. Hiện giờ tuy rằng vẫn gọi Liễu Thanh Âm là sư muội, nhưng trêи thực tế nàng ta đã là sư nương, cho nên Mộ Dung Xuân không có biện pháp nói gì với nàng ta, chỉ có thể tận lực trấn an đạo lữ của mình, không để nàng ấy cảm thấy hắn cùng sư muội đang khi dễ nàng ấy.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu nói Mi Song ẩn núp vài thập niên, chỉ là vì giết Thiển Như Ngọc, Mộ Dung Xuân cảm thấy miễn cưỡng cũng có thể hiểu được.
Nhưng toàn bộ sự kiện này lại có một chỗ không có cách nào diễn giải được chính là cái bộ thi cốt kia sao lại là Lâm Thu cơ chứ.
Nếu Mi Song trộm đi không phải là bộ xương của Lâm Thu mà chỉ là một một bộ xương khô nào đó nhặt được ở ven đường, như vậy toàn bộ sự kiện này có thể lý giải là vì tranh giành tình cảm không sai. Nhưng cố tình, Mi Song lại xa xôi vạn dặm vòng qua Động Đình lấy thi cốt của Lâm Thu, hơn nữa căn cứ theo cái sợi huyết đằng bản mạng này mà phán đoán, Mi Song có thể đã từng ở chỗ này thi triển thuật pháp gì đó, làm cho xác chết đã hoá thành xương trắng lại phục hồi được về bộ dáng lúc sinh thời.
Lâm Thu mới chân chính là một người tám gậy tre cũng đánh không vào đề, nếu không phải lần này theo dấu vết tìm tới nơi này, Mộ Dung Xuân sớm đã quên mất nhân vật này.
Một người là vợ trước của Kiếm Quân chết ở hơn 90 năm trước, cùng một người là Bồng Lai nữ tôn chủ đã mất tích hơn 60 năm, sẽ có liên hệ gì chứ?
Việc này thật sự là chỗ nào cũng lộ ra quỷ dị nồng đậm, làm người ta không thể không nghĩ nhiều. Nếu Mi Song động vào xác chết của Lâm Th, vậy nguyên cái sự kiện này nhất định có liên quan gì đó đến Vạn Kiếm Quy Tông.
Mộ Dung Xuân an bài nhân thủ, lợi dụng huyết đằng bản mạng của Mi Song để truy tung, thực mau liền xác định vị trí của nàng ta —— Tịch Ma Lĩnh.
Nơi đó sớm đã hoang phế rất nhiều năm.
Từ sau khi Kiếm Quân cùng gia chủ Vương thị hợp lực diệt sát Huyết Ma Tế Uyên cùng con rối, cứu tiểu sư muội Liễu Thanh Âm ra, Tịch Ma Lĩnh liền thành một ngọn núi hoang, không ai đặt chân.
Mi Song lại trốn ở nơi đó sao?
Mộ Dung Xuân dẫn người đuổi tới Tịch Ma Lĩnh, phát hiện nơi đó dày đặc kết giới đỏ như máu, phòng ngự rất mạnh mẽ, mà ngay cả người nửa chân bước vào bậc Kiếm Quân như Mộ Dung Xuân cũng không có cách nào làm lay động mảy may.
Vì thế hắn bảo mấy đệ tử canh phòng ở gần đó, còn mình thì vội vàng chạy về tông môn, tìm Tần Vân Hề báo tin.
Vừa vào tông môn, liền phát hiện ánh mắt mỗi người ở đây nhìn mình đều rất kỳ quái.
“Kiếm Quân ở đâu?” Hắn bắt lấy một quản sự phụ trách cuộc sống hàng ngày hỏi.
Khoé mắt quản sự nhảy thẳng, trả lời: “Kiếm Quân ở động phủ trong ngọn núi chính, dặn dò bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu. Mộ Dung đại kiếm tiên…… Ngài, cuối cùng đã trở lại!”
Mộ Dung Xuân không hiểu ra sao: “Tra được hành tung của hung đồ, ta tất nhiên phải về bẩm báo.”
Quản sự muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Vậy ngài vẫn nên nhanh chóng đến ngọn núi chính gặp mặt Kiếm Quân đi. Ngài bảo trọng, vạn sự phải bình tĩnh chút.”
Tuy cử chỉ của quản sự cử thật sự kỳ quái, nhưng Mộ Dung Xuân từ trước đến nay đều ổn trọng, chỉ đoan đoan chính chính chắp tay chào, rồi lướt về hướng ngọn núi chính.
Cách đó thật xa, Tần Vân Hề liền đã cảm giác được hơi thở vội vã của Mộ Dung Xuân.
Hắn đỡ Liễu Thanh Âm lên, hai người thu thập sạch sẽ, làm bộ làm tịch ngồi đối diện uống trà, chờ đợi Mộ Dung Xuân tiến vào.
Mộ Dung Xuân trong khoảnh khắc liền đến.
“Sư tôn.” Mộ Dung Xuân hành lễ, lại làm cái lễ nhỏ với Liễu Thanh Âm, bẩm, “Đệ tử đã điều tra rõ, hung đồ chính là Bồng Lai nữ tôn chủ, Mi Song.”
Tần Vân Hề bất động thanh sắc mà nhìn Liễu Thanh Âm liếc mắt một cái, ý là —— thấy không đó, manh mối của Mộc Nhu Giai là thật.
Liễu Thanh Âm giả vờ không biết, bày ra bộ dáng cực kỳ có hứng thú: “Nga?! Bồng Lai nữ tôn chủ, vậy mà tránh thoát khỏi đại nạn Bồng Lai huỷ diệt kia sao?! Nàng ta sao lại động thủ với Thiển Như Ngọc cơ chứ? Ta đoán nhất định là bởi vì Thiển Như Ngọc không kiềm chế được, mơ ước nam tôn chủ, đúng hay không?”
Mộ Dung Xuân nghiêm trang đáp: “Ân oán trong đó, cũng còn chưa biết. Nhưng lúc này, ta tra được một chuyện thập phần quỷ dị —— cái thi cốt bị Mi Song điều khiển, trong ám cảnh công kϊƈɦ ta, lại là Lâm Thu.”
Hắn không có tục nói, chỉ rũ mắt nhìn dưới mặt đất.
Về chuyện Lâm Thu, nếu để hắn nói thì, không thích hợp.
“Lâm Thu?” Tần Vân Hề phảng phất suy tư trong chốc lát, chần chờ hỏi, ” Lâm Thu nào ?”
“Không phải là ả kia chứ!” Liễu Thanh Âm giật mình mà nói, “Lâm Thu của Động Đình ?”
Mộ Dung Xuân trả lời: “Không sai.”
Đối với Lâm Thu kia, Liễu Thanh Âm thật ra không biết vì sao lại vô cùng bao dung, chỉ nghe nàng ta do do dự dự mà nói: “Không đúng nha, nữ tử kia, cả đời thường thường vô kỳ, chết cũng cực sớm, không có khả năng có liên quan gì đến Bồng Lai.”
Tần Vân Hề nhìn nàng ta liếc mắt một cái, trong lòng cũng có chút cảm khái.