Lăng Tử Tịch nhìn Bạch Tiểu Ly bộ dáng biệt nữu cùng cái cổ ửng đỏ không khỏi nhẹ nhàng cười lên một tiếng.
Âm thanh của Lăng Tử Tịch rất êm tai, cười rộ lên liền giống như tiếng chuống gió lưu li, thanh thúy dễ nghe vẫn luôn đọng trong lòng người nghe.
(Đâu pải như tui, cười hớ hớ như bị điên á:V)
Bạch Tiểu Ly càng biệt nữu: "Ngươi cười cái gì......"
"Ta cười nhi tử ta thật đáng yêu." Lăng Tử Tịch sờ đầu Bạch Tiểu Ly, Bạch Tiểu Ly mặc phát thon dài thập phần nhu thuận cũng không biết giống ai.
(Giống vị nào đó ngồi trong động băng)
Đúng vậy......!Giống ai?
Lăng Tử Tịch trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Bạch Mặc Hành, trong lòng tê rần.
Bạch Tiểu Ly bị Lăng Tử Tịch sờ s0ạng đầu, đỏ mặt nhìn về phía Lăng Tử Tịch, liền phát hiện sắc mặt cha mình không tốt lắm, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, cha?"
Bạch Tiểu Ly thật vất vả mới kêu mình một tiếng cha, Lăng Tử Tịch có chút thụ sủng nhược kinh⁽¹⁾, trong lòng nổi lên một trận ấm áp, liền đem bóng dáng Bạch Mặc Hành ném lên trên chín tầng mây: "Không có việc gì."
"Là ở y quán làm giúp quá mệt mỏi sao?" Bạch Tiểu Ly đối với việc Lăng Tử Tịch đi làm giúp không tán thành, rốt cuộc Lăng Tử Tịch còn đang mang thai đệ đệ, "Cha, ngươi đừng đi làm giúp, buổi tối ta tới trong thị trấn để người ta tính sổ tiền công đi."
Tính sổ chính là trướng phòng tiên sinh, có một ít cửa hàng yêu cầu trướng phòng tiên sinh tạm thời, tương đương với kiêm chức kế toán trên địa cầu.
"Không cần." Lăng Tử Tịch trong lòng buồn bã một trận, Bạch Tiểu Ly có cái tâm tư này là đủ rồi, hắn còn nhỏ, tu luyện quan trọng, "Ngươi hảo hảo tu luyện cha liền cao hứng."
Bước chân Bạch Tiểu Ly dừng lại, dừng một chút, sau một lúc lâu, dường như bảo đảm đối với Lăng Tử Tịch nói: "Ta sẽ."
Chờ hắn lớn lên, nhất định sẽ bảo hộ tốt cha cùng các đệ đệ, Bạch Tiểu Ly ở trong lòng nghĩ.
Đương nhiên ngạo kiều như hắn là sẽ không nói ra.
Lăng Tử Tịch nghe lời nói bảo đảm của nhi tử xong liền ngẩn người, hiểu biết ít nhiều tâm tư nhi tử vì thế càng thêm vui vẻ, mang theo Bạch Tiểu Ly hướng tới chỗ Tiểu Hoàng Oanh đi đến: "Đi thôi! Nhìn xem Tiểu Hoàng Oanh ở nơi đó làm gì?"
Hai người đến gần, liền phát hiện ở đối diện Tiểu Hoàng Oanh có mấy người tu tiên trẻ tuổi, nhưng kiểu dáng quần áo không giống Vu Khư Tông.
Hơn nữa xem tình hình, tựa hồ có chút giống như đang giương cung bạt kiếm⁽²⁾.
Lăng Tử Tịch tâm lập tức nhắc lên.
Lăng Tử Tịch đem Bạch Tiểu Ly lôi kéo ra đằng sau, hắn cùng Bạch Tiểu Ly đều chưa Ngưng Châu, bản thân mình lại mang thai, Bạch Tiểu Ly mới bảy tuổi, lúc này hai người đi qua chẳng những không giúp được Tiểu Hoàng Oanh, ngược lại sẽ thêm phiền cho hắn.
Hơn nữa, bọn họ rốt cuộc đang làm gì?
Lăng Tử Tịch lại nắm Bạch Tiểu Ly cẩn thận đến gần, vị trí tương đối an toàn, cũng vừa lúc có thể nhìn có thể nghe được mấy người họ đang nói cái gì.
Chỉ thấy đối diện Tiểu Hoàng Oanh là mấy người tu tiên sắc mặt bất thiện nói: "Giang Oanh, đem Mi Yêu yêu đan giao ra đây!"
"A, Mi Yêu đan? Ăn." Tiểu Hoàng Oanh mặt mày thần thái phi dương, một thân quần áo màu vàng nhạt sấn đến hắn thiếu niên khinh cuồng, đối mặt với đối phương có vài người không hề biểu lộ sợ hãi.
"Ngươi giao hay không giao?" Đối diện căn bản không tin, có người cầm kiếm hướng Tiểu Hoàng Oanh nhích lại gần.
"Hừ, Mi Yêu kia là một mình ta đánh chết, vì thế ta còn bị thương." Tiểu Hoàng Oanh sửa sửa quần áo mình, nhướng mày, "Ta từ Mi Yêu thủ hạ cứu các ngươi, các ngươi lại quản ta muốn yêu đan, còn muốn mặt hay không cần?"
"Ngươi......"
Tiểu Hoàng Oanh lời này vừa nói ra, ở đối diện sắc mặt đều không tốt lắm.
Lăng Tử Tịch minh bạch, bọn họ nói hẳn là yêu đan ngày hôm qua, Tiểu Hoàng Oanh từ tay Mi Yêu thủ hạ cứu bọn họ, bọn họ trái lại lại quản muốn yêu đan của hắn, thật sự là không biết xấu hổ.
Nhưng mà đối diện có rất nhiều người, Lăng Tử Tịch không nhịn được vì Tiểu Hoàng Oanh đổ mồ hôi.
"Cha, ngươi yên tâm đi, Tiểu Hoàng Oanh đã cứu bọn họ, chứng minh tu vi Tiểu Hoàng Oanh so với bọn hắn rất cao." Bạch Tiểu Ly ngẩng đầu an ủi nói, "Sẽ không có việc gì."
"Ân." Lăng Tử Tịch gật gật đầu, bất quá lời tuy nói như vậy, nhưng người đối diện nhiều thế trọng, Tiểu Hoàng Oanh bị thương lại vừa vặn tốt, Lăng Tử Tịch vẫn là có chút lo lắng.
Chỉ thấy trong những người đó có một người tu tiên mặc một cái áo xám phục tiến về phía trước một bước, hiên ngang lẫm liệt nói: "Mặc kệ như thế nào, Mi Yêu kia là chúng ta phát hiện trước, yêu đan nên thuộc về chúng ta!"
Giang Oanh kéo kéo khóe miệng: "Nếu không phải ta cứu, các ngươi đã sớm chết, nơi nào nghĩ tới yêu đan."
Đối diện lẫn nhau, người áo xám nói: "Ít nhất là chúng ta phát hiện, yêu đan không có, mặt khác bộ vị nên có đi? Ai gặp thì có phần, chúng ta cũng nên phân chia một chút!"
"Ha ha ha, ai gặp thì có phần." Giang Oanh biểu tình giống như nghe được một câu chuyện cười, "Đó là đối ra quá lực người ta nói, loại giống các ngươi một phân lực cũng không có, bị người cứu còn muốn người phân chiến lợi phẩm, không xứng."
Giang Oanh về phía trước một bước, thanh âm trở nên có chút đông lạnh: "Các ngươi là người Ngọc Đỉnh Giáo chính là hành sự như thế?"
Đối diện sắc mặt trở nên khó coi, nhưng mắt lại thèm yêu đan kia, còn có chiến lợi phẩm hôm nay của Giang Oanh cũng thực phong phú, vì thế bọn họ sôi nổi rút bội kiếm ra: "Giang Oanh, nếu ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"
Chỉ thấy Tiểu Hoàng Oanh trong đôi tay nháy mắt xuất hiện hai thanh nhuyễn kiếm, hai thanh nhuyễn kiếm kia cho người ta cảm giác thập phần nhẹ nhàng, kim quang lóe nhàn nhạt, giống như hai cánh chim hoàng oanh điểu.
Tiểu Hoàng Oanh cầm trong tay song kiếm uyển chuyển nhẹ nhàng hướng đối phương công tới: "Nếu các ngươi khăng khăng như thế, vậy đem đồ của hời hôm nay đi theo phía sau ta cũng giao ra đây đi!"
Giang Oanh cả người tựa như một con chim hoàng anh linh động, động tác phi thường mau, nơi đi qua chỉ để lại tàn ảnh màu vàng nhạt sắc.
Nhuyễn kiếm trong tay hắn tản ra kim sắc linh khí, sinh sôi đem mọi người ở đối diện bức lui một bước.
Thật là lợi hại.
Lăng Tử Tịch gắt gao nắm lấy tay Bạch Tiểu Ly, cứ việc như thế, hắn vẫn là có chút lo lắng Tiểu Hoàng Oanh.
Bạch Tiểu Ly mắt nhìn Giang Oanh lộ ra thần sắc hâm mộ.
Hắn cũng muốn có được linh lục cao cường như vậy, bảo hộ cha và đệ đệ!
Tiểu Hoàng Oanh ra tay như điện, nháy mắt cùng người ở đối diện qua mấy chục chiêu, cứ kệ việc trọng thương mới khỏi, đối mặt với một đám đám ô hợp ở đối diện lại vẫn cứ thành thạo.
Lăng Tử Tịch dần dần yên lòng.
Đối diện lộ ra xu hướng suy tàn, bị áp chế vô pháp ngẩng đầu, Giang Oanh đại hoạch toàn thắng.
Giang Oanh xoay người, hướng Lăng Tử Tịch cùng Bạch Tiểu Ly đi tới.
Lăng Tử Tịch lộ ra một nụ cười thả lỏng, kết quả, liền nhìn thấy phía sau Giang Oanh có một đệ tử Ngọc Đỉnh Giáo bạo phát.
Người nọ nhảy ở không trung, cầm linh kiếm hướng phía sau lưng Giang Oanh.
"Tiểu Hoàng Oanh!" Lăng Tử Tịch tâm nhắc tới cổ họng, thất thanh kêu lên.
Chỉ thấy Giang Oanh nhẹ nhàng xoay người, nhuyễn kiếm trong tay tinh chuẩn chống lại linh kiếm của đối phương.
Nhuyễn kiếm, chính là mũi kiếm