Đào Tinh Úy sau khi lí giải rõ logic trong câu này của anh, việc cô làm đầu tiên chính là chụp màn hình lại.
Lưu lại làm chứng cứ, đề phòng anh hối hận!
Sau đó cô ôm lấy điện thoại, tim bắt đầu phịch phịch phịch đập không ngừng.
Tao: [Bác sĩ Tần, lát nữa em sẽ đi làm thủ tục xuất viện ngay! Anh không được phép hối hận!]
Qin: [Ừm.]
Nói là một lát, giờ phút này Đào Tinh Úy đã không kiềm chế được nữa.
Cô vội tìm trong ngăn kéo của mình tất cả bệnh án bảo hiểm y tế giấy căn cước, ôm một đống đồ, lảo đảo xông ra khỏi phòng bệnh.
Âm thanh du dương của vi-ô-lông vẫn cờn quanh quẩn trong phòng bệnh, Lê Hàn vừa quay đầu, Đào Tinh Úy đã không còn ở đó nữa.
“Dừng dừng dừng, đừng kéo nữa! Người bị các anh kéo chạy mất rồi……”
Hàn Lê cũng vội vàng vén chăn xuống giường, khập khiễng đuổi theo, thì thấy Đào Tinh Úy đứng trước trạm y tá, hào hứng bừng bừng đang nói gì đó.
“Đào Tinh Úy của phòng 607 giường mười tám phải không? Bên này vừa nhận được thông báo xuất viện của bác sĩ Tần em gửi đến, không ngờ em đến nhanh như vậy. Để chị xem xem, đây là tổng hóa đơn thanh toán của em trong thời gian qua, đây là đơn thuốc xuất viện, em xem có vấn đề gì không, nếu không có vấn đề gì, sau khi nộp xong chi phí thì có thể trực tiếp xuất viện rồi.”
“Cám ơn chị gái.”
Đào Tinh Úy không hề xem kỹ, đang định vội đến chỗ thu phí lấy lại tiền thừa là xong rồi, sau đó có thể đi thu dọn hành lí chuyển chỗ thôi.
Trên mặt y tá đó mang theo nụ cười yêu thương, nhắc nhở một câu: “Em sớm như vậy đã xuất viện rồi, vậy bạn nam cùng phòng bệnh với em phải làm sao đây?”
Đào Tinh Úy nhìn theo hướng y tá giảo mồm ở phía sau cô, cô quay đầu lại, thì thấy Hàn Lê chống gậy đứng ở phía sau mình muốn nói lại thôi.
Không biết cậu ta đứng đó bao lâu rồi.
“Bạn bệnh, em đây là muốn xuất viện rồi sao?” Hàn Lê nuốt nước bọt.
Cậu về lại bệnh viện số sáu, quyết tâm theo đuổi cô, thời gian thực hiện hành động với cô còn chưa đến nửa ngày, không ngờ Đào Tinh Úy lại muốn xuất viện.
Đào Tinh Úy gật gật đầu: “Ừm, tay của tôi thực ra đã sớm khỏi rồi.”
“Ơ, sao không trùng hợp như vậy, tôi vừa về em lại muốn đi. Tôi còn đặc biệt từ bệnh viện bên nhà tôi xin điều chuyển về đây đấy……”
Đào Tinh Úy không nghe rõ nửa cậu sau: “Anh nói gì?”
“Không có gì ha ha ha ha ha……”
Trên mặt Hàn Lê chứa vẻ thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười với cô, nói: “Em định về đội quốc gia huấn luyện phải không? Vậy đến khi tôi xuất viện rồi, tôi sẽ đi tìm em chơi, mỗi tháng đội quốc gia chắc đều có mở cửa một ngày nhỉ? Vậy thì ngày mở cửa tháng sau, chúng ta đã hẹn rồi đó, tôi dẫn em đi dạo khuôn viên Hoa Đại chúng tôi, hệ thể dục trong trường Đại học nhất định khác với đội quốc gia chuyên nghiệp các em, bầu không khí tự do vui vẻ hơn nhiều! Ở đó bọn tôi cũng có người chuyên luyện quyền anh, còn có câu lạc bộ quyền anh, đến lúc đó dẫn em đi tham quan! Thế nào?”
Đào Tinh Úy chớp chớp mắt, từ sau khi học xong tiểu học thì cô tiến thẳng vào đội quốc gia, khóa học văn hóa căn bản đều hoàn thành trong đội quốc gia, quả thật đối với cuộc sống trường học khá tò mò, đặc biệt là những người cùng tuổi đang học đại học.
Trước kia cô từng đến Hoa Đại tham gia thi đấu một lần, nhưng sau khi thi đấu xong cô đã đi ngay.
Khi cô nghe Hàn Lê nói muốn dẫn mình đến trường Hoa Đại đi dạo, nói thật là có chút động lòng.
“Nhưng tôi tạm thời không về đội quốc gia, bọn họ đều đị thi đấu cả rồi, lĩnh đội của tôi của không ở đây.”
“Vậy bây giờ em xuất viện rồi ở đâu? Tôi nhớ nhà em không phải ở đây, bên này còn có người thân hay bạn của em có thể ở không?”
Hàn Lê mỉm cười, “Nếu không có tôi thay em quyết định? Gần bệnh viện có bất động sản của nhà tôi xây, bên trong có căn đã được tân trang sửa mới, tôi để cho em chọn một căn có ánh sáng tốt nhất, buổi tối có thể xách túi vào ở!”
Có những loại phụ nữ nào có thể chống lại được trước sự cám dỗ của tiền bạc trực tiếp tặng nhà này.
Nhà Lê Hàn là gia đình giàu có sở hữu nhiều đất đai nhà ở, tuy không thuộc mức quý tộc nhưng chính là loại nhiều tiền nhiều nhà.
Hai y tá bên cạnh nghe rồi, đều say mê váng vất.
Nhưng Đào Tinh Úy, không phải loại con gái đó.
Cô tiếp xúc xã hội không nhiều, ở phương diện tiền bạc vật chất quả thật không có khái niệm gì quá lớn.
Một căn nhà và một góc nhà, đối với cô mà nói không có khác biệt gì lớn, cô không lo ăn không lo uống không lo tiêu xài, tiền nhiều tiền ít đều như nhau cả.
Hàn Lê cười cười: “Đừng khách sáo với tôi, nếu trong lòng em ngại với tôi, vậy thì tôi sẽ thu tiền trọ của em, giá ưu đãi cho bạn bệnh — —một ngày 1 đồng, thế nào?”
Đào Tinh Úy là người ăn mềm không ăn cứng, gãi gãi đầu, khó thấy Hàn Lê có lòng tốt quan tâm cô như vậy, tiếp theo không biết nên từ chối thế nào: “A?......”
“Đào Tinh Úy.”
Tần Thận từ phòng làm việc đi qua, nhấn giọng gọi tên cô.
Có chút hung ác.
Đào Tinh Úy dừng lại giây lát, theo hướng giọng nói nhìn về phía anh.
Cô còn chưa đi tìm anh, trên tay anh có nhiều thêm một chiếc chìa khóa cửa chống trộm màu bạc.
“Mười giờ gác cổng, giống như lần trước vậy. Đến muộn thì tự mình ngủ ngoài cửa.”
Giọng điệu này của anh có phần hơi nghiêm khắc.
Nhưng loại nghiêm khắc này, lại khiến người ta không hiểu sao cảm thấy giống như đang được yêu thương.
Đào Tinh Úy mơ màng nhìn xâu chìa khóa đó, con ngươi như sắp rơi xuống lòng bàn tay rồi.
Người của trạm y tế nhìn thấy một màn này đều lạnh ngắt như tờ.
……
……
Tần Thận lạnh lùng sượt qua vai cô rời khỏi.
Một tiếng “bộp……” .
Vài y tá nhỏ trẻ tuổi đứng bên cạnh là người bùng nổ trước.
“Oa oa oa oa oa oa oa oa đây là phim thần tượng thanh xuân chiếu lúc mười một giờ đêm sao! Tôi rốt cuộc đang ở bệnh viện thần tiên gì đây!”
“Không được rồi, mau đến đỡ tôi, bây giờ tôi thật xoắn xuýt, mau nói với tôi rốt cuộc là chọn núi băng bác sĩ hay là ánh sáng mặt trời phú nhị đại! Bất kể tội chọn người nào, người còn lại đều sẽ đau lòng, trời xanh ơi tôi nên làm sao làm sao đây!”
“…… Này cô mau tỉnh lại, mặc kệ là núi băng bác sĩ hay là ánh sáng mặt trời phú nhị đại, rõ ràng không có quan hệ gì với