Người của tổ tiết mục ở phía sau đang gọi cô.
Đào Tinh Úy hết hồn vội vàng cúp điện thoại, quay đầu giải thích với đạo diễn của tổ tiết mục.
“Xin lỗi, trong nhà em bất ngờ xảy ra chút chuyện, em phải nhanh về nhà xem sao, có thể hẹn thời gian ghi hình vào dịp khác không, làm lỡ thời gian của mọi người rồi. Thật ngại quá, thật ngại quá……”
Nghe nói là trong nhà xảy ra hỏa hoạn, tổ tiết mục tỏ ý thông cảm.
Lúc này Thi Minh vừa vặn dẫn theo vài đội viên mới vào đội quốc gia đi ngang qua bên này, từ xa nhìn thấy sắc mặt Đào Tinh Úy không được tốt lắm, anh lập tức đi qua hỏi tình hình thế nào.
“Huấn luyện viên, vốn là đến đội ghi hình tiết mục, kết quả nhà em đột nhiên bị cháy rồi……”
Thi Minh nhíu mày: “Gọi 119 chưa?”
“Ừm, thế lửa tạm thời đã được khống chế rồi.”
“Chuyện lớn như vậy, em nên về nhà trước xem sao đi. Đi, xe của anh còn dừng ở ngoài cổng đội quốc gia, anh đưa em đi.”
Đào Tinh Úy cứ thế ngồi lên xe của Thi Minh.
Thi Minh biết ý đặc biệt chạy với tốc đọ cao, lái xe rất nhanh, cả đoạn đường hơn năm mươi phút, nửa tiếng sau đã lái tới nơi rồi.
Vừa xuống xe, Đào Tinh Úy đã nhìn thấy nhân viên cứu hỏa vừa lúc kết thúc công việc, đang thu dọn dụng cụ chữa cháy.
Cô vội đi lên hỏi: “Chào anh, lửa của nhà 402 đã dập tắt hết chưa? Tôi chính là chủ nhà 402, tôi vừa ở bên ngoài về nên không kịp trở lại, ngại quá làm phiền các anh rồi!”
Nhân viên cứu hỏa ngồi ở trong xe nhìn sang cô, cười nói: “Ô hay, cô không phải là cô gái nhỏ năm nay ở trên Olympic đánh quyền giành được quán quân sao? Thì ra 402 là nhà của cô, tôi còn cho rằng là của người đàn ông ở trên lầu ấy chứ. Tôi nói mà, người đàn ông đó làm việc trông không kỹ lưỡng chút nào, ngay cả đường dây phòng bếp bị hỏng để lộ trong không khí cũng không biết, có lẽ sẽ không đến nỗi nào. Vừa nhìn là biết chủ nhà sơ ý rồi……”
Đào Tinh Úy dừng lại, lại hỏi: “Là đường dây trong phòng bếp bị hỏng nên dẫn đến hỏa hoạn sao?”
“Ừ, chứ còn gì nữa. Khu nhà này của mọi người quá cũ rồi, tuy người ở rất thoải mái nhưng cũng nên mời thợ điện đến kiểm tra toàn bộ đường dây lại đi, bằng không hôm nay phòng bếp và toilet nhà cô cũng không đến mức bị cháy gần hết. Cũng may xử lý kịp thời, thế lửa mới không có lan rộng ra, thiệt hại không lớn lắm. Xem ra tôi phải báo cáo với đội trưởng, tới đây khu vực này phải tập trung làm giáo dục tuyên truyền phòng chống cháy nổ.”
“Nhà tôi…… toilet…… cháy gần hết…… không còn nữa sao?”
Trên trán Đào Tinh Úy có rất nhiều vạch đen, cô có thể tưởng tượng được bộ dạng nổi điên của mẹ lúc về.
Xác thật đúng là như vậy, nhà vệ sinh và phòng bếp nhà cô liền kề nhau, chỉ cách một bức tường dày, nếu bắt đầu cháy từ công tắc điện bên đó, vậy bức tường chắn ước chừng cũng bị cháy rồi còn đâu.
“Lửa đã được dập tắt rồi, tự cô mau lên đó xem tình hình thế nào đi, đừng để một mình bạn trai cô ở nhà thu dọn tàn cuộc giúp cô.”
Đào Tinh Úy nghe câu nói này, thì ngại ngùng giật khóe miệng, sau đó vội chạy lên thang gác.
Thi Minh đi ở bên cạnh cô, hỏi: “Bạn trai?”
Đào Tinh Úy cúi đầu ấp úng nói: “Không, là họ hiểu lầm thôi. Vừa rồi bởi vì em ở trong đội về nhà không kịp, nên nhờ một người hàng xóm qua đây giúp đỡ, thế lửa mới có thể khống chế được.”
Đào Tinh Úy đẩy cửa ra, thì thấy Tần Thận đeo khẩu trang, đang khom lưng dọn một vài thứ có thể dùng, chưa bị cháy trong phòng bếp nhà mình.
Trên người anh còn mặc áo sơ-mi và quần âu cực cao, dưới chân mang giầy da, nhưng đã bị trận lửa này làm cho vừa nhăn vừa đen, trên mặt cũng vừa bẩn vừa dơ.
Anh nhìn thấy Đào Tinh Úy trở về thì cởi khẩu trang xuống, lại hít phải tro bụi vào, ho hai tiếng: “Trở về rồi? Anh đã nhìn qua, phòng bếp trừ bếp lò bị cháy, còn cháy thêm một cái nồi cơm điện và ấm trà, những đồ vật còn lại vẫn tốt, còn có thể tiếp tục dùng.”
Đào Tinh Úy nhìn một màn này, lại cảm thấy không biết nên nói gì.
Thi Minh nhíu mày nhìn thoáng qua Đào Tinh Úy, hít vào một hơi thở lạnh, sau đó đi qua cùng giúp đỡ.
Đào Tinh Úy cũng đi qua, bịt kín mũi, đi vào đánh giá phòng bếp bị cháy chỉ còn lại một nửa.
Đột nhiên cảm thấy hình dạng này vẫn còn tốt hơn một chút so với trong tưởng tượng của cô.
Chỉ là tủ bát phải đổi mới trước, bên này không thể làm cơm nữa rồi — — dù sao trước giờ cô cũng không làm cơm.
Nhưng phía bên nhà vệ sinh, cũng bị cháy hết một nửa, một vài dụng cụ đều bị cháy hết, bồn tắm vẫn còn, sau đó vừa hay là phần lớn bồn cầu đều bị cháy rụi cả, xem ra không thể dùng nữa rồi……
Đào Tinh Úy không biết nên xuống tay từ đâu, vẫn may có hai người đàn ông giỏi giang này ở đây, cô sắp xếp lại tâm tình, cũng cầm chổi qua thu dọn.
Thi Minh hỏi: “Có cây lau nhà không? Sau khi em quét xong, anh sẽ lau cửa phòng bếp trước.
“Có ạ! Em đi lấy.”
Đào Tinh Úy vào nhà vệ sinh tìm, mới phát hiện cây lau nhà của nhà mình chỉ còn lại nửa cán trúc.
Tần Thận lúc này đứng dậy: “Nhà anh có, anh đi lấy.”
Nói xong, anh nhanh chóng đi qua cửa nhà đối diện, lấy cây lau nhà mới tinh, đưa cho Thi Minh.
Thu Minh ra sức nhận cây lau nhà đó, biểu cảm hiện rõ chút hung ác khủng bố, tầm mắt sắc bén: “Cậu ở đối diện nhà Đào Đào?”
Tần Thận chỉ nói một cách thản nhiên: “Nhà đối diện muốn sang tay gấp, tôi thấy giá cả khá hợp lí.”
Thi Minh cười lạnh.
Giống như phụ nữ vừa nhìn có thể nhìn ra lục trà biểu (1), giữa đàn ông với nhau dường như cũng có thể vừa nhìn đã soi được quỷ kế.
Tán ma tán mãnh với ông đây ư.
Đào Tinh Úy lúc này đang ở bên cạnh nghiêm túc quét dọn, hoàn toàn không chú ý đến đoạn đối thoại của hai người.
Thi Minh cầm cây lau nhà đi qua, nói với cô: “Đào Đào, anh giúp em quét dọn phần còn lại là được rồi, em để hàng xóm của em về nghỉ ngơi trước đi, không cần chậm trễ thời gian của người ta.”
May là có Thi Minh nhắc nhở, Đào Tinh Úy thiếu chút nữa đã quên điều này.
Thế là cô hơi run rẩy đi qua đó, ánh mắt lẫn tránh, khách sáo lúng túng mở miệng nói với Tần Thận: “Bác sĩ Tần, hay là anh đi về trước đi, ở đây có chúng tôi thu dọn là được rồi, hôm nay cám ơn anh.”
Cả người Tần Thận đều bị làm dơ, trên tay còn cầm một cái đĩa, ngẩng đầu nhìn Đào Tinh Úy, nhìn chăm chú cô đủ nửa giây.
Cảm xúc phức tạp.
Đào Tinh Úy cảm thấy nếu anh nhìn nhiều thêm chút nữa, mặt của mình có khi sẽ bị đốt chín.
……
Thế là giọng nói của cô càng thêm tăng cao: “Bác sĩ Tần, đây là nhà tôi, tôi với huấn luyện viên của tôi hai người có thể thu dọn được rồi, anh không cần làm những việc này.”
Tần Thận nhếch khóe miệng lạnh lẽo, thu dọn xong thứ đồ cuối cùng trên tay, sau đó phủi phủi tay đứng dậy, lạnh lùng nói: “Cũng được.”
Nhìn anh giống như là không bận tâm cứ thế đi ra khỏi nhà.
Bóng lưng có một loại lạc lõng nói không nên lời.
Thi Minh từ trong phòng đi ra khóe mắt luôn dán chặt hai người, lúc này mới có thể thả lỏng, anh lấy giẻ lau