Cái tên Cố Liệt này.
Cố Liệt, cháu trai của Sở Vương.
Sở Vương khiển binh thiện chiến, lập cho Yến Triều bao công lao hãn mã.
Hoàng Đế ban đất Sở, phong Nhất tự tịnh kiên Vương (1).
Cuối cùng, Hoàng Đế nói, Sở Vương mưu phản, di chín tộc.
Gia thần của Sở Vương liều chết cứu sống Cố Liệt, năm ấy mới tám tuổi, là độc đinh của họ Sở, ngày qua ngày lớn lên dưới lời răn “vong Yến phục Sở”.
Rốt cuộc, Bạo Yến vô đạo khiến quần hùng cùng quật khởi, năm Cố Liệt hai mươi ba tuổi, gia thần của Sở Vương vẫn luôn ẩn nấp tứ phương cùng tụ hội về bên hắn, dấy binh phản Yến.
Tranh bá bảy năm, Cố Liệt đăng đỉnh, xưng đế lập Sở Triều.
Cố Liệt chưởng quản thiên hạ tổng cộng năm mươi năm, chăm lo việc nước, cần chính ái dân, sau khi chết, hắn an bài một Trữ Quân (2) đã bồi dưỡng ba năm — Cố Viêm kế vị, vương quyền chuyển giao và quá độ vững vàng, không quấy nhiễu tới bá tánh.
Sách sử bình luận rằng: Sở Tổ, một minh quân.
Thiện dùng người, mưu tính sâu xa.
Vô tư vô tình, trời sinh có tài đế vương.
Tục truyền, từng có nữ quan trong cung về nhà nói chuyện phiếm với cha mẹ, “Từ khi ta tiến cung, quản lý ẩm thực của Vị Ương Cung, tới nay đã hơn mười năm, vẫn không biết sở thích ăn uống của Bệ Hạ là gì, nghĩ lại chợt thấy, thật đáng sợ.”
*
Sau khi dàn xếp yên ổn Trữ Quân kế vị, Cố Liệt tự nhận đời này không có gì sống uổng.
Hắn đã sắp tám mươi, không già đến hồ đồ, nếu không phải tướng tài khan hiếm, hắn cũng không đến mức phải tự mình ngự giá thân chinh, đánh thắng trận rồi, trên đường về lại bị ám sát trúng một mũi tên.
Bất luận kẻ đứng sau lưng chỉ đạo là ai, chuyện này đều xem như ý trời.
Trữ quân Cố Viêm, thuộc họ Cố ở Trung Châu, vốn không cùng một tông, nhưng sau “Kỷ Nam nhận tông” (3), tính ra hắn là cháu trai của Cố Liệt, vậy nên mới có thể đứng đầu trong những thế hệ tiếp theo của Cố thị, mặc dù thua xa so với Cố Liệt, diễn cũng kém, không nháy mắt mấy cái thì không rớt nổi một giọt nước, khóc còn vừa ầm ĩ lại vừa xấu, làm cho Cố Liệt sắp chết đến nơi rồi còn bị quấy rầy không yên thân.
Đế vương Đại Sở giơ tay cho Trữ Quân một cái tát, mắng: “Ngươi là Trữ Quân, quả nhân sắp chết, vài ngày nữa ngươi đăng cơ rồi, gào gào khóc khóc, còn ra thể thống gì!”
Rốt cuộc Trữ Quân vẫn khá thông minh, lập tức bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, dập đầu bái: “Là cô lo lắng nên sốt ruột, cô sai rồi, Hoàng Phụ dạy dỗ rất đúng, nhưng cầu Hoàng Phụ đừng nói lời như vậy, Hoàng Phụ nhất định có thể gặp dữ hoá lành!”
Màn biểu diễn như vậy, đã đủ cho sử quan viết một chầu.
Người sắp chết, Cố Liệt tự nhận hắn không nợ nần ai, cũng lười che dấu bản tính lạnh nhạt, hắn nuốt xuống một ngụm máu, đổi thành ngữ khí hiền hoà năm đó hắn dùng với tướng soái trong quân, để lại lời dặn dò cuối cùng cho Trữ Quân: “Sau khi ta chết, ngươi chính là hoàng đế, ta không nói nhiều khỏi bị ghét, nói chung ngươi phải bảo vệ giang sơn Đại Sở, ngươi không bảo vệ được, trăm ngàn năm sau trên sách sử vẫn sẽ ghi nhớ ngươi là hoàng đế mất nước.
Tự ngươi nghĩ đi.”
Từ khi Cố Liệt đăng cơ, người bên cạnh tới tới lui lui, không biết đã thay đổi bao nhiêu lần.
Những người trong soái trướng này, bao gồm cả Cố Viêm, chưa bao giờ thấy một Bệ Hạ vẫn luôn vui giận không hiện sắc, lại nói chuyện tuỳ ý như vậy.
Những ai còn đứng đều bùm bùm quỳ xuống đất, âm thầm hoài nghi có phải Bệ Hạ trúng tà rồi không.
Sau một lượt quỳ này, trong soái trướng có thể nghe được cả tiếng kim rơi, đến Cố Liệt hai tai đang ong ong cũng có thể nghe thấy tiếng người kêu la bên ngoài.
Cố Liệt nhướng mày, treo một hơi, hỏi: “Kẻ nào ầm ĩ?”
Không kịp chờ Cố Viêm ngăn cản, tiểu binh đứng ở cửa soái trướng lập tức tiến vào, quỳ xuống bẩm báo: “Hồi Bệ Hạ, là đã bắt được thích khách.”
Ngu xuẩn.
Cố Liệt sốt ruột liếc mắt nhìn Cố Viêm, khiến Trữ Quân bị nhìn đến mồ hôi lạnh ròng rã, lại hỏi: “Y gào cái gì?”
“Hồi Bệ Hạ, tên thích khách này yêu ngôn hoặc chúng, kêu gào Bệ Hạ giết oan lương tướng, y muốn báo thù cho Địch tướng quân.”
“Ồ, Địch Kỳ Dã,” Cố Liệt không nhịn được cười, phun hết máu trong mồm lên khăn, chiếc khăn tay thoáng chốc nhuốm đỏ, tơ máu tràn qua kẽ ngón tay hắn.
Năm đó Địch Kỳ Dã nói khăn lụa còn không hút sạch nước được bằng vải bông, hôm nay nhìn mới thấy không sai, “Lúc hắn chết, nói ta còn phải sống cô đơn thêm bốn mươi bốn năm, đúng là chưa nói sai.”
Rõ ràng Cố Liệt dùng giọng điệu bâng quơ như kể chuyện nhà, toàn bộ người trong soái trướng lại hô, Bệ Hạ bớt giận, run lên cầm cập.
Cố Liệt lại thiệt tình mà thở dài: “Địch tướng quân hưởng thọ hai mươi tám tuổi, anh tài ngút trời, đáng tiếc đáng tiếc.
Nếu có hẳn ở đây, cần gì quả nhân phải ngự giá thân chinh?”
Xung quanh hô lên: “Chúng thần vô năng!”
Cố Liệt đều lười để ý tới bọn họ, tiếp tục dặn dò Trữ Quân: “Khương Dương cả đời trung thành với Cố gia ta, hắn cũng già rồi, ngươi có dùng hắn hay không, đều đừng bạc đãi hắn, lại liên luỵ ta bị nói ra nói vào.”
“Nhi thần sợ hãi!”
Trữ Quân cũng bắt đầu run.
Nhi cái gì mà thần, ngươi lại không phải con trai ta, Cố Liệt ghét bỏ hắn phiền.
“Lăng của quả nhân xây ở Điểm Tướng Đài tại Tần Châu, vừa vặn cách nơi này không xa, chỉ mệt các ngươi phải tiện đường đưa ta một chuyến.”
Chúng thần tiếp tục không ngừng thỉnh tội.
“Gọi người mang chiếc bình men nứt xanh nhạt lại đây, nhớ rõ, phải đặt nó vào trong quan (4), đây là vật yêu thích của quả nhân, để nó đi cùng quả nhân đoạn đường cuối cùng.”
“Nhi thần ghi nhớ!”
Cố Liệt quét mắt nhìn bọn họ lần cuối, đạm nhiên nói: “Đều ra ngoài đi.
Đừng đến phút cuối rồi còn ồn ào làm ta phiền.”
Đế vương Đại Sở đã hấp hối, nhưng vẫn như cũ không ai dám vi phạm lời hắn nói, mọi người tam bái, nhẹ giọng rời khỏi trướng.
Người hầu yên lặng ôm chiếc bình đưa tới, yên lặng quỳ lạy thật lâu mới lui, Cố Liệt coi như không thấy, trong đầu nhớ lại công tích bình sinh, bỏ qua mũi tên đau cực kỳ trên ngực, đáy lòng hắn hoàn toàn thoả mãn.
Công thành lui thân.
Cố Liệt vừa lòng mà nghĩ, đúng lúc công thành lui thân.
Chiếc bình men nứt xanh nhạt lạnh lẽo trong tay, bị vô tình ấn lên một vệt máu.
Có công trợ giúp bình thiên hạ, được cùng táng chung với thiên tử, không tính bôi nhọ ngươi đi?
Không vui cũng phải chịu thôi, Cố Liệt cong ngón tay gõ lên bình, ai bảo Địch Kỳ Dã ngươi đến phút cuối rồi còn tuỳ hứng như vậy, một hai bắt Quả nhân phải đồng ý hoả thiêu ngươi sau khi chết, để tới nỗi đường đường binh thần mà chỉ có một cái mộ chôn quần áo và di vật, nào phải Quả nhân cố ý không cho ngươi tôn vinh đâu.
Nhóc con này, làm Quả nhân phải gánh tội thay ngươi, ngay cả đám an bài thích khách cũng điểm mặt lấy tên ngươi làm lý do, ngươi nói bản lĩnh ngươi cao không.
Còn có mấy tên toan nho viết thơ nói cái gì mà “Lộc chết lương cung ắt phải tàng, xích tử công cao chịu gièm pha.
Tương quân vốn dĩ khuynh thành sắc, năm đó giáp sắt động đế vương” (5), cũng không biết là thật lòng kêu oan cho Địch Kỳ Dã, hay là a dua theo văn thần cùng nhau nói xấu hắn.
Ngẫm lại về Địch Kỳ Dã, ngực vốn đã trọng thương của Cố Liệt càng đau xót, vì tức.
Đáy lòng hắn sinh ra một chút giận dữ, lại gõ mấy cái lên bình, tự ngươi làm việc tuỳ hứng, trêu chọc phê bình, quả nhân chỉ mới nổi lên ngờ vực… Cố Liệt nhớ về tình cảnh những ngày ấy, càng nghĩ lại càng tức, chỉ cảm thấy một tấm lòng yêu quý tài bồi năm đó đều bị nhét cho sói ăn.
Sau đó, hai mắt hắn tối sầm.
Cuối cùng cũng có thể ngủ dài không cần tỉnh.
Đây là ý niệm cuối cùng trước khi chết của Đế vương Đại Sở.
*
Nhưng Cố Liệt vừa mở mắt ra, thiếu niên Địch Kỳ Dã bạch y giáp sắt năm đó, lại đang đứng ngay trước mặt hắn.
Còn chưa kịp tập trung nhìn kỹ, nhóc con này đã xoay người đi thẳng.
Trong lều đều là cấp dưới đắc lực của Đại Sở ngày sau, hiện tại vẫn còn là huynh đệ cùng đánh thiên hạ, bọn họ dùng vẻ mặt hoảng hốt nhìn Cố Liệt, phảng phất như đang nói Chủ Công anh minh thần võ của lão tử sao có thể đột nhiên lưu manh!
Cố Liệt cúi đầu chợt thấy, trong tay mình cầm một quả đào, cắt thành hai nửa.
Hắn nhớ tới đoạn mới gặp này, sách sử ghi lại: “Địch Kỳ Dã bạch y giáp sắt, cứu Sở Vương giữa giờ phút nguy nan, Sở Vương gặp lòng yêu mến, nhất thời quên mình, phân đào tiếp đãi.” (trong phân đào đoạn tụ đó)
Cố Liệt chỉ cảm thấy ngập mồm đều là đắng chát.
Thật vất vả mới công thành lui thân, ông trời còn túm hắn trở về, là muốn hắn lại đánh thiên hạ lần nữa? Lại phải cai trị Đại Sở thêm năm mươi năm nữa? Cái này có gì hay ho?
Hắn nhớ tới trước khi Địch Kỳ Dã chết, đã dùng một loại ánh mắt gần như thương hại nhìn hắn, nói với hắn rằng: “Làm sao bây giờ… Ngươi còn phải sống cô đơn bốn mươi bốn năm, ngươi phải học, phải học tìm chuyện gì đó mình thích để làm.”
Kẻ nào sẽ đi thương hại một đế vương đứng trên vạn người? Quá kỳ quái.
Kỳ quái đến mức khiến Cố Liệt vẫn luôn không thể quên.
Kiếp trước, Cố Liệt chưa từng điều tra rõ Địch Kỳ Dã đến tột cùng có sinh ra phản tâm hay không.
Không cần thiết.
Giờ phút này, hắn nhớ tới “bốn mươi bốn năm” quá mức chính xác kia, cứ cảm thấy có lẽ không phải chỉ đơn thuần là trùng hợp.
Cẩn thận nghĩ, kiếp trước nếu có tiếc nuối nào không muốn nói ra, chỉ có Địch Kỳ Dã mà thôi.
Cố Liệt nhét quả đào vào miệng, đào ngọt cuốn đi cay đắng.
Sống lại một đời à, thôi rồi, hắn đi điều tra rõ ràng Địch tướng quân của hắn vậy.
Chỉ cần kiếp này Địch Kỳ Dã không sinh ra phản tâm, hắn nhất định sẽ sủng đến nơi đến chốn, không để cho tên đại tướng quân chỉ biết tuỳ hứng tàn nhẫn với mỗi mình hắn này, phải chết trước mặt hắn nữa.
Đại tướng Lục Dực vừa được Sở Vương thu vào dưới trướng, thật sự không nhịn nổi nữa.
“Chủ Công”, Lục Dực tuỳ tiện bước ra khỏi hàng ôm quyền, thập phần ngay thẳng mà nhắc