Thời điểm Địch Kỳ Dã tiến vào Chính Sự Đường, Trang Tuý đang bẩm chuyện với Cố Liệt trong phòng nhỏ.
Khương Duyên nóng ruột về Mục Liêm, đổi ca trực với Phó Chỉ huy sứ Trang Tuý.
Trò cười đêm qua ở Khương gia, vốn cũng do Trang Tuý dẫn người điều tra, bởi vậy là Trang Tuý bẩm báo qua lại.
Trang Tuý trình bày một năm một mười về tình trạng mà Cẩm y cận vệ đã điều tra, đặc biệt là tình hình quan hệ giữa gánh hát và đại tộc trong kinh thành, cuối cùng chứng thực lời nói của Khương Dương là thật.
Tâm tình Bệ hạ rõ ràng không tốt, Trang Tuý trình bày minh bạch rõ ràng, sau đó liền lẳng lặng chờ đời mệnh lệnh của Bệ hạ.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Cố Liệt đột nhiên hỏi.
Trang Tuý không dám chần chừ, nhanh chóng suy tư một lượt, đáp: “Thuộc hạ hồ đồ nghĩ, Thừa tướng đại nhân quá trung tâm với Bệ hạ.
Nhưng Khương gia cùng Tả Chung Chúc Trang, có lẽ muốn tiến thêm một bước.”
Khương Dương suy nghĩ cho Cố Liệt, lại một lòng muốn làm trung thần, hắn sẽ không đứng ra khăng khăng muốn nhét người vào hậu cung của Cố Liệt.
Nhưng Khương gia không chỉ có một mình Khương Dương.
Một tiểu cô nương gây ra chuyện như vậy, mặc dù thoạt nhìn trò khôi hài này rất đơn giản, nhưng không thể nói là không có chút sơ hở nào, nhất là loại chuyện như âm thầm gặp mặt đào kép, cha ruột cô ta có lẽ không phát hiện ra được, nhưng nha đầu bên cạnh cô ta, mẹ ruột cô ta cũng không phải người chết.
Vị thân nương của tiểu thư Khương gia này, họ Chung. (*thân nương: mẹ ruột)
Năm họ lớn của gia thần Sở Cố, sớm đã trở thành trong ngươi có ta trong ta có ngươi, không thể tách rời, không thể kéo rời, như cây liền cành hàng thật giá thật.
Nhà ai không muốn ra một Vương hậu?
Cuộn chỉ rối sau lưng này, Trang Tuý xem rõ ràng.
Cố Liệt nhắm mắt không nói, Trang Tuý có chút thấp thỏm, quỳ đoan đoan chính chính.
Thái giám tuỳ hầu gõ cửa nói: “Bệ hạ, Định Quốc Hầu tới.”
Cố Liệt mở mắt, phất tay làm Trang Tuý lui ra từ cửa ngầm, mới nói: “Để hắn tiến vào.”
Thấy Địch Kỳ Dã, cảm xúc của Cố Liệt lập tức khá hơn, hỏi: “Đó là cái gì?”
Nguyên Bảo nâng mâm son đặt lên bàn, lui ra ngoài.
Địch Kỳ Dã đẩy chén sứ chứa chất lỏng khả nghi tới trước mặt Cố Liệt: “Không phải ngươi muốn nếm thử?”
Là thuốc dinh dưỡng mà Địch Kỳ Dã từng nhắc đến.
Cố Liệt nhìn chén nước đậm màu xanh lục, ngửi ra được mùi cỏ cây, trong đó rõ nhất là mùi rau cần.
“Chỗ các ngươi cũng làm như vậy à?”
“Không phải,” Địch Kỳ Dã rót ly nước ô mai cho mình, “Rau thật quá đắt, phải dùng các thành phần dinh dưỡng và chất hoá học bào chế hợp thành, chi tiết ta cũng không rõ lắm, ta nào có học cái này.”
Địch Kỳ Dã còn không hiểu rõ, Cố Liệt nghe lại càng không hiểu, nhưng nếu là Địch Kỳ Dã tự mình làm, thì Cố Liệt sẽ nếm thử.
Thế mà còn nuốt được xuống.
Địch Kỳ Dã cười trộm, rót một ly nước ô mai đưa qua: “Ta cảnh báo trước cho ngươi rồi, không thể trách ta nhé.”
Thật ra cũng không đặc biệt khó uống, có điều hoàn toàn là nước ép hỗn hợp từ các loại rau sống, giống như chồng tất cả các chủng loại rau lá lên nhau rồi cắn một miếng, vừa sống vừa chát, lại còn đắng.
Mặc dù Cố Liệt không so đo hương vị, nhưng dù sao hắn cũng là một cổ nhân, rất bài xích thức ăn sống.
“Một ngày ba bữa các ngươi đều uống cái này?” Uống mấy ngụm nước ô mai cho trôi dư vị, Cố Liệt mới hỏi.
Địch Kỳ Dã gật đầu: “Thực tế sẽ đặc hơn, giúp người ta sinh ra một ít cảm giác chắc bụng.”
Cố Liệt vẫn không hiểu mấy, ừ một tiếng, ý nói mình đang nghe.
“Cho nên ta nói, thật sự không vấn đề gì.”
Bản thân hắn không ghi hận Mục Liêm, nhưng Cố Liệt không rộng lòng như vậy, vì vậy không đáp lại lời này, thế là Địch Kỳ Dã im lặng, nhấp một hớp nước ô mai.
Cuối cùng, Cố Liệt thở dài một tiếng.
“Ngươi muốn cứu hắn.”
Địch Kỳ Dã duỗi tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Cố Liệt, lại nói: “Không.”
“Ta chỉ là hy vọng, để cho bọn họ tự mình quyết định.”
Cố Liệt nhìn về phía Địch Kỳ Dã, nhất châm kiến huyết: “Câu này của ngươi vô nghĩa.
Khương Duyên không có khả năng để mặc Mục Liêm chọn cái chết, bọn họ tất nhiên sẽ lựa chọn trị độc.”
“Ai biết được,” Địch Kỳ Dã chỉ ra, “Duy trì hiện trạng là cách ổn thoả nhất, lựa chọn trị độc là đang đánh cược một xác suất.
Bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào, chỉ có chính bọn họ biết.”
Cố Liệt lắc đầu: “Vậy nếu chữa khỏi cho Mục Liêm, tính cách hắn biến thành như Vi Bích Thần, thậm chí tệ hơn, hắn học được cách che giấu ý tưởng, âm thầm làm loạn.
Đây cũng là xác suất mà ngươi nói.”
Địch Kỳ Dã lại nói: “Chính xác.”
“Nhưng vậy thì đã sao?”
“Ngươi sẽ không mặc kệ một kẻ như Vi Bích Thần đứng trong triều đình Đại Sở.
Ta sẽ không nhận một đồ đệ như Vi Bích Thần.”
“Chính bọn họ làm ra lựa chọn, chính bọn họ gánh vác.
Người luôn phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của bản thân mình.”
Địch Kỳ Dã nói rất bình tĩnh, nhưng mơ hồ lại có loại cảm giác khiến Cố Liệt cảm thấy chẳng thể bắt lấy, không nhịn được trở tay cầm chặt tay hắn.
Rõ ràng câu trả lời của Địch Kỳ Dã tiêu trừ những lo lắng tiềm tàng của Cố Liệt, nhưng Cố Liệt vẫn không nhịn được hỏi: “Hắn là đồ đệ của ngươi?”
Địch Kỳ Dã trả lời rất đương nhiên: “Hắn cũng từng là đồ đệ của Cao Vọng, hiện tại hắn là đồ đệ của ta, còn là Hữu ngự sử của Đại Sở, người yêu của Khương Duyên.
Kết cục cuối cùng như thế nào, vẫn phải xem lựa chọn của chính hắn.”
“Hắn lựa chọn tiếp tục nhận ta làm sư phụ, nhận ngươi làm quân chủ, đây là kết quả tốt nhất.
Hắn lựa chọn kế thừa di chí của Cao Vọng, chúng ta không thể không giết hắn, đây là kết quả tệ nhất.”
Cố Liệt lắc đầu cười cười: “Nói không lại ngươi.”
“Ta có lý, đương nhiên ngươi nói không lại rồi,” Địch Kỳ Dã được thể nói.
“Ừ,” Cố Liệt nhớ tới cảnh cáo ngây ngốc của Địch Kỳ Dã trước khi thành đôi năm đó, cười phụ hoạ mỉa mai hắn: “Ngươi còn thù dai.”
Bị ngươi ta bắt cóc, bị hại sống trong núi hoang mười năm, loại thù hận này còn không ghi, mệt hắn không biết xấu hổ nói mình thù dai.
Địch Kỳ Dã định làm bộ không nghe thấy.
Nhưng hắn nhớ đến một sự kiện, không khỏi mở miệng nói: “Nói tới thù dai.
Ngươi có lẽ nên bầu bạn với Cố Chiêu nhiều hơn?”
Đêm qua cái liếc mắt của Cố Chiêu về phía sân khấu và Khương Dương, Địch Kỳ Dã vừa lúc quay đầu, nhìn thấy toàn bộ.
Cố Liệt kinh ngạc, hỏi: “Chiêu Nhi làm sao?”
“Nó quá giữ gìn ngươi, ta lo lắng thằng bé sinh ra khúc mắc với Khương Dương.” Địch Kỳ Dã nghiêm túc nói, “Không phải nói Cố Chiêu sai, rốt cuộc ngươi là thân nhân duy nhất của nó, quan tâm ngươi, muốn bảo vệ ngươi, đều là chuyện thường tình.
Nhưng thằng bé nhạy bén như vậy, chỉ e còn do nỗi sợ hãi sẽ đánh mất, trong lòng có bất an.”
Cố Liệt gật nhẹ đầu, ghi vào lòng.
Một lát sau, Cố Liệt lại cười cười, nắm tay Địch Kỳ Dã nói: “Thân nhân duy nhất? Không phải còn có một từ mẫu ở đây nữa hả?”
Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt, rút tay chạy lấy người.
*
Khương Duyên càng thiên về phương án ổn thoả, duy trì hiện trạng, bởi hắn sợ