Vô Song ngựa cậy thế người, chạy ba bốn vòng, liền nổi ý xấu, đột nhiên lao đến trước mặt A Phì, làm A Phì sợ tới mức trượt bốn móng, mất mạng chạy như điên, cuối cùng mệt đến thở hồng hộc, đầu lưỡi hà ra ngoài cũng không rụt lại được, còn dùng mặt chó ngộn mỡ làm ra một bộ biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc.
Địch Kỳ Dã dắt A Phì đã ngoan hơn nhiều trở về Ngự Thiện Phòng, A Phì vừa nhìn thấy ngự trù, đã rên ư ử chạy tới, nằm oạch dưới chân chủ nhân rớt nước mắt.
Nó vừa bị Vô Song đuổi chạy mấy vòng, cả thân chó đều đang run rẩy, trông thật là vô cùng đáng thương.
Làm ngự trù đau nát cả lòng.
Địch Kỳ Dã giả bộ không nhìn thấy ánh mắt ấm ức giận mà không dám nói của ngự trù, rửa sạch tay, bắt đầu thử pha rượu.
Theo lý thuyết, việc này hẳn không khó, còn không phải là rót rượu, nước chanh, nước đường thạch lựu vào một cái ly đựng đá sao? Thế nhưng muốn nhìn đẹp, uống vào lại ngon, thực chất cũng không dễ dàng như vậy.
Địch Kỳ Dã thử vài ly, người đã hơi say, mới ra một tỉ lệ vừa lòng, sai Nguyên Bảo bưng đồ rời đi.
Trước khi đi, hắn còn nhìn A Phì, đầu ngón tay trái đặt dưới mắt rồi kéo xuống, làm mặt quỷ.
A Phì giận ngoao một tiếng, chỉa mông vào hắn.
*
Cố Liệt chờ mãi chờ mãi, Nguyên Bảo dẫn theo tiểu thái giám bưng hai khay son tiến vào rồi, mà vẫn không thấy bóng Địch Kỳ Dã đâu.
“Người đâu?”
Nguyên Bảo cười cười: “Ban nãy Định Quốc Hầu đi trại nuôi ngựa, Vô Song cứ khóc mãi với Định Quốc Hầu, cọ hết lên xiêm y của ngài ấy, nên ngài ấy đi tắm gội thay y phục rồi ạ.”
Bệnh nghiện sạch lại tái phát, Cố Liệt cũng không để bụng, chỉ để ý hỏi: “Vô Song khóc gì?”
“Có lẽ là vài ngày không gặp, nên nhớ Định Quốc Hầu,” Nguyên Bảo châm chước đáp.
Kỳ thật Vô Song đâu chỉ là vài ngày không gặp Địch Kỳ Dã, cuối năm công việc bề bộn, Địch Kỳ Dã cũng không được nhàn rỗi, gần một tháng không tới trại nuôi ngựa rồi.
Cố Liệt ừ một tiếng, phất tay cho Nguyên Bảo lui xuống.
Địch Kỳ Dã tắm gội xong, quấn một tấm thảm lông dê thật to mới ra khỏi điện tắm, kỳ thật toàn bộ Vị Ương Cung đều có địa long sưởi ấm, nhưng có ai không thích đã ấm lại càng ấm đâu.
Cho nên trình độ sợ lạnh của Định Quốc Hầu, thật sự không thể trách Cố Liệt bôi nhọ thanh danh hắn.
Cố Liệt cầm khăn mềm lau tóc cho hắn, Địch Kỳ Dã một bên không biết oán giận lần thứ mấy chuyện không thể cắt tóc, một bên dùng đồ Ngự Thiện Phòng mang đến pha rượu cho Cố Liệt.
Đá vụn đựng trong ly thuỷ tinh, cho một ít rượu vào ly, rót nước cam đến khi ly thuỷ tinh gần đầy, sau đó rót nhẹ nhàng nước lựu ngọt* dọc theo vách ly xuống đáy. (*nước lựu ngọt: siro lựu đó)
Chiếc ly trong suốt đựng đầy nước trái cây màu cam vàng, đáy ly là nước lựu ngọt đỏ tươi, tựa như khung cảnh mặt trời mọc. (1)
“Đẹp không?”
“Đẹp.”
Địch Kỳ Dã dùng chiếc đũa bạc quấy nước lựu ngọt hoà vào nước trái cây, đưa cho Cố Liệt: “Thử xem.”
Nhìn biểu cảm hoài nghi trên mặt Cố Liệt, hắn bảo đảm: “Tuyệt đối không khó uống.”
Lúc Nguyên Bảo bưng khay tiến vào, đã bẩm báo với Cố Liệt từng món là thứ gì, mấy cái này có trộn lung tung thế nào, hẳn cũng sẽ không khó uống, Cố Liệt đang trêu hắn thôi.
Cố Liệt nhấp một ngụm, còn trầm ngâm thật lâu, chờ lúc Địch Kỳ Dã sắp phải hoài nghi vị giác của mình, mới nói: “Ngon.”
Khác rất nhiều so với hương vị rượu Trung Nguyên, là tình thú dị vực hoàn toàn xa lạ, nhưng hương vị quả thật rất ngon.
Ở Ngự Thiện Phòng Địch Kỳ Dã đã thử rượu đến chớm say, bị hơi nóng nước ấm trong điện tắm chưng một lát, lại càng say, lúc này bất mãn Cố Liệt cố tình câu giờ không trả lời, trừng mắt nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại mang theo chút mê mang, làm Cố Liệt xem mà phải ôm người vào lòng, cười nói: “Nhìn nữa, ta sẽ đói đấy.”
Địch Kỳ Dã chậc chậc thành tiếng, uống một ngụm rượu.
“Đây là thứ Nghiêm gia mang về cho ngươi? Gọi là gì?” Cố Liệt lấy dây vải buộc mái tóc xoã tung của Địch Kỳ Dã lên thành một bó, vắt xuôi theo cổ đến trước người, rồi mới để người dựa lại vào ngực mình.
“Bọn họ mang về một cái thùng gỗ sồi, không biết bên trong đựng cái gì, ta thấy giống thùng rượu, nên xách về.” Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, “Ta cũng không biết tên rượu này là gì, nhưng loại rượu dùng nước chanh và nước thạch lựu đường pha chế này, hình như gọi là mặt trời mọc.
“Mặt trời mọc,” Cố Liệt phủ lên bàn tay cầm ly của Địch Kỳ Dã, giương mắt ngắm nhìn nơi ngang tầm mắt, “Giống ráng đỏ hơn chứ?”
Địch Kỳ Dã lười biếng dựa vào hắn: “Có lẽ phong cảnh mặt trời mọc bên kia, khác với bên này.”
“Bên kia?”
“Bên kia vùng biển.
Hẳn là phía Đông Nam.
Cụ thể, ta cũng không rõ lắm.”
Cố Liệt yên lặng ghi nhớ, Địch Kỳ Dã tiếp tục nghịch rượu, Cố Liệt nhìn hộp gỗ đặt trên bàn, hỏi: “Còn hộp gỗ là gì?”
Địch Kỳ Dã rướn người qua lấy hộp gỗ xuống, nói với Cố Liệt: “Là tự ngươi muốn xem, không phải ta không giấu được nhé.
Đây là quà sinh nhật cho ngươi.
Không phải sắp đến rồi sao? Ta bảo thương đội Nghiêm gia tìm cho ta vài món đồ hiếm lạ, thú vị mà không đắt.”
Trên đời này cũng chỉ có Địch Kỳ Dã hắn, dám nói với Cố Liệt, cố ý tìm người mua đồ rẻ để mừng thọ cho ngươi.
“Quả nhân thụ sủng nhược kinh.”
Miệng nói thụ sủng nhược kinh, Cố Liệt lại không muốn tự mình ra tay, ôm Địch Kỳ Dã hỏi: “Là những thứ gì?”
Nếu là ngày thường, Địch Kỳ Dã sẽ túm tay Cố Liệt đi mở hộp, tuyệt đối không chiều theo hắn, nhưng tối nay Địch Kỳ Dã có chút men say, lười so đo, lần lượt mở ra ba chiếc hộp gỗ.
Tầm mắt Cố Liệt dừng ở chiếc hộp gỗ chính giữa, nhướng mày: “Cái này gọi là đồ rẻ?”
Địch Kỳ Dã chỉ hộp gỗ nói: “Một chiếc thuyền tự lái, một viên đá quý giả, một thạch lựu bằng ngọc.
Thật sự tính toán, đương nhiên không coi là rẻ, nhưng làm thọ lễ cho ngươi, là vô cùng rẻ mà?”
Hắn còn bổ sung thêm: “Nếu viên đá quý giả này ngươi không dùng làm gì, có thể đưa cho Cố Chiêu chơi bắn bi.”
Giơ lên viên hồng ngọc, trong ánh nến sáng ngời, viên bảo thạch này vẫn không hề có tì vết, tròn trịa sáng trong, đỏ đến vô cùng thuần khiết, chỉ có chấm khoáng vật ở vị trí rất nhỏ, không cẩn thận kiểm tra thật giả, căn bản không nhìn ra được.
Quả thật giống viên hạt châu thật.
“Ai nói với ngươi hạt châu này là giả?” Cố Liệt thưởng thức viên hạt châu đó, dưới nền bạch y của Địch Kỳ Dã, sắc đỏ của nó càng xinh đẹp hơn.
Địch Kỳ Dã sửng sốt: “Cái này không phải đồ giả?”
“Nhìn hơi giống một viên hồng châu tổ phụ cất chứa năm xưa, ta cũng không chắc,” Cố Liệt thả hạt châu về hộp gỗ, “Ngày mai, mang đi Công Bộ tìm người giám định đi.”
Địch Kỳ Dã rũ mi che đi đôi mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cố Liệt cầm viên ngọc thạch lựu, tách ra toàn bộ hạt lựu ngọc đỏ tươi, đổ vào vạt áo Địch Kỳ Dã, rồi lại nhặt từng viên lắp vào.
Ban đầu Địch Kỳ Dã không có cảm giác gì, nhưng hắn đang dựa vào người Cố Liệt, cong gối ngồi giữa hai chân Cố Liệt.
Những viên hạt lựu ngọc đó