Địch Kỳ Dã dẫn binh hành quân mười ngày, đã tiến vào Bắc Vực Dực Châu, không đến ba ngày nữa, là có thể gặp quân Thứ Y Nhĩ Tộc tới xâm phạm.
Lần xuất chinh này, người đảm nhiệm Tả đô đốc đi cùng Địch Kỳ Dã, rất trùng hợp, vẫn là Khương Thông.
Nội bộ Khương gia cũng không phải bền chắc như thép, Khương Dương làm thừa tướng phải làm một trung thần, có vài người cũng chỉ có thể ra sức ở bên ngoài, trò khôi hài trên sân khấu kịch lần trước là minh chứng rõ ràng.
Nhà Khương Thông coi Khương Dương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thấy trong tộc mơ hồ sinh ra thế loạn, đã có quan điểm hoàn toàn khác về việc Khương Thông ở lại kinh thành so với khi Sở Sơ vừa khai triều, vì vậy để Khương Thông cầu tới chỗ Địch Kỳ Dã.
Đề cập đến quan trường, từ trước đến nay Địch Kỳ Dã đều giao cho Cố Liệt quyết định, trong lòng Khương Thông cũng hiểu rõ, cầu tới chỗ Địch Kỳ Dã, kỳ thật chẳng khác nào cầu tới trước mặt Bệ hạ, đi một trình tự thôi.
Khương Thông đã là Tổng chỉ huy Kinh vệ, mặc dù chỉ là quản lý hộ vệ kinh thành, nhưng công việc liên quan đến kinh đô và các vùng lân cận đều quan trọng, chức quan thật sự không nhỏ, muốn điều ra ngoài, cũng không phải biếm trích, dù sao không có khả năng còn giáng chức.
Người của Khương gia lòng sáng mắt tinh, nói ra tại thời điểm này, chính vì biết Cố Liệt đang suy xét người để chọn cho Đô hộ phủ Bắc Vực, vừa giải quyết bài toán khó cho Cố Liệt, vừa tìm cho nhà mình một con đường bên ngoài.
Cố Liệt hài lòng với Khương Dương, cũng không ngại giúp cấp dưới của Địch Kỳ Dã kiếm một con đường ngoài, hơn nữa, Đô hộ phủ Bắc Vực nằm ở Bắc Cương giá rét, có một người có thể yên tâm bằng lòng đi, là chuyện không thể tốt hơn.
Vì thế Cố Liệt gợi ý cho Địch Kỳ Dã, nhắc tới vị trí Đại đô hộ Bắc Vực với Khương Thông, mặt ngoài, chỉ để Khương Thông làm Tả đô đốc đi theo đoàn quân, bày trận cho Địch Kỳ Dã.
Bởi vậy, sau bốn năm, Khương Thông lại có cơ hội đi theo Địch tướng quân hành quân đánh giặc, làm mấy anh giai ở lại kinh thành hâm hộ không chịu được, đồng thời cũng muốn tiễn biệt, nên trước khi đi hắn đã bị kéo tới tửu lầu nổi danh trong kinh thành, làm thịt một bữa dã man.
Trong đó, gọi món ác nhất, chính là ở Lại Bộ mệt sống mệt chết Ngao Nhất Tùng, tên này vừa ăn còn vừa chọc ngoáy lòng người, tha thiết dặn dò Khương Thông: “Ngươi cũng ăn đi, đều là huynh đệ, ngươi ngàn vạn đừng khách khí, về sau ở phương Bắc giá rét, muốn ăn ngươi cũng không ăn được.
Ai, hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới gặp lại, tới, huynh đệ, làm một chén.”
Ngao Nhất Tùng vừa mở đầu, đám Trang Tuý Khương Duyên sôi nổi bắt kịp, thay phiên chuốc rượu hắn, ngay cả Mục Liêm cũng học hư, nghiêm trang cầm ly, chỉ nói đúng một câu: “Sư đệ, đại sư huynh kính ngươi”, kính hắn năm sáu lượt, còn kiểu gì cũng bắt hắn đáp lễ bằng ly đầy, bằng không, sẽ lập tức dùng ánh mắt sư huynh thật thất vọng về ngươi nhìn chằm chằm Khương Thông, quả thực không chịu nổi.
Đêm hôm đó, mấy người bọn họ khiêng Khương Thông như khiêng La Hán về phủ, mất mặt mất khắp kinh thành luôn.
Trên đường hành quân, Khương Thông nhớ tới vẫn tức quá thể.
“Thế nào,” Địch Kỳ Dã giật giật bàn tay đeo găng, cười đùa hắn, “Vẫn chưa tỉnh rượu?”
Khương Thông mặt cay đắng: “Tướng quân, ngươi cũng đừng cười ta.”
Mấy năm trước ở kinh thành, mấy người bọn họ đều gọi sư phụ theo Mục Liêm, vừa trở về quân đội, Khương Thông phát hiện, vẫn là “Tướng quân” thuận miệng hơn, căn bản không cần sửa, cứ tự nhiên mà gọi lại lần nữa như vậy.
Địch Kỳ Dã cười cười, không nói gì.
Ngôn Tình Sủng
Từ khi hắn rời khỏi kinh thành, liền bắt đầu nằm mơ hằng đêm.
Những giấc mộng đó mờ mờ ảo ảo, chỉ lưu lại một vài hình ảnh không liền mạch trong đầu hắn.
Hắn căn bản cũng không biết mình mơ thấy thứ gì, lại bị quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn.
Địch Kỳ Dã sắp hoài nghi có phải đế vương Cố Liệt này có thể trấn tà không rồi, sao vừa rời khỏi Cố Liệt, đã bị quái mộng xâm lấn?
Đến hôm nay, Địch Kỳ Dã mới bỗng nhiên nhớ tới, lúc mình ngủ ở Vị Ương Cung, cũng đã từng mơ thấy loại mộng kỳ lạ này, lần đó sau khi tỉnh lại hắn hoàn toàn không nhớ rõ mình mơ thấy gì, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
Giấc mộng gần đây, bắt đầu có hình ảnh lưu lại, nhưng đều là chút cảnh tượng chiến tranh không thể phân biệt được.
Chẳng lẽ những giấc mộng này sẽ càng ngày càng rõ ràng?
Địch Kỳ Dã khẽ nhíu mày, hắn không thích bất cứ cục diện nào không thể không chế, đặc biệt, là xuất hiện loại cảm xúc không liên quan, không cần thiết này ở trước khi lâm chiến,.
Thấy hắn nhíu mày, Khương Thông không biết tướng quân đang phiền não chuyện gì, chỉ có thể thử đổi đề tài hỏi: “Tướng quân, ta nghe đường huynh nói, trước khi xuất chinh Bệ hạ còn tổ chức sinh nhật bù cho ngài? Ngài cũng không nói một tiếng, bọn ta đều chẳng tặng quà gì cả.”
Cổ nhân chú ý sinh nhật tròn tuổi, phùng thập chúc thọ*, nhưng đến địa vị như Định Quốc Hầu, hàng năm vốn nên đều chúc mừng lớn.
Nhưng ba người cao nhất của Đại Sở, Cố Liệt, Cố Chiêu, Địch Kỳ Dã đều không thích tổ chức, khiến bách quan cũng trở nên rất khiêm tốn, trừ phi đại thọ, không cũng không dám mời nhiều làm to.
*Phùng thập chúc thọ: mừng thọ khi tuổi tròn mười, như 50, 60, 70, 80
Nghĩ đến chuyện Cố Liệt kiên trì làm sinh nhật bù cho mình, dẫn theo cả Cố Chiêu, cùng ăn một bữa tiệc mừng ở Vị Ương Cung, Địch Kỳ Dã lắc đầu cười nói: “Có gì hay mà nói, còn không phải lớn thêm một tuổi, cũng không phải tròn mười.”
Cũng không biết vì sao Cố Liệt nhất định phải tổ chức sinh nhật này cho mình, trong khi đến sinh nhật của bản thân Cố Liệt còn lười tổ chức, đối với sinh nhật của hắn, lại rất chú ý.
Khương Thông cũng cười: “Nghĩ như vậy, tướng quân ngài năm nay mới hai mươi sáu, thật là tuổi trẻ giật mình.”
Địch Kỳ Dã âm thầm phản bác, thật ra tướng quân ta năm nay hai mươi tư.
Có điều, Địch Kỳ Dã thuận đường nghĩ, nếu tính cả đời trước, thì năm nay mình cũng là đại thọ năm mươi, lớn hơn Cố Liệt chừng mười sáu tuổi.
Nghĩ vậy, Địch Kỳ Dã bỗng nhiên sinh ra tấm lòng trưởng bối, cảm giác đứng trước mặt Cố Liệt càng có lý hơn chút.
Thật là phương pháp thắng lợi hoàn toàn không cần nghị lực.
Khương Thông nghe thấy tướng quần cười khẽ một tiếng quái quái, quay đầu nhìn, lại thấy tướng quân tiêu sái cong môi, vẫn mày kiếm mắt sáng, vẫn anh tuấn ngang ngạnh.
Thời gian dường như đặc biệt khoan dung với con người vĩnh viễn có được sự phấn chấn khí phách này, không nỡ khiến hắn già đi.
Thậm chí còn không nỡ thúc giục hắn trút đi khí phách thiếu niên.
Khương Thông chỉ có thể cảm thán, tướng quân làm Định Quốc Hầu bốn năm, nhìn qua, vậy mà chẳng thay đổi chút nào.
“Ngao Nhất Tùng gần đây thế nào?”
Địch Kỳ Dã ở lâu trong Vị Ương Cung, Mục Liêm, Khương Duyên và Trang Tuý đều là chức quan không bằng hữu, bình thường ngôn quan cũng không muốn trêu chọc bọn họ, mà Khương Thông và Tả Lãng đều khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn, duy độc Ngao Nhất Tùng ngồi trên vị trí Lại Bộ Tả thị lang, vốn dĩ đã nhiều mối liên quan, hắn không dám tuỳ tiện đi nhiều một bước, sợ bị ngôn quan tố trời đất u ám, ngay cả phủ Định Quốc Hầu cũng không dám tới mấy.
Bởi vậy, trong số cấp dưới, ngoại trừ Chung Thái đang ở Vân Mộng Trạch xa xôi, người Địch Kỳ Dã ít gặp nhất, chính là Ngao Nhất Tùng.
Khương Thông