Cảnh tượng trong mơ, là Vị Ương Cung mà Địch Kỳ Dã đã quá quen thuộc, hơn nữa, là thư phòng nhỏ mà hắn và Cố Liệt cùng nhau xử lý chính sự.
Nhưng dụng cụ bày biện trong đó, rồi lại không giống như thư phòng nhỏ Địch Kỳ Dã quen thuộc.
Rõ ràng nhất, là trên mặt đất không có thảm nhung chống lạnh, cũng không có chiếc ghế dựa Địch Kỳ Dã hay ngồi.
Những món đồ nho nhỏ Địch Kỳ Dã tiện tay mua trên đường phố kinh thành, còn có phong lan Địch Kỳ Dã lấy từ Lan Viên để Cố Liệt thư giãn đôi mắt, lại càng không thấy.
Làm nơi sinh hoạt hàng ngày của đế vương, nơi này quả thực mộc mạc tới mức quạnh quẽ.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi việc hoàn cảnh quen thuộc trở nên xa lạ, Địch Kỳ Dã nhìn bản thân mình và Cố Liệt trong thư phòng nhỏ, nhìn thế nào, cũng cảm thấy xa lạ.
Giữa hai người ngồi ngăy ngắn trong thư phòng nhỏ, cũng là một bầu không khí khó nén xa lạ.
Địch Kỳ Dã có thể cảm nhận được, tâm tình Cố Liệt kỳ thật cũng không tệ.
Nhưng bản thân mình ngồi ở phía dưới kia, thì tâm tình không tốt như Cố Liệt.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Địch Kỳ Dã còn đang nghi hoặc, Cố Liệt trong mộng mở miệng, hắn mang theo một chút trêu đùa, hỏi: “Thế nào, lần này Định Quốc Hầu không mang thổ sản phong vật cho quả nhân nữa?”
Bản thân trong mộng đảo trắng mắt: “Nửa đường thần bị cận vệ túm về, chưa kịp.”
Cố Liệt nhìn ra hắn bất mãn, mặt trầm xuống, ẩn chứa cảnh cáo nói: “Định Quốc Hầu cũng nên chơi đủ rồi! Chuyện phản tướng Thục Châu năm trước, đến nay vẫn có sổ con tố ngươi, ngươi cũng không biết tị hiềm, lại chạy đi Thục Châu, ngươi không làm việc đàng hoàng, quả nhân còn phải dọn dẹp cục diện lộn xộn cho ngươi! Bắt đầu từ ngày mai, Định Quốc Hầu nhất định phải thượng triều hàng ngày.”
Bản thân trong mộng cố tình hỏi lại: “Làm việc đàng hoàng? Bệ hạ, thần không làm việc đàng hoàng, đã bị tố tới tận bây giờ, nếu bắt đầu lo việc đàng hoàng, trên dưới triều đình này, một người cũng đừng mong ngủ ngon.”
Cố Liệt không hề che giấu ý nghĩ uy hiếp: “Địch Kỳ Dã, ngươi đừng không biết điều.”
Người bị uy hiếp lại nở nụ cười: “Bệ hạ, thần là Định Quốc Hầu, ngài còn muốn cất nhắc thần, hay muốn phong vương cho thần?”
Đôi mắt Cố Liệt nheo lại, mỉa mai: “Định Quốc Hầu đây là đang uy hiếp quả nhân?”
Người bị mỉa mai ngữ điệu bình tĩnh, loại bình tĩnh này lại gần như là khiêu khích: “Ngài là ngôi cửu ngũ, miệng vàng lời ngọc, ngài nói là uy hiếp, vậy dĩ nhiên chính là uy hiếp.”
Cố Liệt duỗi tay ấn lên thái dương, hoàn toàn không che giấu được sự phẫn nộ của hắn: “Địch Kỳ Dã, có phải ngươi cho rằng”
Hắn chỉ nói một nửa, không có nói hết lời.
Tầm mắt bản thân trong mộng nhẹ nhàng lướt qua đốt ngón tay đang dùng sức ấn trên thái dương của Cố Liệt, rũ mi che khuất đôi mắt, nhẹ giọng tiếp lời: “Cho rằng cái gì? Cho rằng ngài không dám giết ta? Sao dám đâu Bệ hạ.”
Địch Kỳ Dã cảm nhận được Cố Liệt tràn đầy thất vọng và bất mãn, còn nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ mà bất đắc dĩ của bản thân mình, không khỏi nghi hoặc.
Trước khi Cố Liệt đăng cơ, Địch Kỳ Dã đã từng thiết tưởng, một minh quân tận sức với triều chính và một tướng quân công cao át chủ, sẽ chung sống như thế nào.
Nghĩ kiểu gì, đều không thoát được cảnh nghi kỵ lẫn nhau.
Hoặc là giương cung bạt kiếm, hoặc là sóng ngầm mãnh liệt, cho dù có thể duy trì quân thần hoà hợp nhất thời, đến cuối cùng chắc chắn sẽ hoàn toàn thay đổi, ghét nhau cay đắng.
Cố Liệt và bản thân trước mắt, không sai biệt lắm chính là dáng vẻ mà ĐỊch Kỳ Dã từng thiết tưởng.
Nếu không phải từ phút ban đầu Cố Liệt đã thể hiện sự bao dung vượt thời đại, nếu không phải Cố Liệt bao dung khiến bản thân hắn nói ra hết những lo lắng đối cuộc sống ngày sau, cùng với phản ứng hoàn toàn vượt qua dự đoán của Cố Liệt sau đó, thì hiện tại có lẽ bọn họ sẽ giống như trong giấc mơ này.
Thế nhưng, điều khiến Địch Kỳ Dã nghi hoặc chính là, bọn họ ở trong mộng, ngoại trừ nghi kỵ lẫn nhau mà minh quân và công thần tất nhiên sẽ có, còn có một loại thương cảm, Địch Kỳ Dã không xác định có phải mình nhìn lầm hay không.
Chỉ là quân thần nghi kỵ lẫn nhau, vì sao lại thương cảm cơ chứ?
Hai người trong mộng, trầm mặc không nói gì thật lâu.
Lâu đến thời điểm Địch Kỳ Dã cho rằng mình sẽ cứ như vậy tỉnh giấc, mới lại nghe thấy Cố Liệt nói: “Sắc trời đã tối, Định Quốc Hầu ở lại dùng bữa đi.”
“Sẽ không quấy rầy Bệ hạ và Vương hậu.” bản thân trong mộng nhanh chóng đứng dậy hành lễ, “Thần cáo lui.”
Vương hậu!
Địch Kỳ Dã không kịp có ý tưởng gì về tình huống Cố Liệt trong mộng đã thành hôn, hắn lập tức nhận ra phẫn nộ của đế vương Đại Sở, có lẽ là bởi chỉ trong một lát đã bị từ chối hai lần.
Cố Liệt lạnh lùng nói: “Miệng vàng lời ngọc của quả nhân, ở chỗ Định Quốc Hầu, hình như là câu nói suông nhỉ.”
Bản thân trong mộng đứng thẳng bất động, dường như không muốn nói chuyện.
Vẻ mặt Cố Liệt càng ngày càng lạnh lẽo.
Bản thân trong mộng rốt cuộc rơi xuống một đầu gối, lĩnh mệnh: “Thần tuân chỉ.”
Cố Liệt đứng dậy từ sau bàn, chậm rãi bước tới trước người hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, sau đó vòng qua hắn, trước tiên đi ra khỏi phòng.
Địch Kỳ Dã nhìn bản thân mình đứng lên từ mặt đất, trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của bản thân đó gần như trống rỗng mù mịt, đầu mày nhíu chặt, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh đạm gần như kiêu căng, bước không nhanh không chậm ra ngoài.
……
Địch Kỳ Dã hy vọng cảnh mơ không thể hiểu nổi này sẽ kết thúc như vậy, đừng lại tiếp tục nữa.
Từ Cố Liệt ngày bé cho tới quân thần giằng co, những cảnh tượng này mang theo cảm giác chân thật hoang đường nào đó, làm Địch Kỳ Dã không thể chỉ coi nó như cảnh mơ, rõ ràng là ngủ mơ, nhưng dường như khiến tinh thần hắn vô cùng mỏi mệt.
Nhưng mà, cảnh mơ dù sao cũng không chịu khống chế.
Địch Kỳ Dã hoàn hồn, phát hiện cảnh tượng trong mơ đã đổi thành Phụng Thiên Điện.
Cố Liệt ngồi ngay ngắn trên long ỷ, duy độc một mình mình đứng ở trước điện, chúng thần nghị luận sôi nổi, Địch Kỳ Dã tập trung lắng nghe, vậy mà bọn họ lại đang nói, mình và thủ lĩnh Phong Tộc Ngô Côn âm thầm gặp mặt, tố mình thông đồng với địch phản quốc.
Không phải Ngô Côn đã chết từ lâu rồi sao? Địch Kỳ Dã nhìn về phía quần thần, hy vọng tìm kiếm manh mối thời gian từ chỗ họ, nhưng nhìn kỹ rồi, Địch Kỳ Dã phát hiện, cơ cấu của triều đình trong mộng, cũng bất đồng với hiện thực.
Nhan Pháp Cổ, Mục Liêm và vài vị đại thần không xuất hiện trên triều đình, tại vị là một người khác.
Người của Liễu già mà mình đã từng gặp ở Du Viên Sở Vương Cung, công khai đứng trên Phụng Thiên Điện, hình như còn có bóng dáng người của Tạ gia.
Địch Kỳ Dã càng thêm nghi hoặc, nếu nói Tạ gia là thanh lưu, Cố Liệt giữ lại bọn chúng, cũng coi như vật tẫn kỳ dụng, thì Liễu gia có tài đức gì mà xuất hiện trên triều đình Đại Sở?
Đang nghĩ ngợi, lại thấy có người bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, Định Quốc Hầu không có lời nào để nói, chính là chứng cứ phản quốc rõ ràng.
Hắn đã không chỉ một lần rời khỏi kinh thành, nào biết có phải để truyền tin cho Phong Tộc? Bệ hạ, thần cho rằng, đây không phải chuyện nhỏ, cần phải nghiêm trị!”
Người nọ vừa dứt lời, lập tức có vài người phụ hoạ: “Lời của Liễu quốc trượng rất đúng.”
Quốc trượng? Người Cố Liệt cưới chính là thuộc Liễu gia?
Địch Kỳ Dã thoáng chốc không biết nên có cảm tưởng gì.
Lúc này, Cố Liệt mở miệng nói: “Lúc này chứng cứ không đủ, Định Quốc Hầu đánh hạ nửa giang sơn cho Đại Sở”
“Bệ hạ!” Cố Liệt còn chưa nói xong, đã có đại thần bước ra khỏi hàng nói, “Mặc dù Định Quốc Hầu đã tiêu huỷ quà tặng của Ngô Côn, nhưng vẫn còn có nhân chứng, hắn thân là hầu tước Đại Sở, âm thầm gặp tướng địch đã đồ ba thành Thục Châu của ta, sao có thể dung túng như vậy?”
“Này,” Cố Liệt nghẹn lời.
Khương Dương bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, thần cho rằng, bỏ qua việc này, không phải nuông chiều, mà là không oan uổng trung thần.
Nếu công thần khai quốc bị hạch tội vì nhân ngôn, người trong thiên hạ sẽ nghĩ gì về Bệ hạ?”
Lời của Khương Dương vừa nói ra, đã kéo sự việc lên người Cố Liệt, quần thần lại dần yên tĩnh.
Nhưng Chúc Bắc Hà bước ra khỏi hàng phản bác nói: “Lời này của Thừa tướng sai rồi, công thần khai quốc cũng không phải thẻ bài miễn tội, hiện giờ có nhân chứng không có vật chứng, chỉ có thể nói không thể định tội, cũng không thể rửa sạch hiềm nghi phản quốc của Định Quốc Hầu.”
Hắn vừa nói như vậy, quần thần sôi nổi nói đúng.
Địch Kỳ Dã đã xem hiểu, bản thân mình trong mộng này, so với trong hiện thực, càng là mục tiêu công kích của mọi người.
Nhưng nghĩ kỹ thì, thật ra như vậy mới là phát triển bình thường, ngược lại sự bảo vệ của Khương Dương, khiến Địch Kỳ Dã có chút bất ngờ.
Địch Kỳ Dã nhận thấy được tâm tình vẫn luôn bình tĩnh của Cố Liệt dâng lên ưu sầu, vì vậy nhìn về phía long ỷ.
Địch Kỳ Dã kinh ngạc phát hiện, hai bên tóc mai Cố Liệt, vậy mà đã hoa râm.
Đây đến cùng là năm nào?
Đang nghĩ, bản thân đang đứng lẻ loi ở trước điện đó, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Một tiếng cười này, liền giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, nổ ra từng hồi lên án công khai của quần thần, tức giận mắng hắn khinh thường triều đình.
Địch Kỳ Dã lại nhìn về phía mình ở trước điện.
Địch Kỳ Dã nhảy dựng đầu tim.
Hắn quá rõ cá tính của mình, cho nên, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm ánh mắt của mình.
Trong ánh mắt ấy, rõ ràng là ý nghĩ quyết tuyệt.
Vì sao? Nội tâm hắn không có khả năng nguội lạnh chỉ vì bị mọi người cô lập trên triều đình, hắn căn bản sẽ không quan tâm cái đó.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đế vương Đại Sở cuối cùng không kiên nhẫn, trực tiếp hạ lệnh nói: “Ngay từ ngày hôm nay Định Quốc Hầu bị cấm túc Vị Ương Cung, do quả nhân tự mình trông coi! Trừ khi có vật chứng khác, việc này sẽ giải quyết như vậy, không được tiếp tục bàn luận!”
Cấm túc Vi Ương Cung?
Địch Kỳ Dã không kịp suy nghĩ sâu xa, cảnh mơ thay đổi lần thứ hai, làm Địch Kỳ Dã phiền không chịu nổi.
Hắn chỉ muốn tỉnh lại.
Lần này, vẫn là ở Phụng Thiên Điện, chỉ là thay đổi vài vị đại thần.
Cố Liệt vẫn ngồi cao trên long ỷ, bản thân mình đứng ở vị trí đầu trong hàng võ tướng, rất tương tự với hiện thực.
Mặc dù Cố Liệt là vẻ