Hôm nay ở cổng kinh thành, định trước sẽ có một hồi náo nhiệt.
Thái tử Cố Chiêu, dẫn theo cận vệ, đứng ở cổng thành chờ Định Quốc Hầu.
Gia chủ Nghiêm gia Nghiêm Lục Oánh, dẫn theo cháu gái và cô nương Tả gia bạn thân của cháu gái đi đạp thanh ngoài thành trở về, các nàng ngồi trên xe ngựa trang trí hào hoa xa xỉ, ngay cả người kéo xe cũng mặc gấm vóc tơ lụa, ngoài xe ngựa của chủ nhân, đằng trước còn có một xe ngựa mở đường, phía sau có ba chiếc xe ngựa chở nha hoàn và đồ dùng đồ chơi để đi du xuân, phía sau nữa còn có rất nhiều gia đinh hộ vê gào lên hét xuống.
Điệu bộ khoe khoang này, còn phô trương hơn cả đại thần trong kinh thành, không hổ là thương nhân số một Đại Sở, đưa được hàng hoá Đại Sở tới tận Tây Vực, quả thực phú quý đến trông mà sợ.
Xe ngựa hồi kinh của Định Quốc Hầu, trùng hợp cùng lúc với đoàn xe của Nghiêm gia, đụng vào nhau ở cổng thành.
Địch Kỳ Dã vốn không kiên nhẫn nhất là ngồi xe ngựa, lần này phải đưa tổ phụ của Lan Duyên Chi về kinh thành, chỉ có thể nhịn tính tình cùng ngồi với lão nhân gia.
Xe ngựa là do cận vệ chuẩn bị, đương nhiên sẽ không tệ, bên trong cũng bố trí cực kỳ thoải mái, nhưng khẳng định kém dáng vẻ sức ngọc nạm vàng của Nghiêm gia.
Vì vậy khúc cua ngoài cổng thành, tắc đường.
Bên trái là đoàn xe du xuân dài dằng dặc của Nghiêm gia.
Bên phải chỉ là một chiếc xe ngựa nhìn qua giản dị khiêm tốn, bên ngoài chỉ có năm cận vệ mặc quần áo gia đinh cưỡi ngựa.
Người hầu của Nghiêm gia nhìn thấy, trên xe ngựa không phù không hiệu, bề ngoài cũng mộc mạc, lại không phải quan to quý nhân không thể trêu vào, nhường cái gì mà nhường? Không nhường.
Cẩm y cận vệ đều là cận thần của Thiên tử, hơn nữa mỗi đôi mắt đều luyện ra từ chảo dầu, liếc mắt một cái đã biết là đoàn xe của Nghiêm gia, nhưng Nghiêm gia ở trước mặt bọn họ có tính là gì? Huống chi ngồi trong xe chính là Định Quốc Hầu, nhường cái mà nhường? Càng không thể nhường.
Phát hiện có chuyện, quản gia Nghiêm gia ra khỏi xe ngựa mở đường, người hầu Nghiêm gia cao cao thấp thấp gọi “Tổng quản”, hắn cũng không xuống xe, chỉ đứng ở trên xe, hô: “Bằng hữu đối diện, gia chủ Nghiêm gia đi ra ngoài, thỉnh nhường đường.
”
Hắn dùng từ tuy khách khí, nhưng giọng điệu thái độ lại cực kỳ ngạo mạn.
Cẩm y cận vệ dẫn đầu nhấc lên ngọc bài bên hông, thanh âm không cao không thấp trả lời: “Tại hạ không nghe rõ, xin mời lặp lại lần nữa.
”
Không nghĩ tới đã cho mặt mũi mà đối diện còn không biết xấu hổ, quản gia Nghiêm gia vừa định mắng chửi, hộ vệ đi phía trước thấy rõ ngọc bài bên hông, ba chân bốn cẳng chạy đến xe ngựa của quản gia kéo hắn, thì thầm một câu, gương mặt của tên quản gia đó thoáng chốc trắng bệch, lập tức té nhào xuống xe, dẫn dắt một chúng gia đinh hộ vệ quỳ xuống đất dập đầu nói: “Thảo dân có mắt không thấy Thái Sơn, xin các vị đại nhân thứ tội.
”
“Thảo dân lập tức nhường đường cho các vị đại nhân.
”
Dừng một lúc lâu, động tĩnh bên ngoài lại lớn như vậy, Địch Kỳ Dã khẽ nhíu mày, vén góc màn xe hỏi: “Chuyện gì?”
Cẩm y cận vệ biết tính tình của vị gia này, không dám tiếp tục bày vẽ uy phong, hồi bẩm một câu “Đã giải quyết”, liền tính toán vào thành theo con đường vừa được nhường ra.
Địch Kỳ Dã vừa mới buông màn xe, liền nghe thấy tiếng nữ tử cả giận nói: “Là thứ gì, dám chặn xe ngựa của Nghiêm gia Tả gia?”
Sắc mặt vất vả lắm mới hồi phục được của quản gia nọ, nghe thấy một câu mắng cáu giận của cô nương Tả gia, lại thoáng chốc trắng ngược trở về, hắn chạy như ma đuổi tới bên xe ngựa của chủ nhân, vội vã nói ra chuyện hộ vệ đối diện là cẩm y cận vệ.
Có thể làm cẩm y cận vệ hộ vệ, hoặc là người được Bệ hạ phái đi địa phương đón về, hoặc là quan chức quan trọng trong kinh đi ra ngoài, chỉ riêng cẩm y cận vệ đã không thể đắc tội, huống chi còn có một quý nhân không rõ thân phận ngồi trong xe ngựa.
Cô nương Tả gia ỷ mình là người của Tả gia, hơn nữa phụ thân cô ta là Lại bộ Hữu thị lang, còn ngồi trên xe ngựa của gia chủ Nghiêm gia, trong lòng tràn đầy hư vinh, không muốn nhường đường, rốt cuộc không ra oai ra phong vào lúc này thì còn chờ khi nào.
Trăm triệu không ngờ tới vừa lúc đụng phải gai cứng.
Nhưng cô ta nghĩ, lúc này không phải lễ không phải tiết, những nhân vật quan trọng trong kinh thành sao có thể rời kinh? Hiển nhiên là cẩm y cận vệ ra ngoài làm việc, đón người từ địa phương về, mà cũng là lý luận tương tự, thời điểm không lễ không tiết này, quan lớn ở biên giới cũng không có khả năng hồi kinh, một khi đã như vậy, chức quan của người trong xe không có khả năng to hơn phụ thân của cô ta được.
Vả lại, dù cẩm y cận vệ có gần Bệ hạ nữa, thì cận vệ bình thường cũng chỉ là tiểu quan thất phẩm, ai trông thấy cha cô ta mà không phải hành lễ?
Bởi vậy cô ta không muốn một sự nhịn chín sự lành, ngược lại muốn xuống xe cãi nhau với người ta.
Cô nương Tả gia ấu trĩ hư vinh, Nghiêm Lục Oánh rốt cuộc chưa hồ đồ.
Tuổi nàng lên cao, mặc dù trên danh nghĩa vẫn là gia chủ Nghiêm gia, nhưng rất nhiều chuyện, cũng không dám nói là chủ động nhường ra hay là bị động giao ra, tóm lại phần lớn đã chia cho cháu chắt đi làm, trong tay chỉ nắm giữ kế hoạch đại khái.
Bản thân Nghiêm Lục Oánh chưa bao giờ kết hôn, nên đặc biệt yêu thích trẻ con, coi cháu trai cháu gái cùng thế hệ sau như con ruột của mình.
Hôm nay đi đạp thanh, người nàng dẫn theo chính là cháu gái được nàng sủng ái nhất, cô nương Tả gia này, nàng vẫn luôn không thích mấy, nhưng hiện tại quan hệ của Tả gia và Nghiêm gia tương đối gần, hơn nữa cháu gái thích chơi với cô nương Tả gia, cháu gái vừa làm nũng, Nghiêm Lục Oánh liền đồng ý.
Hiện tại hay rồi, không duyên cớ chọc phải chuyện phiền toái.
Nhưng dù sao Nghiêm Lục Oánh không đủ thân phận để quản giáo cô nương Tạ gia, nàng chỉ có thể trầm mặc tự mình rời xe, tính đi trước qua xe ngựa đối diện xin lỗi.
Nghe xong tiếng mắng kia, Địch Kỳ Dã cũng không thúc giục, hắn muốn xem sự tình phát triển, bởi vậy vẫn ngồi yên trong xe cùng tổ phụ của Lan Duyên Chi.
Mà đội cẩm y cận vệ, nhìn thoảng lẫn nhau, đều im lặng không nói.
Nghiêm Lục Oánh vịn quản gia xuống xe ngựa, nàng mặc một bộ váy xanh ngọc bích, kim trâm ngọc đái, minh châu lấp lánh, toàn thân là phong thái phú quý bức người, chậm rãi bước tới, dân chúng bên đường thầm kinh ngạc, trầm trồ cảm thán bát thiên phú quý* này của Nghiêm gia.
(*bát thiên phú quý: giàu có cực đại)
Nhưng chờ nàng tới gần xe ngựa đối diện, liền phát hiện sắc mặt vài vị cẩm y cận vệ này đều rất lạnh nhạt, không có ý định khách khí với gia chủ Nghiêm gia