Lúc chọn giờ lành, vốn dĩ nên tìm Khâm Thiên Giám, nhưng Nhan Pháp Cổ ra sức xung phong nhận việc, muốn để cho hắn làm.
Trong lòng Chúc Bắc Hà có chút chần chừ, vì Khương Dương hay nói tên đạo sĩ rởm Nhan Pháp Cổ này toàn tính bậy, hơn nữa theo lệ thường là nên để Khâm Thiên Giám tính.
Nhưng lần này, Khương Dương và Bệ hạ đều hết lòng đề cử Nhan Pháp Cổ, bảo hắn tính chuẩn lắm.
Chúc Bắc Hà cũng đành bán tín bán nghi mà nghe theo.
Cả đời lần đầu tiên được ông bạn già và Bệ hạ tán thành bản chức đạo sĩ, lúc ấy Nhan Pháp Cổ cảm động tới tung bay lệ già, quyết tâm nhất định phải tính ra một thời gian cát tường “bất ly bất khí, thiên thọ hằng xương*” cho Thái tử và chất nữ Chúc gia.
*Ngụ ý: bên nhau không rời không bỏ, sống lâu trăm tuổi, mãi mãi hạnh phúc bình an
Vì thế, tính ra ngày cuối hạ hai mươi ba tháng tám.
Chúc Bắc Hà không đi lại được, nên Bệ hạ ban đại ân điển, cho tổ chức lễ cưới tại Chúc phủ, chỉ làm theo hình thức náo nhiệt như gia đình bình thường, để xung thật nhiều hỉ cho Chúc Bắc Hà.
Thái tử Cố Chiêu tới Vị Ương Cung từ sáng sớm, quỳ gối trên chủ điện Vị Ương Cung, xin huấn* từ Bệ hạ. (*huấn: khuyên răn, dạy bảo)
Trong Vị Ương Cung cũng không có người ngoài, Cố Liệt kéo Địch Kỳ Dã cùng ngồi trên long vị, hai cha con đều vẻ mặt đương nhiên, Địch Kỳ Dã ngẩng đầu nhìn nóc cung điện, thôi vậy.
Hôm nay, Cố Liệt cười ôn hoà, nhìn Địch Kỳ Dã, rồi mới bắt đầu dặn dò khuyên răn Cố Chiêu.
Đầu tiên nói: “Vạn dặm giang sơn này, mấy vạn người dân sinh sống, giữa người với người có thể gặp gỡ lẫn nhau, thật sự rất rất hiếm, nên quý trọng và giữ gìn bằng cả tấm lòng.
Vi phụ và Định Quốc Hầu bầu bạn nhiều năm, quen biết nhạc phụ con từ thuở hàn vi, bọn họ có thể đi cùng Quả nhân đến ngày hôm nay, là phúc khí của Quả nhân.
Bản thân con thích cô nương Chúc gia, hôm nay con sắp theo mong ước cưới con bé về làm vợ.
Đây là mối nhân duyên trời định, cũng là hạnh phúc mà con cần trân trọng, phải đối xử với con bé thật tốt.”
Cố Chiêu cười ngượng ngùng, nhất bái nghe huấn, đáp tiếng vâng.
Lại nói: “Nam tử thành gia lập nghiệp, sau khi cưới vợ sẽ là chủ một gia đình, sau này Chiêu Nhi càng cần phải chăm chỉ hơn nữa, gánh vác trách nhiệm của Thái tử và gia chủ, mới đủ để có thể trở thành chỗ dựa cho thê tử, trở thành người kế nghiệp giang sơn mai sau.
Trước nay con vẫn luôn hiểu, vi phụ biết lòng con thông thấu, cũng không răn dạy nhiều lời.”
Cố Chiêu nhị bái nghe huấn, nghiêm túc nói “Con hiểu”.
Cuối cùng, Cố Liệt bước xuống chủ vị, vươn tay vỗ đầu nhi tử, hoà nhã nói: “Con ngoan của ta, đã lớn thành chi lan ngọc thụ, cầu được vợ hiền, huệ chất lan tâm.
Hôm nay nguyệt viên hoa hảo, nguyện từ nay về sau, con ta và vợ hiền chi lan mậu thiên tái, cầm sắt nhạc bách niên.”*
*Chi lan mậu thiên tái, cầm sắt nhạc bách niên: ngụ ý chúc hai người mãi mãi tốt đẹp, vợ chồng hoà thuận hạnh phúc trăm năm
Cố Chiêu tam bái, nhịn xuống nước mắt nói: “Tạ phụ vương.”
Sau đó lại bái một lạy với Địch Kỳ Dã trên chủ vị.
Cố Chiêu hoảng hốt cảm thấy dường như bản thân đang đứng ở khe suối Quỷ Cốc, hai con người tựa như thần tiên cứu hắn từ tay lão ác quỷ, tính mạng và tất cả những gì đời này hắn có được, đều là hai người ban tặng cho hắn.
Ơn đã khó báo, những yêu thương tình cảm sâu nặng những năm qua, lại càng khó đền đáp.
Cố Chiêu lần thứ hai âm thầm thề, đời này tuyệt đối sẽ không khiến phụ vương và Định Quốc Hầu phải thất vọng.
Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, cũng nói: “Bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão.”
Cố Chiêu trịnh trọng bái một lạy.
Cố Liệt vỗ vai hắn: “Đi thôi.”
Thiên niên lang nay dáng người đã cao ngất trịnh trọng đứng lên, hắn mặc hỉ phục màu đỏ thẫm càng tôn lên một gương mặt anh tuấn, hắn cúi người hành lễ với cha mẹ, từng bước rời đi.
Cố Liệt và Địch Kỳ Dã ở Vị Ương Cung nghe Cố Chiêu đi theo tiếng nhạc mừng đón dâu vô cùng náo nhiệt.
Cố Chiêu phải tới Chúc phủ nghênh thú Chúc Nhạn Hồ, sau khi nghênh đến phủ Thái tử, hai người còn phải vào cung bái kiến Bệ hạ, rồi mới xuất cung tới Chúc phủ tham gia tiệc cưới.
Dân chúng kinh thành chen chúc ra tới đón hỉ, bị kinh vệ cẩn thận ngăn ở hai bên đường, Thái tử cưỡi con ngựa cao lớn, anh anh tuấn tuấn tới Chúc phủ đón dâu, phía sau cẩn thận nâng theo sính lễ nghi thức, cẩm y cận vệ hộ tống hai bên, một chuỗi những chàng trai trẻ sáng láng, khiến dân chúng kinh thành cảm thấy thật bổ mắt.
Nhạc mừng dần dần theo Cố Chiêu rời cung đi xa.
Khi nhạc mừng còn đang réo rắt bên tai, Cố Liệt nhìn về phía Địch Kỳ Dã, lại hỏi: “Khi nào tướng quân gả cho ta?”
Hôm nay hai người bọn họ cũng mặc lễ phục, Cố Liệt lúc nào cũng mặc màu xanh đen của Sở Cố, hiếm khi mặc long bào màu minh hoàng, trông càng uy nghiêm hơn một chút so với bình thường, nhưng ngày đại hỉ hắn lại cười ôn hoà, gương mặt như ngọc, đẹp hơn cả tân lang.
Lễ phục của Địch Kỳ Dã là do Cố Liệt lựa chọn hình thức và cấu tạo, không khác nhiều lắm so với bào phục chính thức của Định Quốc Hầu, dựa theo phẩm cấp vẫn là màu trắng, chỉ may thêm một lớp lụa mỏng manh màu vàng kim, nhìn thoáng qua vừa như màu minh hoàng lại vừa như màu trắng, không thấy rõ hoa văn hoả phượng bắt lang thêu chìm bằng tơ trắng bên dưới, ngay cả bản thân Địch Kỳ Dã cũng chưa phát hiện ra.
Địch Kỳ Dã vẫn đáp như cũ: “Sao không phải ngươi gả cho ta?”
Nói xong câu ấy, tự hắn nhấp môi cười, Cố Liệt cũng cười rộ lên, vẫn tiếp lời như thế: “Ta gả, vậy Định Quốc Hầu chuẩn bị bao giờ tới cưới đây?”
Sống chung mười mấy năm còn bao giờ tới cưới, Địch Kỳ Dã cười nói: “Chọn ngày không bằng được ngày, hôm nay luôn đi.”
Cố Liệt lập tức nắm tay Địch Kỳ Dã: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, Định Quốc Hầu không được lật lọng đâu nhé.”
Địch Kỳ Dã gật đầu: “Ta giống người lật lọng sao?”
*
Nghe cận vệ miêu tả, của hồi môn Chúc gia chuẩn bị cho Chúc Nhạn Hồ đã được coi là phong phú, cộng thêm trang sức mà một đội thúc bá như Định Quốc Hầu, Thừa tướng và Nhan đại nhân tặng thêm, thật là đại gả vô cùng rạng rỡ, thanh thế thập lý hồng trang, khiến cho dân chúng kinh thành thoả mãn náo nhiệt một phen.
Nghe nói lúc Thái tử bước vào đại môn Chúc phủ, Chúc Hàn Giang cố tình gây khó dễ cho cậu em rể này một hồi, hỏi một câu Thái tử đáp một câu, hỏi hơn mười câu, tất cả Thái tử đều trả lời đúng, nhưng anh hai vợ này vẫn không bỏ cuộc không buông tha, kết quả cuối cùng bị Dung Toại phân ưu cho chủ tử dứt khoát khiêng đi mất, làm bá tánh trên đường cười phá lên ào ào.
Gần trưa, Thái tử và Thái tử phi tiến vào Vị Ương Cung yết kiến Bệ hạ.
Biết trong tiệc cưới hai người cũng sẽ không ăn được bao nhiêu, thân thể Chúc Nhạn Hồ lại yếu ớt, nên Cố Liệt không nói nhiều, để cho hai đứa nhỏ sang thiên điện nghỉ ngơi, sau đó sai Nguyên Bảo bưng chè chuẩn bị từ sáng sớm lên, bảo hai người ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đi.
Chúc Nhạn Hồ giờ mới biết Bệ hạ và Thái tử chung sống giống gia đình bình dân đến vậy, một đôi mắt linh hoạt nhìn Bệ hạ múc chè cho Định Quốc Hầu, Định Quốc Hầu muốn thêm đá vụn, Bệ hạ không cho, hai vị gia trưởng kì kèo với nhau.
Chúc Nhạn Hồ nhìn về phía Cố Chiêu, Cố Chiêu cười cười, Chúc Nhạn Hồ đỏ mặt, cũng cười theo.
Khôi phục tinh thần rồi, Thái tử và Thái tử phi bái biệt Bệ hạ và Định Quốc Hầu, tới Chúc phủ thực hiện lễ hợp cẩn.
Đây là đại ân Bệ hạ ban cho Chúc gia, thậm chí là đã vượt qua cả lễ nghi, bởi vậy Thái tử phi hành lễ đặc biệt trịnh trọng, bái nhiều hơn Thái tử ba lạy.
Nữ nhi thông minh hiểu lễ nghĩa như vậy, thật là khiến người ta yêu mến.
Chờ tân lang tân nương dắt tay nhau đi rồi, Cố Liệt nói với Địch Kỳ Dã: “Chờ lát nữa chúng ta tới Chúc phủ uống ly rượu mừng.”
Biết hôm nay Cố Liệt rất vui vẻ, Địch Kỳ Dã cũng không cảm thấy có gì không tốt, nghe theo ý của hắn.
Thái tử đại hôn, người chủ hôn là Thừa tướng Khương Dương, người xướng lễ cũng không phải hỉ nương, mà là Công Bộ thượng Nhan đại nhân, người một lòng nhớ thương Khâm Thiên Giám của chúng ta.
Người ngồi bên dưới chờ uống rượu mừng, không phải trọng thần thì là nhân tài mới nổi, nói chung khắp sảnh đường đều là quý nhân.
Hôm nay, Chúc Bắc Hà cực kỳ có tinh thần, không chỉ có thể ngồi dậy, mà thậm chí còn có thể tự mình đến hỉ đường.
Hắn và Chúc phu nhân ngồi ngay ngắn trên cao đường, tận mắt nhìn thấy nữ nhi và rể hiền Thái tử đã bái thiên địa kết thành phu thê, dưới sự chủ trì của ông bạn tốt Khương Dương.
Hắn vui mừng mà rơi lệ, bị Khương Dương và Nhan Pháp Cổ thay nhau khuyên nhủ.
Thái tử đang chuẩn bị hộ tống Thái tử phi về hậu đường, rồi ra ngoài tiếp khách, liền nghe thấy cận vệ ở ngoài cửa đồng loạt quỳ xuống hô lên: “Tham kiến Bệ hạ, tham kiến Định Quốc Hầu!”
Mọi người đang định quỳ xuống hành lễ, Nguyên Bảo đã trước tiên tiến vào, thấy Chúc Bắc Hà còn gắng sức muốn đứng lên, vội vàng nói: “Bệ hạ có chỉ, hỉ sự gia đình, các khanh miễn lễ miễn quỳ.”
Dứt lời, Cố Liệt và Địch Kỳ Dã vào tới, cận vệ đã bày thêm ghê dựa ở bàn trên cùng, Cố Liệt đi tới bên Chúc Bắc Hà trước, quân thần chúc mừng lẫn nhau, rồi mới ngồi xuống cạnh Định Quốc Hầu ở bàn trên, cười nói với mọi người: “Không cần câu nệ, ngày đại hỉ của con ta, Quả nhân đến uống ly rượu mừng.”
Vì thế mọi người lại bắt đầu cười nói, nhưng dù sao cũng có Bệ hạ ở đây, tém lại chút vẫn tốt hơn.
Địch Kỳ Dã đưa Cố Liệt một ánh mắt chê cười, Cố Liệt đáp lại một ánh mắt mang theo chút tủi thân, Địch Kỳ Dã gắp đũa rau cho hắn, bảo hắn đừng có làm ra vẻ.
Hoàn toàn không ngờ tới cha mẹ sẽ xuất cung đến uống rượu mừng của mình, lòng Cố Chiêu tràn đầy vui sướng, thấp giọng nói với Chúc Nhạn Hồ bên dưới lớp khan voan đỏ, hai người chầm chậm bước qua, lại bái ba lạy với Cố Liệt và Định Quốc Hầu, coi như bù lại lễ thành thân mới rồi.
Tiếp theo Cố Chiêu đưa Chúc Nhạn Hồ về hậu đường, ra tiếp đãi khách khứa tiệc rượu, Cố Liệt và Địch Kỳ Dã được hắn kính rượu, sau đó, Cố Liệt chậm rãi tâm sự cùng Chúc Bắc Hà.
Địch Kỳ Dã qua bàn của đám Mục Liêm, Khương Duyên và Ngao Nhất Tùng ngồi một lát.
Kết quả bị mấy hậu sinh gan lớn túm lấy kính rượu, Dung Toại kính rượu xong mới đi, Trác Tuấn Lang và Chúc Hàn Giang đã tới, cung kính mời Định Quốc Hầu uống ly rượu.
Trác Tuấn Lang là bạn thân của Lan Duyên Chi, Chúc Hàn Giang lại là anh hai vợ Cố Chiêu vừa mới đắc tội, Địch Kỳ Dã nể tình uống nửa ly, đặt ngang ly rượu xuống, mọi người thức thời, không lại tới quấy rầy hắn nữa.
Ngao Nhất Tùng là Lại Bộ Thượng thư, ở trước mặt người khác phải tỏ ra lão luyện thành thục một chút, không thể nói chuyện tuỳ tâm với tướng quân, Mục Liêm không có cái băn khoăn đó, hắn hỏi liên miên từ hôm nay sư phụ có vui không, bao giờ về nhà ở, nói hoa Khương Duyên trồng trong hoa viên phủ Định Quốc Hầu đều nở rồi, sư phụ còn không về ngắm thì héo hết mất.
Hiện tại Khương Duyên đã nửa từ chức, chuyện quan trọng như Thái tử thành thân này, hắn giao cho Trang Tuý làm, đây cũng là ý của Bệ hạ, để sớm ngày rèn luyện Phó Chỉ huy sứ thành Chính Chỉ huy sứ.
Vậy nên lúc Khương Duyên ngồi trong bàn tiệc, Trang Tuý còn đang vất vả trực ở bên ngoài.
Địch Kỳ Dã vỗ vỗ đầu Mục Liêm, nói qua hai ngày nữa sẽ về.
Mục Liêm lại hỏi, qua hai ngày là bao lâu cơ?
Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, đang định trả lời, thì một bàn tay nắm lấy bả vai