“Còn mở đến tận bây giờ, biết sớm thì đã không mở rồi, mở hơn một tháng trời thì lại đóng cửa.” Diệp Sương lắc đầu nói.
“Tại sao chứ?”
“Cái này ấy à, bọn họ không phải là người làm ăn, cứ làm lung tung thôi, nhàn rỗi cho nên tìm một vài chuyện để chơi chơi. Đầu tiên là vất vả, một ngày thức cho đến khuya mà vẫn còn chưa xong, vốn dĩ sinh viên đại học đều là con cú đêm, cũng không sao cả, chủ yếu là sáng thức dậy sớm, đến chợ nhập hàng, bọn họ không chịu nổi cái này, thức dậy không nổi. Còn cái thứ hai ấy hả, bắt đầu được mấy ngày thì không còn mới mẻ nữa, nướng rất là nóng, không làm được mấy ngày thì đã chán nản không muốn làm nữa. Cho nên mới kêu chúng ta đi giúp đỡ, còn có chuyện quan trọng nhất đó chính là không kiếm được tiền, còn lỗ tiền nữa đó chứ.”
“Lỗ tiền? Không đến mức đó luôn chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Làm sao không đến mức đó được? Anh suy nghĩ một chút thử xem, chỉ là mấy người chúng ta không học hỏi kinh nghiệm mà đã đi nướng, đồ nướng ra có thể ăn ngon được không. Dù sao thì chỉ cần nướng chín, sau đó cho một vài gia vị gì đó lên trên là được rồi, những thứ nướng ra căn bản không có cách nào ăn được, ngay cả chúng ta mà cũng không thể ăn vô đồ của chính mình chứ đừng nói chi là khách hàng. Cho nên căn bản cũng không kinh doanh gì cả, một buổi tối ngay cả ba trăm ngàn cũng đều bán không nổi, toàn là bán cho mấy người bạn học, cộng với việc nhóm chúng ta đến đó ăn uống tự do, và phải nộp phí cho quản lý thị trường, chẳng phải là thua lỗ đó ư? Anh, sao anh lại quan tâm tới đồ nướng như vậy chứ?” Diệp Sương cũng kỳ quái mà nhìn Diệp Lăng Thiên, bình thường Diệp Lăng Thiên ít khi nói chuyện phiếm với cô chứ đừng nói chi là nói mấy cái chuyện nhàm chán này.
“Tùy tiện hỏi một chút mà thôi, em mau ăn đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, không nhiều lời nữa.
Bởi vì mua quá nhiều, đến cùng hai người bọn họ cũng ăn không hết, cuối cùng vẫn ném đi gần một nửa. Đến ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên liền thức dậy đi ra chợ bán thức ăn mua đồ ăn về nhà, làm buổi sáng cho Diệp Sương rồi đặt lên trên bàn, nhắc nhở sau khi Diệp Sương thức dậy thì nhớ ăn sáng, còn mình thì đi ra ngoài. Anh trực tiếp đi đến kho lạnh của chợ đầu mối, buồn chán hỏi tất cả các giá cả của nguyên liệu được dùng để nướng ở kho lạnh trong chợ một lần. Lúc trở về thì so sánh một chút, quả thật giống như Diệp Sương đã nói, mọi thứ trên cơ bản đều gấp ba hoặc là bốn lần so với giá vốn.
Tối ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên lại đến chỗ ông chủ mà tối ngày hôm qua đã đến, lần này anh vẫn chỉ chọn năm xiên thịt dê nướng. Sau đó anh đứng bên quầy thịt nướng của ông chủ, trò chuyện với ông chủ gần một tiếng đồng hồ rồi mới về nhà. Thỉnh thoảng anh lại hỏi lúc nướng thức ăn thì phải cần chú ý tới điểm nào, làm như thế nào thì nó mới ngon được. Không biết ông chủ là người không nhạy bén, hay là do bởi vì rất lâu rồi không có người nào nói chuyện với ông ta, nói ra mà không hề giữ lại một chút nào, không chút che đậy nào mà vô tình nói cho Diệp Lăng Thiên biết tất cả các bí quyết của mình.
Diệp Lăng Thiên liên tục tới cửa hàng của ông chủ này năm sáu ngày, ngày nào trời tối cũng gọi năm xiên dê nướng, cuối cùng ngày hôm đó ông chủ cũng đã thay đổi, không nói cái gì cho Diệp Lăng Thiên nữa, lại trực tiếp hỏi Diệp Lăng Thiên, hỏi có phải là anh đến đây để học trộm hay không? Diệp Lăng Thiên cười một cái, nó là không phải, rồi sau đó đi về nhà.
Thật ra thì đã bị ông chủ đó nói đúng rồi, Diệp Lăng Thiên thật sự đến để học trộm, trong lúc vô tình vào tối đêm hôm đó nghe ông chủ này nói là làm đồ nướng để kiếm tiền, liền nhớ lại đi làm đồ nướng. Anh chính là người đã hạ quyết tâm thì nhất định sẽ làm được, cho nên một khi mà anh bắt đầu làm đồ nướng rồi thì nhất định sẽ làm được chuyện này, cho dù sau đó Diệp Sương nói có làm đồ nướng cũng không kiếm được tiền thì anh vẫn không từ bỏ ý định này như cũ.
Nhưng mà Diệp Lăng Thiên cũng là người luôn chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ trước khi làm việc gì, đó là dự đoán mọi tình huống có thể xảy ra, và sau đó đưa ra nhiều phương