“Có chuyện gì vậy, quay trở lại quầy hàng đi.” Diệp Lăng Thiên trợn nhìn Diệp Sương, sau khi tất cả mọi người giải tán hết rồi Diệp Lăng Thiên mới nói với Lý Vũ Hân: “Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài.”
“Không cần làm phiền anh.” Hốc mắt Lý Vũ Hân hồng hồng lạnh lùng nói với Diệp Lăng Thiên như vậy sau đó tự mình đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ đó của Lý Vũ Hân chỉ biết ngây người đứng ở đó, anh đốt điếu thuốc sau đó vẫn chậm rãi đi theo sau Lý Vũ Hân.
Phố ăn vặt là một con phố rất dài nối liền mấy trường học. Lý Vũ Hân đi ở đằng trước, Diệp Lăng Thiên đi theo phía sau. Đi được một lúc lâu, đột nhiên Lý Vũ Hân lại đứng lại, quay người nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngây ra một lúc, suýt nữa đã đụng phải Lý Vũ Hân nên vội vàng dừng lại.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì? Anh đi theo tôi để làm gì vậy? Có phải muốn tôi báo cảnh sát hay không?” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói với Diệp Lăng Thiên, ai cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ qua giọng điệu của cô.
“Con đường này không an toàn lắm, thỉnh thoảng còn có mấy tên côn đồ nữa, sau này nếu cô muốn tới đây tốt nhất là đỗ xe ở bên trong trường học sau đó từ phía sau trường học đi tới con phố này, trong trường học rất an toàn.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Cám ơn anh đã nhắc nhở, anh yên tâm, sau này tôi sẽ không tới đây nữa đâu.” Sau khi nói xong Lý Vũ Hân lại quay người tiếp tục đi.
Diệp Lăng Thiên hút hai hơi thuốc, vẫn tiếp tục đi theo. . Ngôn Tình Hài
“Anh còn muốn làm gì nữa? Tôi cảnh cáo anh đừng đi theo tôi nữa, nếu anh vẫn đi theo thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Lý Vũ Hân lần nữa xoay người lại chỉ vào Diệp Lăng Thiên nói.
“Tôi đưa cô lên xe.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Đưa tôi lên xe? Diệp Lăng Thiên, không phải anh rất ghét nhìn thấy tôi sao? Anh cần gì phải làm khó mình như vậy? Cần gì phải ép bản thân đối mặt với người mà mình ghét như thế chứ, bây giờ anh đã không còn là vệ sĩ của tôi nữa, hợp đồng giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi nên hai chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa, anh không có nghĩa vụ phải bảo vệ tôi, mà tôi cũng không có nghĩa vụ phải nhận sự bảo vệ của anh nữa nên anh không cần phải đi theo tôi.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói với Diệp Lăng Thiên lần nữa sau đó lại quay người đi lên phía trước.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, quả thực là anh lo lắng cho Lý Vũ Hân, khu phố ăn vặt này thì không sao nhưng lát nữa sẽ phải đi qua một con hẻm nhỏ không có đèn đường, tối om, người qua lại cũng ít, đa số mọi người đều đi từ cửa sau của mấy trường học vào phố ăn vặt hơn nữa ở đây cũng có mấy tên côn đồ nên thật sự rất không an toàn, thật sự là Diệp Lăng Thiên cũng không thể để một mình Lý Vũ Hân đi ra ngoài được, cho nên anh vẫn luôn đi theo sau.
“Anh vẫn còn đi theo nữa.” Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên vẫn đi theo sau mình thì quay người lại thẹn quá hoá giận, xông lại, cầm túi trong tay đập lên trên người Diệp Lăng Thiên, vừa nện vừa quát: “Ai cho anh đi theo tôi, ai cho anh đi theo tôi.”
Không biết vì sao, Lý Vũ Hân vừa dùng túi đánh lên trên người Diệp Lăng Thiên vừa quát tháo, dần dần tiếng quát tháo đó lại biến thành tiếng khóc.
Diệp Lăng Thiên vẫn cứ đứng thẳng người để cho Lý Vũ Hân đập túi lên trên người mình, từ đầu đến cuối anh không hề nói một lời nào, ngay cả điếu thuốc trong tay bị Lý Vũ Hân đánh rơi trên mặt đất anh cũng vẫn không nói lời nào mà chỉ im lặng đứng nhìn Lý Vũ Hân.
Không biết là Lý Vũ Hân đánh mệt hay là khóc mệt, thời gian dần trôi qua cô cũng dần mất hết sức lực, cuối cùng lại ngồi xổm xuống đất ôm chân khóc lên.
Diệp Lăng Thiên thấy Lý Vũ Hân khóc cũng không biết nên làm gì, chỉ là cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Vũ Hân sau đó lại lấy một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa, từ từ hút.
“Diệp Lăng Thiên, vì sao anh lại ghét tôi? Anh dựa vào cái gì mà lại ghét tôi chứ? Anh nói xem Lý Vũ Hân tôi đã làm gì không tốt với anh mà anh lại nói tôi như vậy? Tôi nói cho anh biết, cả đời này Lý Vũ Hân tôi chưa bao giờ đối xử với ai tốt như vậy, tôi thật lòng coi anh là bạn, tôi vẫn luôn muốn giúp anh, trước giờ đều như vậy, anh nói đi, tại sao anh lại ghét tôi.”
Lý Vũ Hân điên cuồng gào thét với Diệp Lăng Thiên. Trước giờ cô đều giống như một nữ hoàng cao quý nên cũng rất ít khi khóc ở trước mặt người khác như vậy lại càng