“Thật chứ? Vậy anh định mời tôi ăn gì?” Hứa Hiểu Tinh cười hì hì hỏi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Cô muốn ăn gì?” Diệp Lăng Thiên quan sát xung quanh một chút.
“Tôi muốn ăn gì đều được hả? Vậy tôi phải chọn món đắt nhất mới được, đến lúc đó anh đừng xot ví nhé.” Hứa Hiểu Tinh bật cười ha ha nói.
“Không xót ví đâu, cô nói đi, ăn cái gì?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Vậy được, phía trước có nhà hàng cay Tứ Xuyên, khá ngon, chúng ta đến chỗ đó ăn đi.” Hứa Hiểu Tinh chỉ một nhà hàng phía trước nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, hai người đi về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy bên đường có một đám đông đang vây lại, rất nhiều người đang cười, có vài người từ bên đó đi tới, vừa đi vừa cười, nói: “Tôi nói anh biết, nếu người này không phải kẻ ngu thì cũng là kẻ lừa đảo.”
“Chuyện gì thế? Sao đông vậy, chúng ta đi xem đi.” Hứa Hiểu Tinh tò mò, liền đi tới.
Hầu như ai cũng có tính thích hóng chuyện nhưng Diệp Lăng Thiên thì không, tuy vậy Hứa Hiểu Tinh đi đến chỗ đó rồi, nên anh cũng chỉ có thể đuổi theo.
Đi đến đám đông, Diệp Lăng Thiên rướn lên nhìn bên trong một chút, chỉ thấy bên đường có một thanh nhiên khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đang đứng, người đó mặc quần jean hơi bạc màu và áo sơ mi cổ đã sờn, trong tay cầm một tờ giấy báo, trên tờ giấy viết mấy chữ to bằng bút lông: “Xin cho tôi hai trăm bốn mươi triệu để chữa bệnh cho ba, tôi hứa sẽ làm trâu làm ngựa cả đời trả nợ, chỉ cần là chuyện không phạm pháp, cả đời tôi sẽ phục vụ cho bạn.”
Nhìn thấy cái này, Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
“Người này thật thú vị, đứng bên đường xin hai trăm bốn mươi triệu, đúng là điên, ai sẽ cho chứ? Cậu ta định bán mình sao? Tôi đoán nếu là cô gái có chút nhan sắc có thể sẽ có người tới. Liệu đây có phải tiết mục do đài truyền hình sắp đặt hay không?” Hứa Hiểu Tinh đứng bên cạnh nói với Diệp Lăng Thiên suy nghĩ của mình.
“Chàng trai, đừng đứng đây nữa, mặc kệ cậu là thật hay giả cũng không thể cho cậu hai trăm bốn mươi triệu được, hai trăm bốn mươi triệu không phải con số nhỏ. Tôi đây có ba mươi nghìn, cậu hãy cầm trở về đi.” Một ông cụ không nhìn thêm được nữa bèn đặt ba mươi nghìn xuống dưới đất trước mặt chàng trai rồi rời đi.
Chàng trai nhìn một chút rồi cúi xuống nhặt ba mươi nghìn lên, mọi người tưởng cậu ta sẽ bỏ tiền vào trong túi, nhưng không, cậu ta cầm tiền đuổi theo ông cụ, gọi với lại: “Ông ơi, ông đợi một chút.”
“Cậu muốn làm gì?” Ông cụ thấy chàng trai đuổi tới thì đề phòng lui về phía sau hai bước.
“Đây ba mươi nghìn của ông, cháu trả lại ông và cảm ơn ý tốt của ông, nhưng mà cháu thật không phải đến xin tiền, cháu chỉ muốn dùng thời gian và sức lực cả đời cháu để đổi lấy hai trăm bốn mươi triệu đồng chữa bệnh cho ba cháu thôi, cháu cảm ơn ông.” Dứt lời, chàng trai nhét ba mươi nghìn vào lại tay ông lão, sau đó tiếp tục giơ tờ giấy báo đứng nguyên tại chỗ. Mọi người đều ồ lên, nhiều người còn mắng rất khó nghe.
“Không có gì để xem, chúng ta đi thôi.” Hứa Hiểu Tinh kéo Diệp Lăng Thiên đi nhưng Diệp Lăng Thiên không đi mà còn len qua đám đông vào, đứng trước mặt chàng trai, chỉ vào tờ báo mà cậu ta giơ lên nói: “Cậu giải thích cho tôi nghe xem ý của cậu là gì?”
“Ba tôi đang nằm viện tại bệnh viện nhân dân số 3 bên kia, cần hai trăm bốn mươi triệu để làm phẫu thuật. Chỉ cần anh cho tôi hai trăm bốn mươi triệu, tôi nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho anh, chỉ cần không phạm pháp, anh muốn tôi làm gì cũng được, tôi không cần tiền lương, chỉ cần cho tôi cơm ăn, không đói chết là được rồi.” Chàng trai ngẩng