Nghe Hứa Hiểu Tinh sắp xếp như vậy, Diệp Lăng Thiên cũng xem như đây là một cách, anh suy nghĩ kỹ lưỡng rồi nói: “Nam hay nữ đều không quan trọng, nhưng anh cần người thành thật, hạng người nhiều mưu mô lại không tuân thủ quy tắc thì anh không cần. Em cứ tuyển bốn người trước đi, anh sẽ trả bảy triệu rưỡi một tháng, bao cả ăn trưa và ăn tối, làm thêm buổi tối sẽ có bữa ăn khuya. Làm năm ngày nghỉ một ngày. Nhưng anh có một quy tắc, đó là phải ký hợp đồng với anh, phải nói rõ trước là làm bao lâu, ít nhất phải bảo đảm làm ở đây trong suốt kỳ nghỉ hè, bằng không làm được một hai ngày rồi bỏ đi, như vậy chúng ta sẽ rất phiền phức. Còn sau này nếu các em đi học rồi, đến lúc đó anh sẽ có thu xếp khác, trước mắt cứ thế đã, em tuyển bốn người là đủ rồi.”
“Bảy triệu rưỡi một tháng? Anh, anh trả quá cao rồi đó, còn làm năm ngày nghỉ một ngày? Anh đang tuyển sinh viên làm bán gian à?” Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên khó tin.
“Những người tới đây làm đều có gia cảnh không được tốt, chúng ta không thể vì bọn họ là sinh viên mà chèn ép tiền lương của họ được, anh thấy, lương nhân viên phục vụ đều hơn bảy triệu, chúng ta cũng trả họ như thế đi. Còn về ngày nghỉ, dù gì bọn họ cũng là sinh viên, không thể làm quá sức được, bằng không mệt quá rồi sinh bệnh thì sao? Em cứ đi liên hệ với họ đi, nếu đã sắp xếp như vậy, anh sẽ làm lại bảng phân công.”
“Anh và Chu Ngọc Lâm sẽ phụ trách phòng bếp, Diệp Sương, em phụ trách thu ngân, còn lại là của bốn nhân viên phục vụ. Thời gian làm việc là thế này, anh và Chu Ngọc Lâm sẽ làm việc từ mười giờ sáng đến khi nào hết khách. Còn Diệp Sương, em sẽ làm từ năm giờ chiều đến tối, vì ban ngày cũng ít người, nên anh có thể ra ngoài làm thu ngân. Còn bốn nhân viên phục vụ thì chia thành hai ca, ca sáng và ca tối, một ca hai người làm, ca sáng từ mười giờ sáng đến mười giờ tối, buổi chiều được nghỉ từ hai đến năm giờ. Còn ca tối là từ năm giờ chiều đến một giờ sáng, cái này chưa thể chắc chắn được, tình hình cụ thể còn phải dựa vào khách nữa.”
“Hai ca thay luân phiên cho nhau, một ca sáng một ca tối. Nhân viên ca sáng sẽ phụ trách việc sắp xếp nguyên liệu, còn ca tối sẽ làm việc vệ sinh. Tiền lương cũng sẽ có sự điều chỉnh, Chu Ngọc Lâm là 15 triệu một tháng, Diệp Sương là 9 triệu một tháng, nếu tính toán sổ sách sai sẽ trích tiền lương của em bù vào số tiền đó. Còn nhân viên phục vụ là bảy triệu rưỡi. Hiểu Tinh, nếu khoảng thời gian này cô vẫn chưa đi, thì giúp tôi quản lý công việc phía trước một chút, tôi sẽ phụ trách chuyện bếp núc. Tạm thời cứ sắp xếp như thế, mọi người thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên nhìn mọi người hỏi.
“Thấy anh sắp xếp như vậy, Diệp Lăng Thiên, thật ra anh rất có thiên phú làm lãnh đạo đấy.” Hứa Hiểu Tinh hơi ngạc nhiên nói.
“Vậy thì quyết định thế đi, đây chỉ là sắp xếp tạm thời, nếu sau này làm ăn tốt, tôi sẽ có thu xếp khác. Diệp Sương, em mau đi liên lạc với bạn học em đi, nếu bọn họ đồng ý thì ngày mai tới đây, để cô Hứa của tụi em tập luyện một chút, em cũng thế. Đợi em làm xong chuyện này, chúng ta sẽ tập luyện một chút, mọi người xem thử giờ chúng ta có còn lỗ hổng nào không, nếu không thì hôm nay nghỉ sớm đi, mấy ngày nay mọi người đều mệt cả rồi.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên đưa ra kết luận.
Diệp Sương đợi Diệp Lăng Thiên nói xong thì hưng phấn cầm điện thoại của mình chạy qua một bên gọi. Chu Ngọc Lâm thì quay về phòng bếp, anh là người rất nghiêm túc, cho dù Diệp Lăng Thiên nói đồ anh nấu hương vị ngon, nhưng anh vẫn tiếp tục nghiên cứu, xem thử nướng thế nào mới ăn ngon, lúc không có việc gì làm, anh cũng không nhàn rỗi, mà lau chùi, quét dọn phòng bếp.
Hứa Hiểu Tinh ngồi đối diện Diệp Lăng Thiên, rồi nhìn anh nói: “Lăng Thiên, thật ra tôi luôn cảm thấy anh là một người làm chuyện lớn, những chuyện mở tiệm nhỏ nhoi thế này, chắc chắn anh sẽ làm không được, nên tôi