Đội đặc công được võ trang đầy đủ cầm súng tiểu liên xuống xe đầu tiên, bọn họ vừa xuống xe thì đứng sát vào bức tường bên cạnh cửa ngân hàng, sau đó mấy cảnh sát mặc áo chống đạn khác nhanh chóng bao vây xung quanh ngân hàng, cảnh sát nhân dân phụ trách kéo dây cảnh báo ngăn chặn người dân, lúc này chiếc xe cảnh sát cuối cùng chạy đến, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ bình thường cầm bộ đàm và súng lục xuống xe. Cô ta vừa đi vừa nói vào bộ đàm: “Hành động đi, còn chờ gì nữa, chờ có thêm người chết sao.”
Người phụ nữ này chính là Lý Yến.
Lý Yến ra lệnh một tiếng, đội đặc công được võ trang đầy đủ lần lượt đi vào. Bọn họ vốn cho rằng sẽ phải nổ súng, hơn nữa Lý Yến cũng biết bên trong có con tin, lần này đi vào chỉ muốn thử bọn cướp bên trong, nhưng điều làm cho cô ta bất ngờ là không hề có âm thanh gì cả.
Lý Yến sớm nhận được thông báo chuông báo động của ngân hàng vang lên nên nhanh chóng xuất phát. Sau đó có người dân báo cảnh sát nói có người cướp ngân hàng, bọn cướp có mấy tên, còn có súng, bên trong có tiếng nổ súng.
Chuyện này đến tai của lãnh đạo thành phố, lãnh đạo thành phố ra lệnh Lý Yến dẫn người lập tức bắt giữ tội phạm, bảo vệ con tin. Lý Yến sắp xếp người lập tức chạy tới, trong lòng cô ta biết sẽ không thể xử lý tốt chuyện này. Bởi vì đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện cướp ngân hàng ở thành phố A, mấy năm trước đã xảy ra chuyện này, lúc ấy cô ta không phải là người chỉ đạo mà chỉ đi theo phá án, bọn cướp kia và cảnh sát giằng co nửa ngày, cuối cùng kết quả là cảnh sát muốn bảo đảm sự an toàn cho con tin nên thỏa hiệp đưa xe cho bọn cướp mang theo con tin rời đi, cảnh sát đi theo phía sau.
Sau đó bốn con tin đều bị giết chết, ba tên cướp thì một tên bị giết, một tên bị bắt và một tên mang theo tiền chạy trốn, mấy năm sau mới bị bắt ở tỉnh lân cận, vì chuyện đó nên người chỉ huy phá án bị truy cứu trách nhiệm, chưa đến bốn mươi lăm tuổi đã phải về hưu, chôn vùi tiền đồ xán lạn.
Cho nên Lý Yến nhận nhiệm vụ này thì cảm thấy vô cùng áp lực, trên đường đi cực kỳ lo lắng.
“Báo cáo, tổ một an toàn.” “Tổ hai an toàn.” “Tổ ba an toàn.”
Sau đó Lý Yến nghe thấy các tổ nhỏ báo cáo.
Lý Yến nhíu mày, trực giác nói cho cô ta biết bọn cướp đã chạy trốn. Để bọn cướp trốn thoát không phải là chuyện bình thường. Lý Yến lập tức chạy vào bên trong.
Cô ta đi vào thì phát hiện một tên cướp chết ở cửa, sau đó lại phát hiện hai người chết trong sảnh. Ở đây có mấy chục người đứng hoặc ngồi xổm, phần lớn đều khóc lóc.
“Báo cáo, tổng cộng phát hiện tám người chết, căn cứ sơ bộ thì hai người là nhân viên ngân hàng, một người là người dân, còn năm người còn lại là bọn cướp. Phát hiện năm khẩu súng lục, đã lục soát khắp nơi, có thể xóa bỏ mối nguy hiểm.” Một cảnh sát đi tới báo cáo với Lý Yến.
“Anh có thể nói cho tôi biết không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Yến cau mày hỏi.
“Tôi cũng đầy thắc mắc.” Đối phương lắc đầu.
“Phong tỏa xung quanh, kiểm tra tất cả chứng cứ ở hiện trường, thông báo cho đội điều tra và pháp y đến đây. Mặt khác sắp xếp mấy đồng chí nữ tới an ủi cảm xúc của người dân, nói bệnh viện cho người đến làm trắc nghiệm tâm lý đơn giản cho mọi người, kiểm tra xem có ai xảy ra vấn đề tâm lý do sợ hãi quá mức hay không. Đúng rồi, lấy toàn bộ video giám sát trong ngân hàng và xung quanh đây. Mấy người chia nhau hành động đi.” Lý Yến nói với mấy tổ trưởng đứng đó. . Ngôn Tình Hay
Sau đó vẻ mặt mê hoặc mà đi hướng hiện trường khóc thành một đoàn quần chúng, hô: “Mọi người, nguy hiểm đã biến mất, mọi người không cần sợ hãi, chúng tôi đã kiểm tra, tất cả bọn cướp đã chết. Mong mọi người ổn định cảm xúc của mình được không? Đã không sao rồi, tôi mời mọi người lát nữa đến sở cảnh sát ghi lời khai một chút, hỗ trợ công tác điều tra vụ án.”
Lý Yến muốn an ủi cảm xúc của người dân. Lúc này một người phụ nữ trung niên đi ra, trong tay còn kéo một cô gái mười bảy mười tám tuổi khóc như mưa, đây là hai mẹ con ngồi bên cạnh Diệp Lăng Thiên suýt nữa bị bọn cướp bắn chết.
Người phụ nữ trung niên tức giận đứng trước mặt Lý Yến hỏi: “Cô